- Điện Chủ, lần này ta đến đây, cũng không biết Hình Kiếm sẽ xuất hiện, bởi vì lần này tới không phải vì chuyện của Hình Kiếm.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
Nghe Đông Môn Mộng nói như vậy, Thánh Thiên U Tuyền đứng bên cạnh lập tức khẩn trương, tựa hồ muốn ngăn cản Đông Môn Mộng làm ẩu.
Thế nhưng Thánh Thiên Vĩnh một bên quay đầu liếc mắt nhìn nhi tử, ánh mắt mang theo cảnh cáo.
Ngươi đi Thái Kinh, vi phụ tùy theo ngươi, thế nhưng đừng nghĩ vi phụ hiền lành như vậy! Hiện tại nếu ngươi là dám nói, vậy cũng đừng trách vi phụ ra tay giáo huấn ngươi, thằng con ngu ngốc!
- Vậy ngươi tới có chuyện gì?
Huyền Trạch nhàn nhạt hỏi.
- Ta là tới từ hôn.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
Quả nhiên, thốt ra lời này, bầu không khí hiện trường liền thay đổi.
Một cỗ khí tức nghiêm nghị dần dần lan tràn ra.
Dạ Côn đã chuẩn bị sẵn sàng, ngay cả Diệp Lưu bên cạnh cũng giống như vậy, chỉ cần người đối diện dám động thủ, bọn hắn liền sẽ ra tay tử chiến.
Dạ Côn cũng không có ý định giấu diếm thực lực, điểm này, hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Đến lúc đó mẫu thân hỏi thì nên trả lời như thế nào?
Thiên hàng thần lực!
Lời giải thích này hẳn có thể.
- Từ hôn?!
Thánh Thiên Chiến trầm giọng lẩm bẩm một tiếng.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra:
- Đúng vậy.
Thánh Thiên U Tuyền cảm thấy xong đời, nỗ lực mấy ngày nay toàn bộ uổng phí.
Gia gia chắc chắn sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, bị Đông Môn gia từ hôn, đây là đang đánh mặt Thánh Thiên gia.
Nếu như Đông Môn gia có Hình Kiếm, chỉ sợ sẽ còn kiêng kị ba phần, thế nhưng hiện tại Hình Kiếm không còn, thậm chí còn rơi xuống trên đầu Thánh Điện, loại chuyện đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương này thật không có cách nào nói.
- Đông Môn Mộng, đây là ý của ngươi, hay là ý của Đông Môn gia?
Thánh Thiên Chiến trầm giọng chất vấn.
- Đây là ý của ta, cũng là ý của Đông Môn gia.
Thánh Thiên Chiến cười khẽ một tiếng, hướng phía Huyền Trạch cười nói:
- Để Điện Chủ chê cười.
- Không sao, thứ cảm tình này vốn chính là ngươi tình ta nguyện, thế nhưng ta phải thu hồi lời nói vừa rồi, hiện tại ta cũng không hâm mộ.
Huyền Trạch vô tình châm chọc Thánh Thiên Chiến.
Vừa rồi ngươi ở trước mặt bản Điện Chủ khoe khoang, đảo mắt liền bị đánh mặt.
Trước đó thế mà còn dám uy hϊế͙p͙ bản Điện Chủ!
Liền vì một nữ nhân như thế.
Thánh Thiên gia, lần này các ngươi quả thật mất hết mặt mũi rồi.
Chỉ sợ chỉ có máu của Đông Môn gia mới có thể rửa sạch sỉ nhục của các ngươi.
Nghe thấy Huyền Trạch nói thế, sắc mặt Thánh Thiên Chiến trong nháy mắt khó coi.
Đừng nhìn vừa rồi không có việc gì, dáng vẻ giống như lão bằng hữu, nhưng căn bản không đạt đến trình độ lão bằng hữu, chẳng qua là sơ giao mà thôi.
- Thánh Thiên Vĩnh, gọi người trong gia tộc tới, thương nghị xem nên xử lý như thế nào.
Thánh Thiên Chiến từ tốn nói, vừa rồi ánh mắt nhìn Đông Môn Mộng còn có chút khác biệt, thế nhưng bây giờ ánh mắt nhìn Đông Môn Mộng lại vô cùng lạnh lùng.
- Vâng!
Thánh Thiên Vĩnh cung kính nói ra, lập tức quay người rời đi.
Mà Thánh Thiên U Tuyền đuổi theo, sau khi ra tông đường, liền vội vàng hỏi:
- Cha, còn có cơ hội cứu vãn không?
Ba!
Thánh Thiên Vĩnh trở tay tát một phát, ánh mắt chăm chú nhìn nhi tử:
- Nữ nhân này, không để ý mặt mũi Thánh Thiên gia, con cưới về làm gì?! Mặt mũi của vi phụ đã sắp bị con ném đi hết!
Vì nhi tử, mấy ngày này Thánh Thiên Vĩnh cũng thường xuyên nói tốt ở trước mặt Thánh Thiên Chiến.
Nhưng khi nãy ánh mắt phụ thân nhìn mình, đã thay đổi hoàn toàn.
Loại cảm giác này giống như ăn phải phân vậy, vô cùng khó chịu!
Mà tên nhi tử khốn kiếp này hiện tại còn cầu tình cho Đông Môn Mộng! Đúng là hành vi đại nghịch bất đạo!
