Dạ Côn liếc nhìn mọi người Thánh Thiên gia, trầm giọng nói ra:
- Trước đó có một người ở Đông Môn gia cũng nói mẫu thân của ta như vậy, hiện tại thi thể không biết bị thổi đến nơi nào.
Dạ Côn là đang nói với tất cả mọi người.
Lão tử hung ác lên, người một nhà đều giết, chớ nói chi là đám người các ngươi.
Thánh Thiên Chiến cùng Huyền Trạch một mực không nói chuyện.
Kỳ thật trong lòng rất khiếp sợ thực lực của Dạ Côn.
Bởi vì tốc độ vừa rồi, ngay cả bọn họ cũng chỉ thấy loáng thoáng, không thể nhìn rõ được.
Chuyện này có phải chứng minh, thực lực tên đầu trọc này còn ở trên mình?
Nhưng chuyện này sao có thể chứ, tiểu trọc đầu mới bao lớn, thoạt nhìn lông còn chưa mọc đủ, thực lực đã hùng hậu như vậy?
Chẳng lẽ hắn là con cưng của ông trời?
Dạ Côn trực tiếp ném Thánh Thiên Phiêu đã ngất đến trước mặt Thánh Thiên Chiến, loại động tác này rất bá khí.
Phảng phất không để Thánh Thiên gia vào mắt.
Mà ở thời điểm này, Phệ Nguyên Thú chậm rãi đi đến bên cạnh Thánh Thiên Phiêu, duỗi ra bắt lấy.
Phốc phốc, phốc phốc, phốc phốc.
Đâm rất dễ chịu, Phệ Nguyên Thú lại trở lại sau lưng Dạ Côn, biểu thị vừa rồi chẳng qua là mất khống chế.
Không biết vì sao, hiện tại một ngày không đâm người, trong lòng liền rất khó chịu.
Khẳng định là bị tên Thánh Thiên Thành kia làm hư, mỗi ngày đều ép người ta đâm y chơi.
Cuối cùng đâm chết rồi, thật đáng tiếc.
Còn may Thánh Thiên Phiêu hôn mê bất tỉnh, bằng không thì nhất định sẽ oa oa gọi.
Đối với động tác của Dạ Côn, Thánh Thiên gia phảng phất giống như không kịp phản ứng.
Lúc kịp phản ứng, tất cả mọi người đều rút kiếm ra.
Sát khí trong nháy mắt tràn ngập tại tông đường, đối với loại tình huống này, Dạ Côn đã nghĩ đến, dù sao đây tông đường Thánh Thiên gia.
Dạ Côn nắm chặt nắm đấm.
Xem ra hôm nay phải phá hủy Thánh Thiên gia các ngươi mới được.
Bằng không thì các ngươi căn bản không biết, hạ tràng cảu việc mắng mẫu thân ta!
Thánh Thiên Chiến một mực không lên tiếng đột nhiên đưa tay lên, tựa hồ ra lệnh người Thánh Thiên gia đừng manh động.
Người xung quanh rất nghi hoặc, đã đến lúc này.
Chẳng lẽ Thánh Thiên gia chúng ta còn phải nhẫn?!
Đây là Thánh Thiên gia sao?
Chỉ thấy Thánh Thiên Chiến đứng dậy, tới gần Dạ Côn, cũng không có đi quản đại nhi tử đang hôn mê.
- Ngươi biết hậu quả của việc này không?
Thánh Thiên Chiến nhẹ giọng hỏi.
Dạ Côn nhìn về phía Thánh Thiên gia chủ trước mặt, nhẹ nói ra:
- Hậu quản như thế nào ta không biết, nhưng ta biết ta đã giúp mẫu thân ta trút giận.
- Ngươi có hiếu tâm, nhưng chỉ sợ ngươi không biết, một tát này của ngươi, đã đánh nát giao tình giữa Thánh Thiên gia và Đông Môn gia.
Dạ Côn cười lạnh trong lòng, hiện tại ngươi còn muốn chụp mũ cho ta.
Cho dù không có chuyện này, quan hệ chẳng lẽ sẽ tốt hơn sao?
Lúc này Đông Môn Mộng từ tốn nói:
- Hai nhà chúng ta ban đầu cũng không có giao tình gì, đừng nói rằng chúng ta rất quen thuộc.
- Được, Đông Môn gia đúng là nhân tài đông đúc, làm việc đủ hung ác, đủ tuyệt!
Thánh Thiên Chiến mang theo ý cười nói ra, lập tức hướng phía Huyền Trạch nói ra:
- Điện Chủ, người đã già, nhìn người cũng không rõ ràng, xin đừng trách.
Huyền Trạch hiểu rõ ý của Thánh Thiên Chiến, đây là muốn liên thủ đối phó Đông Môn gia, thậm chí cúi đầu nói xin lỗi với hành vi áp chế lúc trước, cho Thánh Điện đủ mặt mũi.
Nhưng đối với thực lực vừa rồi Dạ Côn biểu hiện ra, Huyền Trạch cảm thấy vẫn nên liên thủ một thoáng.
Tên tiểu tử đầu trọc này rất quỷ dị.
Dạ Côn cũng biết có ý gì, Thánh Điện cùng Thánh Thiên gia liên thủ.
Ha ha...
Côn ca cũng không sợ, tới liền cho một quyền!
Nếu như một quyền không giải quyết được, vậy liền tới hai quyền!
Cuối cùng các ngươi sẽ cảm giác được, quyết định ngày hôm nay sai lầm đến cỡ này.
