Đông Môn Mộng nhéo nhéo mặt trứng của con trai:
- Côn Côn, gần đây lá gan càng ngày càng lớn, thường xuyên trêu chọc mẫu thân.
- Nào có, nào có, có đúng không Lưu Nhi.
Diệp Lưu ôn nhu cười nói:
- Ta thấy đúng là có.
- Hay cho cái miệng nhỏ của nàng, xem miệng.
- Đáng ghét...
Càng gần đến đích, trong lòng Dạ Côn cũng rất cao hứng, giải quyết xong chuyện của mẫu thân, liền có thể dẫn mẫu thân trở về Thái Kinh.
Cha sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Mẫu thân, sức chiến đấu của Thiên Cương như thế nào, có nhiều cao thủ Kiếm Đế không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu:
- Bởi vì Thiên Cương không có mâu thuẫn, trên cơ bản không có chém giết, cho nên vẫn còn Kiếm Đế, thậm chí còn nhiều hơn các nơi khác cộng lại, nói chính xác hơn thực lực Thiên Cương mạnh hơn những nơi khác rất nhiều.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, bên trong Thiên Cương Cảnh không có chém giết, thực lực được bảo toàn là chuyện đương nhiên.
Nhìn Thái Kinh và Ngũ Nhạc một chút xem, đánh đến ngươi chết ta sống, Thần Kiếm cũng bị mất mấy cái, đây là một loại tiêu hao.
Nhưng nhìn Thiên Cương người ta, căn bản không tồn tại tiêu hao như thế.
Bất quá Thánh Thiên gia yêu cầu Thiên Cương vì bọn họ mà chiến thì phải làm sao?
- Côn Côn, con không cần lo lắng Thánh Thiên gia như thế nào, Thánh Thiên gia cũng không thể ra lệnh cho Thiên Cương, càng đừng nói đến chuyện xâm lấn người khác.
Đông Môn Mộng khẽ cười nói.
Dạ Côn thấp giọng nói:
- Mẫu thân, vậy nếu như là người khác chủ động tiến công thì sao?
- Sẽ không, không ai lại chọn tiến công Thiên Cương, nếu thật có chuyện như thế, như vậy... sẽ chỉ chọc giận Hổ Điêu đang ngủ say.
Nghe thấy mẫu thân nói, Dạ Côn bị chọc phát cười:
- Mẫu thân, Hổ Điêu thảm như vậy, người đừng bôi đen nó nữa.
- Côn Côn, con bôi đen nó còn ít hơn mẫu thân sao...
- Ha ha ha...
Hổ Điêu: Ta không thể có chút mặt mũi sao... các ngươi đều bôi đen Hổ Điêu ta từ đầu đến đuôi.
- Mẫu thân, chúng ta đi hướng này đúng không?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, mẫu thân nói không đến hai tháng sẽ đến, thế nhưng hiện tại đã qua hai tháng rồi mà vẫn chưa tới.
Đông Môn Mộng đứng dậy, nhìn về phương xa:
- Cũng sắp rồi.
Lúc này Phệ Nguyên Thú nghiêng người nằm ở trên thảm bay, móng vuốt chống đỡ cái cằm, cái đuôi lay động, cái tư thế này, đã rất giống người.
Thậm chí giống lúc Côn ca nằm như đúc.
Xem ra Phệ Nguyên Thú là đang bắt chước Côn ca.
Có bản lĩnh tự cạo sạch lông đi, đây mới thật đúng là bắt chước, bằng không đều là giả bắt chước, rác rưởi...
Bỗng nhiên, Phệ Nguyên Thú hơi hơi nhíu mày, trong mắt xuất hiện một màn quỷ dị.
Có lẽ Phệ Nguyên Thú có thể trông thấy, thế nhưng đám người Dạ Côn lại không thể dùng mắt thường nhìn thấy được, dù sao thị lực của Phệ Nguyên Thú cũng không phải hạng xoàng.
"Meo!" Phệ Nguyên Thú đứng dậy, lông trên người đều dựng cả lên.
Phệ Nguyên Thú vừa kêu, đám người Dạ Côn liền nhìn về phía nó, rất là nghi hoặc.
Dạ Côn hơi khẽ cau mày, thế mà khiến Phệ Nguyên Thú cảnh giác như thế, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì?
Thế nhưng nhìn theo ánh mắt của Phệ Nguyên Thú, hướng kia cũng không có thứ gì khả nghi.
Không lẽ con hàng này đang diễn kịch...
"Meo!!!" Phệ Nguyên Thú duỗi ra bắt lấy, chỉ hướng nơi xa.
Đông Môn Mộng thấp giọng nói ra:
- Chúng ta đi nhìn một chút đi.
- Được.
Thảm bay cải biến phương hướng, bay thẳng đến nơi Phệ Nguyên Thú chỉ.
Một lúc sau.
Dạ Côn thấy được một cỗ khói đen, phảng phất toàn bộ bầu trời đều bị hun đen!
Nhưng đây không phải trọng điểm.
- Mẫu thân! Chuyện này sao có thể!!!
Dạ Côn nhìn hình ảnh trước mắt, bị kinh sợ.
Có thể khiến Dạ Côn khiếp sợ như thế, vậy liền không phải chuyện bình thường.
