- Vâng!
Đám thuộc hạ cung kính hô.
- Các ngươi đi trước đi.
Diệp Hoa nhìn đám người Liệt Cốt.
Liệt Cốt vốn cho rằng lão tôn thượng muốn giáo huấn mình, ngàn vạn lần không nghĩ tới, lão tôn thượng thế mà không có giáo huấn.
Đây là chuyện tốt, tranh thủ thời gian chạy, chờ lúc nữa lão tôn thượng đổi ý, vậy sẽ không tốt.
Ngay lúc Liệt Cốt xoay người, Diệp Hoa từ tốn nói:
- Liệt Cốt, chuyện của ngươi sau này bản tôn sẽ từ từ tính với ngươi.
Liệt Cốt kém chút ngã sấp xuống, biết ngay tôn thượng sẽ không dễ dàng bỏ qua, thật là quá keo kiệt.
Chuồn mau chuồn mau.
Diệp Tử Tử, Liệt Cốt, Tuyệt Thiên ba người về Thái Kinh trước.
Chờ sau khi ba người đi, Diệp Hoa hướng phía thuộc hạ nói ra:
- Chúng ta cũng không quay về.
Nghe lão tôn thượng nói thế, các vị thuộc hạ sửng sốt một chút.
- Lão tôn thượng? Chúng ta sẽ đợi ở Huyền Nguyệt đại lục sao?
Khai Vân nghi hoặc hỏi, mặc dù nghi hoặc, nhưng Khai Vân vẫn hết sức vui vẻ, dù sao cũng có chuyện làm.
Diệp Hoa nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta cần chuẩn bị một số thứ, trước xây một cái thế lực chơi đùa đi, cũng lâu rồi không dẫn các ngươi ra chơi, cũng đến lúc ra ngoài hít thở không khí.
Nhất định lão tôn thượng cố ý.
Liền tiết lộ một chút.
Bản tôn muốn bắt đầu trang bức.
Bất quá đây cũng là chuyện tất cả mọi người mong muốn.
- Ngụy Thường, chuyện của ngươi an bài đến thế nào rồi?
Diệp Hoa nhàn nhạt hỏi.
Ngụy Thường cung kính nói ra:
- Lão tôn thượng, thuộc hạ đã sắp xếp Dạ Tần đệ đệ Dạ Côn xong xuôi.
- Không tệ, chúng ta phải ra tay từ người bên cạnh Dạ Côn.
Mọi người nhẹ gật đầu, nhưng ý nghĩ trong lòng các vị thuộc hạ có chút cải biến, dù sao hiện tại lão tôn thượng không có ý định giết Dạ Côn.
Vậy thì đồng nghĩa với việc coi Dạ Côn là con rể, làm như vậy cũng là đang bồi dưỡng con rể, làm thuộc hạ, vẫn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.
- Ngụy Thường, ngươi tại Huyền Nguyệt đại lục lâu nhất, ngươi cảm thấy chúng ta nên bắt đầu từ nơi nào?
Diệp Hoa nhàn nhạt hỏi.
- Không bằng ngay tại Thái Kinh?
Nguyệt Hoa đề nghị.
Diệp Hoa lắc đầu:
- Thái Kinh cách Dạ Côn quá gần, bản tôn cũng không muốn để hắn biết.
- Lão tôn thượng, hay là chúng ta đến nam bộ Thiên Khiếu?
Ngụy Thường đề nghị.
Diệp Hoa tò mò hỏi:
- Thiên Khiếu cách Thái Kinh bao xa?
- Rất rất xa.
Ngụy Thường dùng hai tay khoa một thoáng.
Diệp Hoa cười khẽ:
- Được, vậy liền đi Thiên Khiếu đi!
- Lão tôn thượng, vậy thế lực của chúng ta tên gì?
Trư Can Liệp nghi hoặc hỏi.
- Vô Hư Cảnh.
Khóe miệng đám thuộc hạ đều xuất hiện nụ cười quái dị, đầu tiên xui xẻo chính là Thiên Khiếu!
Có chút thú vị.
Mọi người rất nhanh liền tan biến tại chỗ, đi tới nam phương Thiên Khiếu.
Sau khi đám người Diệp Hoa tan biến, một lão nhân tập tễnh giơ quải trượng đi tới, chăm chú nhìn mặt biển, thở dài một hơi, sau đó tan biến tại chỗ.
Nếu như Dạ Côn ở đây, nhất định sẽ kinh hô một tiếng.
Đây không phải..
Lão sư của mình, Vi lão sao
Thế nhưng hiện tại Dạ Côn cũng không biết cái gì, không biết đệ đệ tao ngộ, cũng không biết lão sư của mình hết sức thần bí, lúc này Dạ Côn còn đang trên đường chạy tới Thiên Cương.
Lộ trình đằng đẵng, cho dù đánh mã bài cũng không thể giết thời gian.
Hiện tại Dạ Côn đang nghĩ, có công pháp nào có thể "Biu" một tiếng liền đến nơi không.
Như thế sẽ dễ dàng hơn.
Nhìn mẫu thân cùng Lưu Nhi một chút, đều đang ngủ, ngay cả Phệ Nguyên Thú đều ngủ chổng vó, giống như chết vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Phệ Nguyên Thú đánh bài quả thật quá ngưu bức.