Nguyên bản từ hôn mà thôi, các ngươi đồng ý là được rồi, hai phe bình an vô sự, nhưng các ngươi lại không nguyện ý.
Chỉ thấy Huyền Trạch chắp tay nói ra:
- Gia chủ nói quá lời, dù sao lòng người khó dò, khó tránh khỏi sẽ phạm sai lầm, hiện tại phát hiện còn kịp.
Huyền Trạch cũng cho Thánh Thiên Chiến một cái bậc thang, xem như đã đạt thành chung nhận thức.
Dạ Côn nhìn người hai phe, nhún nhún hai vai, các ngươi liên minh đã hoàn tất.
Vậy liền khai chiến đi!
Côn ca ta vừa vặn hâm nóng nắm đấm.
- Đông Môn Mộng, ngươi trở về đi, ta dùng thân phận gia chủ Thánh Thiên gia, đồng ý ngươi từ hôn! Về sau Thánh Thiên cùng Đông Môn hai nhà, không thiếu nợ nhau, còn lại chỉ có cừu hận!
Thánh Thiên Chiến nhìn Đông Môn Mộng trầm giọng nói ra, chuyện hôm nay các ngươi làm tại Thánh Thiên gia, đều phải trả giá thật lớn!
Dạ Côn đột nhiên nảy sinh ý tưởng, nếu như hiện tại giết sạch, có phải mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều hay không?
Thế nhưng Dạ Côn cũng biết, hiện tại nếu như giết sạch bọn họ, vậy sẽ xem như là diệt tộc.
Ngươi chủ động đi diệt tộc người ta, hoàn toàn khác với bị động phòng thủ.
Hôm nay đánh bọn họ, đổi lấy chính là điên cuồng trả thù, chuyện này phải cân nhắc, đến lúc đó trả thù đến Thái Kinh, vậy sẽ không tốt.
Nếu như có thể, Dạ Côn cũng hy vọng bọn họ chủ động tới, lúc đó lại diệt bọn họ, như vậy liền danh chính ngôn thuận.
Đông Môn Mộng dĩ nhiên biết, cũng không có động tác khác, quay người liền mang theo Dạ Côn chuẩn bị rời đi.
- Ba tháng! Sau ba tháng, ta sẽ đi bái phỏng Đông Môn gia các ngươi!
Thánh Thiên Chiến lạnh giọng nói ra.
Cho các ngươi thời gian ba tháng chuẩn bị, đến lúc đó hãy nghênh đón hai nhà phẫn nộ đi!
Đông Môn gia, giờ chết của các ngươi đã bắt đầu đếm ngược!
Thánh Thiên U Tuyền bên cạnh nghe thấy gia gia nói thế, mặt xám như tro, không nghĩ tới sẽ náo thành dạng này...
Đông Môn Mộng dừng một chút, từ tốn nói:
- Chuyện Hình Kiếm cũng không là Đông Môn gia âm mưu, nếu như Thánh Điện các ngươi muốn mượn lần này tiến công Đông Môn gia, vậy cũng đừng trách Đông Môn gia ta.
Sau khi nói xong, Đông Môn Mộng rốt cuộc không có quay đầu, rời khỏi tông đường.
Mà Dạ Côn liếc nhìn mọi người, phát ra tử vong ngưng thị, dám đến, liền để cho các ngươi có đi không về.
Diệp Lưu đi theo bên cạnh Dạ Côn, biểu lộ lạnh lùng không đổi.
Mà Phệ Nguyên Thú đột nhiên dừng bước, chậm rãi quay người hướng phía tất cả mọi người trong tông đường.
Đột nhiên đứng dậy, cho ra một cái biểu lộ cùng thủ thế!
(︶︿︶)=╭∩╮
Tất cả mọi người ở trong tông đường nhìn Phệ Nguyên Thú, hận không thể hầm con mèo này ba năm, hầm nát đám xương cốt hung hăng càn quấy kia đi.
Sau khi Đông Môn Mộng rời đi.
Thánh Thiên Chiến trầm giọng nói ra:
- Khiêng nó xuống đi.
Thánh Thiên Phiêu bị nhấc xuống dưới, hôm nay xem như ngươi mạng lớn, người mắng Côn ca, hạ tràng đều rất bi thảm.
Theo Thánh Thiên Phiêu bị nhấc xuống, Thánh Thiên Chiến trầm giọng nói ra:
- Chuyện vừa rồi các ngươi đã nhìn thấy, ba tháng sau! Chúng ta tiến công Đông Môn gia!
- Thánh Điện cũng muốn đi Đông Môn gia đòi một lời giải thích!
Huyền Trạch nhẹ nói ra.
Thánh Thiên Chiến nhẹ gật đầu, thấp giọng hỏi:
- U tuyền, con tại Thái Kinh ngây người mấy năm, đứa con trai này của Đông Môn Mộng là thế nào?
Thánh Thiên U Tuyền tranh thủ thời gian đứng dậy, cung kính nói ra:
- Gia gia, kẻ này tên là Dạ Côn, là người Dạ gia Thái Kinh, phụ thân Dạ Minh... danh hiệu Diêm Vương.
- Ta đang hỏi con chuyện của Dạ Côn, không phải bảo con giới thiệu cả nhà của hắn!
Thánh Thiên Chiến trầm giọng nói ra.
- Gia gia, thực lực Dạ Côn rất kỳ quái, đối ngoại, hắn có Thần Kiếm cùng thực lực Kiếm Hoàng.