Thánh Thiên U Tuyền thừa nhận cái tát này, cũng không để ở trong lòng, mà tiếp tục nói ra:
- Cha, trong này khẳng định có hiểu lầm.
- Hiểu lầm? Chuyện Hình Kiếm chúng ta để sang một bên, đây là chuyện của Đông Môn gia và Thánh Điện, chúng ta chỉ nói chuyện từ hôn! Đông Môn Mộng ở bên ngoài làm chuyện gì, con hẳn biết, Thánh Thiên gia chúng ta mắt nhắm mắt mở, đây đã là cực hạn! Nàng còn mặt mũi tới từ hôn? Là ai cho nàng ta can đảm đó?!
Nói đến đây, Thánh Thiên Vĩnh lần nữa cho một bạt tay, phảng phất muốn đánh thức tên nhi tử đần độn này của mình.
Thánh Thiên U Tuyền hơi cúi đầu, hô hấp có chút gấp rút.
Thánh Thiên Vĩnh lạnh giọng nói ra:
- Về sau con còn dám nhắc tới nữ nhân này, thì đừng trách vi phụ!
Nói xong Thánh Thiên Vĩnh liền rời đi, lưu lại Thánh Thiên U Tuyền.
Sự tình náo đến nước này, cũng không phải Thánh Thiên U Tuyền có thể khống chế.
Thậm chí ở trong lòng gia gia, đạo khảm này đã không thể vượt qua được.
Đối với vị trí gia chủ, trước kia còn có thể tranh thủ một thoáng.
Thế nhưng phát sinh loại sai lầm này, trong lòng Thánh Thiên Chiến hẳn đã hận thấu hai cha con họ.
Bởi vì hai người các ngươi muốn che chở nữ nhân này, cho nên Thánh Thiên gia mới bị chế giễu châm chọc!
Thánh Thiên Chiến sống hơn nửa đời người, sỉ nhục hôm nay còn nhiều hơn nửa đời trước cộng lại.
Đối với việc Thánh Thiên gia muốn triệu tập tộc nhân, chuyện này rất bình thường, dù sao cũng là bị từ hôn.
Phải thông báo cho tộc nhân biết, cũng muốn để tộc nhân biết, Đông Môn gia lấy oán trả ơn.
Hình Kiếm nhà các ngươi mất đi, nện vào Thánh Điện, thân là thông gia... Thánh Thiên gia chúng ta làm việc thông gia nên làm.
Thế nhưng Đông Môn gia thì sao, đi tới từ hôn, căn bản không cho thông gia bất kỳ mặt mũi nào, hơn nữa còn ở ngay trước mặt Điện Chủ Thánh Điện.
Đúng là quá ghê tởm, cục tức này, Thánh Thiên gia nuốt không trôi!
Đông Môn gia phải bỏ ra đại giới!
Chỉ có thể nói, mọi chuyện phát sinh thật trùng hợp, đến từ hôn đều có thể trông thấy Hình Kiếm đập Thánh Điện bẹp dí.
Dạ Côn đứng ở sau lưng Đông Môn Mộng, lúc này trong lòng khá bình tĩnh, làm mất Hình Kiếm, Đông Môn gia quả thật có trách nhiệm, mà chuyện thông gia ban đầu mẫu thân đã không đáp ứng, là chính các ngươi làm chủ, từ hôn cũng là chuyện đương nhiên.
Các ngươi cho rằng đây là vấn đề mặt mũi, mà chúng ta lại cho rằng, đây chỉ là chuyện bình thường.
Tới nói một tiếng, đã là cho Thánh Thiên gia các ngươi mặt mũi.
Để ta xem các ngươi quyết đoán đến cỡ nào...
Thế nhưng Côn ca khuyên các ngươi một câu, sinh mệnh rất đáng ngưỡng mộ.
Đừng có lỗ mãng, hạ tràng của sự lỗ mãng vô cùng nguy hiểm, tựa như Ma tộc trước đó tiến công, bọn chúng quá lỗ mãng.
Dần dần, từ bên ngoài có rất nhiều thành viên hạch tâm Thánh Thiên gia đi vào.
Có nam có nữ.
Dạ Côn nhận ra một người trong đó.
Kia chính là vợ trước của Ngô Trì lão sư, Tố Viên Viên.
Làm thê tử của Thánh Thiên Vĩnh, Tố Viên Viên được phép tham gia nghị sự trong tộc.
Mà lúc này Tố Viên Viên cũng nhìn về phía Dạ Côn, cảm giác hình như mình đã gặp qua ở nơi nào.
Tên đầu trọc này... mình gặp ở chỗ nào nhỉ?
Tố Viên Viên một thoáng không nhớ ra, nhưng Tố Viên Viên cảm giác, nàng nhất định đã gặp qua tên đầu trọc này.
Rất nhanh, toàn bộ người của Thánh Thiên gia đã đến đông đủ.
Trong đó còn bao gồm cha của Thánh Thiên Thành, kẻ bị Phệ Nguyên Thú đâm chết, Thánh Thiên Vân.
Thánh Thiên Vân trong nhà đứng hàng lão tam, địa vị không cao không thấp, cũng không nghĩ tới vị trí gia chủ, dáng vẻ vô cùng thanh đạm.
Mà Thánh Thiên Phiêu xem như lão đại, lại là một người có hình thể mập mạp.