Tính toán thời gian, kỳ hạn ba tháng đã đến.
Lúc này trong phòng nghị sự Đông Môn gia, bọn người Đông Môn Trí Bác ngồi cùng một chỗ, Dạ Côn ngồi ở bên cạnh Đông Môn Mộng, Diệp Lưu cũng bồi lấy.
Phệ Nguyên Thú nằm trên xà nhà, mặt ủ mày chau, thỉnh thoảng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ móng vuốt, cảm giác lâu rồi không có đâm người, móng vuốt rất ngứa.
Làm sao đám người kia còn chưa tới, có phải cho nó leo cây rồi hay không, hay là nói... bọn họ chỉ nói dọa?
Trong hành lang, tất cả mọi người im lặng chờ đợi, ai cũng không lên tiếng.
Bỗng nhiên, Đông Môn Trí Bác nguyên bản nhắm mắt, chậm rãi mở mắt ra, từ tốn nói:
- Đến rồi.
Dạ Côn cũng cảm thấy, một cỗ khí tức bàng bạc đang cấp tốc bay tới bên này, tốc độ rất nhanh rất mạnh.
Đông Môn Trí Bác đứng dậy, đi ra bên ngoài đại sảnh.
Giờ phút này, tất cả đệ tử Đông Môn gia đều tập hợp cùng một chỗ, mặc áo choàng màu trắng, bên hông treo trường kiếm.
- Các vị huynh đệ tỷ muội, Đông Môn nhất tộc nhất định phải tiếp tục truyền thừa tiếp! Chúng ta cùng oanh địch nhân ra khỏi Đông Môn gia!
Ngữ khí Đông Môn Trí Bác bình tĩnh, nhưng để lộ ra một cỗ kiên định không thay đổi.
- Vâng! Gia chủ!
Mọi người cùng quát lên.
Đông Môn Trí Bác dẫn đầu bay lên trời, người trong hành lang lần lượt biến mất, ngay cả Đông Môn Mộng đều theo cha bay lên.
Nhưng mà Côn ca vẫn ngồi ở bên cạnh thê tử, lúc này có chút xấu hổ.
- Phu quân, ngươi làm sao còn ngồi?
Diệp Lưu nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn cười nói:
- Lưu Nhi, ta chính là vũ khí bí mật, sao có thể ra sân sớm như vậy được.
- Nói cũng đúng.
Mà ở trong lòng Dạ Côn đang nghĩ, ta cũng muốn đi lắm chứ, nhưng nếu như không dựa vào Thần Kiếm, ta thật bay không lên.
Đương nhiên, còn có một loại tình huống có thể bay, đó chính là mặc vào trang bị Ngân Sắc Nam Nhân.
Thế nhưng Côn ca cũng không muốn mặc bộ trang bị kia, dù sao trang bị là dùng để che giấu thân phận, thế nhưng hiện tại không cần phải che giấu thân phận.
Vì sao ngự không chi thuật lại khó học như vậy chứ?
Chẳng lẽ không có tóc, liền không xứng ở trên trời ngao du sao? Là ai quy định...
Lúc này toàn bộ Đông Môn nhất tộc đều đứng ở trên hư không.
Đương nhiên, chẳng qua là những người có sức chiến đấu.
Nói ít cũng có hai, ba ngàn người, về nhân số, Đông Môn nhất tộc đã toàn thắng.
Đông Môn Mộng thấy nơi xa xuất hiện rất nhiều điểm đen.
Chỉ mấy hơi liền đứng ở trước mặt.
Một cỗ khí tức lăng liệt lập tức bao trùm toàn bộ Đông Môn gia.
Lần này, chỉ sợ sẽ bộc phát chiến đấu quy mô lớn nhất trong mấy năm gần đây ở trên Huyền Nguyệt Đại lục!
- Khách quý, đã lâu không gặp.
Đông Môn Trí Bác hướng phía đám người Thánh Thiên Chiến cười nói.
Sau lưng Thánh Thiên Chiến còn có Thánh Thiên U Tuyền, lúc này thấy Đông Môn Mộng cũng rất bất lực, bây giờ muốn cứu ngươi, cũng không cứu được.
- Đông Môn Trí Bác, đã lâu không gặp.
Thánh Thiên Chiến khẽ cười nói, phảng phất giống như một đôi lão bằng hữu đã lâu không gặp mặt.
- Đúng vậy, lần này ngươi tới đây làm gì? Còn mang nhiều người như vậy, cũng đừng dọa lão phu, nếu như lão phu bị dọa làm ra chuyện gì không hay, vậy sẽ không tốt.
Đông Môn Trí Bác nhẹ giọng cười nói, cũng trêu đùa một thoáng.
Thánh Thiên Chiến khẽ cười nói:
- Lần này tới cũng không có ý gì khác, chỉ muốn tới đòi một lời giải thích.
- Ồ? Ngươi có thể nói một chút.
Đông Môn Trí Bác biết rõ còn cố hỏi.
Thánh Thiên Chiến tựa hồ cũng bị chọc giận quá mà cười lên, âm u nói ra:
- Hòn ngọc quý trên tay ngươi công nhiên từ hôn, chuyện này khiến Thánh Thiên gia ta rất mất mặt, mặt mũi mất hết sạch, ngươi nói xem, chuyện này tính thế nào?
- Từ hôn mà thôi, ngươi lại có ý nghĩ như vậy, có phải tư tưởng quá mục nát rồi hay không? Trưởng thành đi, nghĩ thoáng một chút.