Mấy cái vuốt mèo kia thế mà có thể nắm mã bài, lúc suy nghĩ còn khẽ vuốt cằm, nguyên bản mẫu thân cùng Lưu Nhi đối với Phệ Nguyên Thú không có bao nhiêu hảo cảm.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ suy nghĩ của nó, liền trực tiếp khuất phục.
Hiện tại cũng không cần mình tới vuốt, cái bụng khẽ đảo, mẫu thân liền sẽ đi vuốt.
Thừa dịp các nàng đang ngủ, Dạ Côn cũng lấy kiếm của mình ra nghiên cứu một chút.
Ba thanh kiếm biến thành chiếc nhẫn nằm ở trên ngón tay, thế nhưng ma sát nhiều nhất chỉ có Thần Kiếm, ủy khuất ba thanh kiếm kia rồi.
Theo Dạ Côn nhẹ nhàng vuốt ve, ba thanh kiếm phảng phất cảm nhận được chủ nhân triệu hoán, trong nháy mắt xuất hiện.
Mang theo khẽ kêu sung sướng xoay tròn ở xung quanh.
Thế nhưng tốc độ thảm bay rất nhanh.
Khóe miệng Dạ Côn hơi hơi run rẩy, kiếm của mình không còn...
Mà ba thanh kiếm vừa rồi quá hưng phấn, đang xoay tròn trên không trung.
Xoay xong dừng một chút, tựa hồ đang nhìn xung quanh.
Chủ nhân đâu?
Ba thanh kiếm tựa hồ liếc nhau một cái, làm sao chủ nhân chớp mắt đã không thấy tăm hơi... chẳng lẽ bị yêu quái ăn...
Ba thanh kiếm hóa thành ba đạo ánh sáng bay đến chỗ Dạ Côn.
Rất nhanh đã đuổi kịp chủ nhân nhà mình, tranh thủ thời gian nhào vào trong người Dạ Côn, bộ dáng tựa như chủ nhân không cần mình nữa.
Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng kiếm của mình nháy mắt không còn, bất quá chúng nó đều là hảo hài tử, lại trở về.
Còn có linh tính hơn cả Thần Kiếm.
Dạ Côn cầm lấy một thanh kiếm đen kịt.
Ngày đó cũng chính là thanh kiếm này bổ ra hư không, bạo lộ người ở bên trong ra, tựa hồ đây là một thanh kiếm có thuộc tính không gian.
Không nói những chuyện khác, trước đặt tên cho kiếm đã.
Kêu cái gì mới được đây.
Hắc Tử?
Cái tên này không bá khí, phải ngầu giống như Ngân Sắc Nam Nhân mới được.
Thế nhưng Côn ca quả thật không thạo việc đặt tên.
Nếu là thuộc tính không gian.
Như vậy nhất định phải gọi...
Không Không
Danh tự hình như không tệ, đọc rất thuận miệng, sau này còn có thể hô to một tiếng, ra đi, Không Không.
Thế nhưng Đông Môn Mộng càng ngưu bức hơn, chỉ cần lớn tiếng hô:
- Ra đi, Côn Côn.
Côn ca lập tức sẽ xuất hiện.
Nắm chặt g chuôi kiếm Không Không, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, lạnh buốt lạnh buốt.
- Tiểu Không Không, lúc nào ngươi mới có thể đạt tới tam đoạn đây?
Dạ Côn nhớ tới Bất Diệt Minh Vương của ông ngoại, còn ngưu bức hơn cả Thần Kiếm.
Nếu như Không Không cũng đến tam đoạn, sẽ là loại cảnh giới gì, vừa nghĩ đã thấy hưng phấn rồi.
Buông Không Không xuống, Dạ Côn cầm lấy một thanh kiếm màu bạc, thanh kiếm này Dạ Côn cũng không biết năng lực, nhưng Dạ Côn có thể cảm nhận được kiếm trong tay chấn động.
Thế mà mang công năng chấn động, đây là có ý gì.
Ngươi muốn làm gì?
Chẳng lẽ là muốn biểu diễn năng lực cho mình xem?
Chỉ thấy kiếm bay ra khỏi lòng bàn tay Dạ Côn, thế mà tạo thành một cái kiếm thuẫn màu bạc.
Chuyện này khiến ánh mắt Dạ Côn sáng lên.
Đây là một thanh kiếm hệ phòng ngự.
Được đó!
Tên ta đã chuẩn bị xong.
Sau này sẽ gọi ngươi là Thuẫn Thuẫn.
Kiếm hệ phòng ngự rất thưa thớt, tựa như Thần Kiếm, kiếm mang phòng ngự trên cơ bản đã tuyệt chủng, toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục một bàn tay liền có thể đếm ra tới.
Mà Thần Kiếm phòng ngự trong tay Trưởng Tôn Nhị xem như một trong những thanh còn sót lại.
Cho nên hiện tại Dạ Côn chiếm hai cái đại tiện nghi, hệ Không Gian hiếm hoi, hệ Phòng Ngự hiếm hoi.
Còn lại một thanh cuối cùng.
Dạ Côn nắm trong tay, tựa hồ không có nhiệt tình như hai thanh kia, mang theo một chút khí tức lãnh ngạo.
Mặc dù không biết có năng lực gì, thế nhưng Côn ca cũng đã chuẩn bị tên cho ngươi.
Sau này sẽ gọi ngươi là Lãnh Lãnh.
Tới đi Lãnh Lãnh, cho Côn ca nhìn thấy năng lực của ngươi!