Đông Môn Mộng cùng Diệp Lưu cũng có biểu lộ như thế, loại biểu tình kinh hãi kia không phải giả vờ.
Dù sao...
Lúc ngươi thấy năm thanh Hình Kiếm to lớn cắm trên mặt đất, cái loại cảm giác này, da đầu đều lạnh.
- Mẫu thân... chẳng lẽ nơi này chính là Thánh Thiên gia
Dạ Côn ngốc ngốc hỏi.
Nếu như đây là Thánh Thiên gia...
Như vậy liền xong.
Chỉ thấy ở phía xa, mặt đất đã bị san thành bình địa, thậm chí xuất hiện rất nhiều hào rộng, sâu không thấy đáy.
Mọi thứ xung quanh đều bị phá hủy, chỉ lưu lại hài cốt...
Nói thật, Dạ Côn cũng không biết đây là chỗ nào, xung quanh tựa như một cái bình nguyên màu đen.
Còn có năm thanh Hình Kiếm!
Vết rách bên trên Hình Kiếm rất rõ ràng, hẳn đã vô dụng.
Trước đó Dạ Côn trông thấy Hình Kiếm bay ra ngoài, thời điểm đó Hình Kiếm không có vết rách, cho dù có, cũng không thể nhìn bằng mắt thường được.
Thế nhưng hiện tại vô cùng rõ ràng, tùy thời đều có thể đứt gãy.
Ngàn vạn không nghĩ tới, Hình Kiếm biến mất, thế mà cho Thánh Thiên gia một kích chí mạng.
Chuyện này quá kinh khủng!!!
- Mẫu thân?
Dạ Côn nhìn về phía mẫu thân, phát hiện sắc mặt mẫu thân rất ngưng trọng.
Dạ Côn có thể hiểu được, nếu như toàn bộ người Thánh Thiên gia chết hết thì sẽ không sao, nếu như không chết hết.
Như vậy Thiên Cương cùng Thiên Trạch, chỉ sợ...
Đây cũng không đơn giản như Thái Kinh cùng Ngũ Nhạc.
Không đúng, đây là tranh đấu giữa gia tộc, hẳn sẽ không liên lụy rộng như thế.
- Mẫu thân, xem ra có người muốn hãm hại chúng ta.
Dạ Côn âm u nói ra, từ khi Côn ca xuất đạo đến nay, liền bị đủ loại hãm hại.
- Loại hãm hại này, căn bản không có cách giải thích rõ ràng.
- Cũng không cần nói rõ lí do, dù gì chúng ta tới là để từ hôn.
Dạ Côn cảm thấy đến từ hôn là đánh mặt của bọn họ, Thánh Thiên gia sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
Đông Môn Mộng thở dài một tiếng:
- Côn Côn, con không hiểu, nếu để cho thế nhân biết, Đông Môn gia chúng ta dùng Hình Kiếm tập kích Thánh Thiên gia, vậy sẽ rất phiền toái.
Nghe mẫu thân nói như thế, Dạ Côn cũng đồng ý, loại tội danh này đối với Cổ tộc mà nói, đó chính là chỗ bẩn.
- Cho nên chúng ta cần phải giải thích rõ ràng, dù cho lí do không rõ ràng cũng phải nói.
Đông Môn Mộng trầm giọng nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, xem ra lần này không chỉ hủy hôn, còn phải giải thích một chút.
Thế nhưng Dạ Côn cảm giác, vừa từ hôn vừa giải thích, hình như càng ngày càng loạn.
Bất quá uy lực của Hình Kiếm thật lớn, quá kinh khủng.
Nếu cắm nó vào Thái Kinh, vậy Thái Kinh trong nháy mắt sẽ hóa thành tro tàn.
Cũng may Hình Kiếm đã đã nứt ra, sau này sẽ không dùng được nữa.
Thế nhưng dùng Hình Kiếm đánh lén Thánh Thiên gia, có phải hơi đại tài tiểu dụng rồi không?
Nói thật, Dạ Côn sẽ không làm như thế.
Thế nhưng nói vu oan giá họa, đây lại là một ví dụ vô cùng thành công.
Rốt cuộc là ai muốn Đông Môn gia cùng Thánh Thiên gia khia chiến, hoặc có thể nói, đây là muốn Huyền Nguyệt đại lục nổ ra chiến tranh.
Người này dã tâm không nhỏ a!
Rất nhanh, mấy người liền đi tới vùng trời phế tích, sau đó chậm rãi hạ xuống.
Nhiệt độ mặt đất có hơi cao, toàn bộ đều bị thiêu thành một mảnh cháy đen.
- Mẫu thân, người xác định đây là Thánh Thiên gia sao?
Dạ Côn vẫn không nhịn được hỏi.
Đông Môn Mộng thấp giọng nói ra:
- Không chắc, mẫu thân cũng chưa từng đến Thánh Thiên gia, chỉ biết vị trí đại khái, thế nhưng xung quanh nơi này đều bị...
Đúng vậy, xung quanh nơi này đều bị san thành bình địa, căn bản không nhận ra được.
Nhưng vào đúng lúc này, mấy đạo bóng đen từ trên trời giáng xuống!