Thánh Thiên Chiến:...
Xem ra đã vô phương trao đổi với tên Đông Môn Trí Bác này rồi, mồm mép hoàn toàn không phải là đối thủ.
- Nếu Đông Môn gia chủ có thái độ này, ta cũng chỉ có thể dựa theo thái độ của ta.
Thánh Thiên Chiến nói lời như thế, xem ra hôm nay chính là muốn động thủ.
Đông Môn Trí Bác quay đầu nhìn về phía người Thánh Điện, một nam một nữ...
Cũng không nhận ra.
Đông Môn Trí Bác hướng phía Tử Thanh nói:
- Chắc hẳn ngươi chính là Điện Chủ đi.
Tử Thanh nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, ta là Điện Chủ Thiên Trạch Thánh Điện.
Huyền Trạch đứng ở bên cạnh hơi khẽ cau mày, ngươi xem thường ta như vậy sao? Thế mà trực tiếp xem vị Điện Chủ như ta thành trong suốt rồi?
- Như vậy à, lần này Điện Chủ tới, có phải là vì chuyện của Hình Kiếm không?
Đông Môn Trí Bác chắp tay hỏi.
Tử Thanh nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, vị bên cạnh ta chính là Điện Chủ Thiên Cương, năm thanh Hình Kiếm của Đông Môn gia đã phá hủy Thiên Cương Thánh Điện, lần này ta tới, chính là muốn hỏi rõ ràng nguyên do, về chuyện của Thánh Thiên gia, Thánh Điện ta cũng sẽ không tham dự, nhưng nếu thật là do Đông Môn gia làm, như vậy Đông Môn gia cũng không cần tồn tại nữa.
Sau khi nghe nói như thế, Đông Môn Trí Bác thở dài một tiếng:
- Khẩu khí Thánh Điện thật là lớn, bất quá lão phu nói cho các ngươi biết, Hình Kiếm đúng là bị tặc nhân trộm lấy, huống hồ... Đông Môn Trí Bác ta thoạt nhìn ngu như vậy sao? Thế mà vận dụng Hình Kiếm đi phá hủy Thiên Cương Thánh Điện ở xa như vậy.
- Lý do này của ngươi có thể tiếp nhận.
Tử Thanh từ tốn nói.
Dù sao này Hình Kiếm là biểu tượng của Đông Môn gia, Đông Môn gia còn không ngu đến như vậy, trực tiếp cầm Hình Kiếm vung một cái cứ điểm Thánh Điện.
Cũng không tìm ra động cơ gì, hủy một cái Thánh Điện đối với Đông Môn gia mà nói không có bất kỳ chỗ tốt nào, thậm chí còn có rất nhiều chỗ xấu.
Chỉ cần là người có đầu óc, liền sẽ không làm như vậy.
Nhưng mà Huyền Trạch nghe thấy Tử Thanh nói thế liền không chịu.
- Đây nhất định là lý do Đông Môn gia thoái thác mà thôi, ngươi cũng tin?
Huyền Trạch hướng phía Tử Thanh chất vấn.
Nhưng mà Tử Thanh từ tốn nói:
- Ta cảm thấy Đông Môn gia không có ngốc như vậy, nếu như là ta, còn không bằng cắm năm thanh Hình Kiếm ở đỉnh đầu Thánh Thiên gia, như thế tiền lời hẳn là sẽ càng lớn hơn một chút.
Tử Thanh thốt ra lời này, người Thánh Thiên gia nhất thời nhìn lại, mang theo vẻ bất thiện.
- Điện Chủ lời này nói đúng trọng tâm, lão phu bội phục.
Đông Môn Trí Bác chắp tay, cảm giác Thiên Trạch Điện Chủ hẳn là người một nhà.
Tử Thanh từ tốn nói:
- Nói là nói như vậy, thế nhưng nên điều tra vẫn phải điều tra, nếu là thật, tự nhiên cũng không có chuyện gì, nếu như ngươi nói dối, như vậy liền phải thừa nhận đại giới.
- Đó là đương nhiên.
Đông Môn Trí Bác khẽ cười nói, xem ra Thánh Điện bên này muốn lui.
Hiện tại Huyền Trạch cũng có chút hối hận, không nên thông tri nàng, đây quả thực là mang theo một cái tai họa tới...
- Huyền Trạch, đi thôi.
Tử Thanh từ tốn nói.
Huyền Trạch không hề động, chăm chú nhìn Đông Môn Trí Bác.
Mà Thánh Thiên Chiến cũng nhìn thái độ của Huyền Trạch.
- Huyền Trạch, đừng quên lời dặn của Điện Hoàng.
Tử Thanh phát ra cảnh cáo cuối cùng, sau đó mặc kệ Huyền Trạch rời đi.
Huyền Trạch tựa hồ đang lựa chọn, đến cùng là theo chân tâm đi, hay là theo chân Điện Chủ đi?
- Huyền Trạch, đừng quên là bọn họ hủy đi Thánh Điện của ngươi.
Thánh Thiên Chiến hướng phía Huyền Trạch trầm giọng nói ra, đương nhiên là muốn Huyền Trạch lưu lại.
Huyền Trạch vừa nghĩ tới Thánh Điện mình khổ tâm kinh doanh hóa thành đất bằng, phẫn nộ trong lòng lập tức dâng lên.