Tiếp theo, Tiểu Trữ cởi tới cái cúc áo thứ hai, thứ ba... Cúc áo sơ mi hoàn toàn bị cởi sạch, cái áo lót đang úp lên con thỏ trắng lộ ra trước mặt Trần Thiên Minh, tuy hắn không nhìn từ chính diện, nhưng nhìn từ bên cạnh thôi cũng đủ khiến cho hắn dễ dàng động lòng rồi.
Tiểu Trữ lui ra sau một chút, tiếp theo cởi đến quần của Lương Thi Mạn, vì để cho Tiểu Trữ có thể cởi được dễ dàng, thế là cô ta bèn nằm xuống giường, Tiểu Trữ nhẹ nhàng mà kéo quần của Lương Thi Mạn xuống, Trần Thiên Minh lập tức nhìn thấy cái qυầи ɭót màu hồng của Lương Thi Mạn, qυầи ɭót rất mỏng, Trần Thiên Minh thậm chí còn có thể nhìn thấy bãi cỏ đen mượt ở bên trong.
Sau khi cởi quần ra, Tiểu Trữ đỡ Lương Thi Mạn dậy, định cởi nốt cái áo lót màu đen của Lương Thi Mạn ra. Lương Thi Mạn đỏ mặt nói với Tiểu Trữ:
"Tiểu Trữ, cái này thì để tự chị cởi."
Lương Thi Mạn nói xong liền từ từ đưa tay ra sau rồi cởi nút cài.
Do nút cài đã được cởi, dây lưng của áo lót rủ xuống. Vì thế, Tiểu Trữ cầm lấy từ trên tay của Lương Thi Mạn kéo ra. Thế là một đôi thỏ trắng trêu người xuất hiện trong tầm mắt của Trần Thiên Minh,lại thêm một điểm hồng trong khoảng trắng, thực sự khiến Trần Thiên Minh phải nuốt nước bọt một cách mất tự chủ.
Đôi thỏ trắng này đã bị mình giày vò ba tiếng liền, nhưng chất lượng của nó vẫn không giảm đi chút nào, ngược lại hình như còn săn chắc hơn. không chút tì vết giống như bạch ngọc, đặc biệt là hạt anh đào màu hồng ở bên trên, thực sự khiến người ta không nhịn được mà muốn sờ một cái, rồi hôn thêm một cái.
Tiểu Trữ đặt áo lót của Lương Thi Mạn sang một bên, sau đó tiếp tục cởi nốt qυầи ɭót của Lương Thi Mạn, nàng ta nhẹ nhàng kéo một cái, qυầи ɭót của Lương Thi Mạn theo tay nàng mà tuột ra, cũng có thể là do Lương Thi Mạn phối hợp chổng cái mông lên nên mới cởi được dễ dàng như vậy. qυầи ɭót được cởi ra, Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn vào chỗ giữa hai chân của Lương Thi Mạn, mặt lập tức đờ ra.
Ở giữa hai chân Lương Thi Mạn là một bãi cỏ đen mượt mọc rậm rạp mà lại
phủ đầy khí thức thanh tân, nó dường như đang kêu gọi Trần Thiên Minh, kêu gọi hắn hãy tới thám hiểm.
Không ngờ thân thể của Lương Thi Mạn vào lúc đang mắc bệnh mà vẫn mê người như vậy, Trần Thiên Minh nghĩ thầm trong lòng.
"Anh còn nhìn cái gì nữa, mau giúp chị Thi Mạn chữa bệnh đi."
Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh chỉ đứng nhìn ở bên cạnh chứ không bước tới, không khỏi trợn mắt nhìn hắn, có chút tức giận nói.
"Anh... anh đang suy nghĩ những chi tiết có liên quan đến quá trình chữa bệnh."
Trần Thiên Minh vội vàng lấp ɭϊếʍƈ.
Nếu như để tiểu Trữ biết mình dang nhìn trộm cơ thể của Lương Thi Mạn, cô nàng nhất định sẽ không tha cho mình đâu, cô nàng hiện tại còn thân với Lương Thi Mạn hơn cả chị ruột, nếu như cô nàng biết mình đã từng làm chuyện ấy với Lương Thi Mạn trong ba tiếng, không biết cô nàng sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Trần Thiên Minh nói xong liền đi tới cạnh giường, nhẹ nhàng ngồi xuống nói với Lương Thi Mạn:
"Thi Mạn, em đã chuẩn bị xong chưa? Nếu xong rồi thì anh bắt đầu nhé?"
"Ừ!"
Lương Thi Mạn đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân mặt đỏ rực, cúi đầu không dám nhìn Trần Thiên Minh, cô ta chỉ khẽ gật đầu tỏ ý đã có thể bắt đầu.
"Anh vì tránh khi em loạn động sẽ ảnh hưởng được hành động liệu thương của anh, cho nên một lát nữa anh sẽ điểm vào ma huyệt của em, em khôngthể động đậy nhưng vẫn có thể nói chuyện, sau ba mươi sáu tiếng ma huyệt sẽ tự động giải khai."
Trần Thiên Minh nói xong liền nhấc tay lên rồi nhìn Lương Thi Mạn.
Lương Thi Mạn hiện giờ muốn nói xinh đẹp bao nhiêu thì chính là xinh đẹp bấy nhiêu, hai má hồng hồng, đôi mắt mê ly, hai con thỏ trắng ở trước ngực có thể vì sợ hãi hoặc là vì nguyên gì đó khác mà đang hơi hơi rung động. Trần Thiên Minh nhìn thấy hai con thỏ trắng ở cự ly gần, thực sự chỉ muốn đưa tay ra sờ soạng mấy cái.
Lại còn bãi cỏ thơm ngát của Lương Thi Mạn càng khiến cho Trần Thiên Minh mê mẩn, hắn cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, nếu như không phải là Tiểu Trữ đang có mặt và mình phải chữa thương cho Lương Thi Mạn, Trần Thiên Minh thật sự muốn lôi con ngựa cường hãn của mình ra, sau đó cho nó chạy bon bon trên bãi cỏ này.
Không thể nhìn thêm được nữa, còn nhìn nữa là thằng em bên dưới kiểu gì
cũng phát hỏa. Trần Thiên Minh thầm nói với mình. Vì thế, hắn cắn răng định thần, vận nội lực điểm một cái lên người Lương Thi Mạn.
"Á!"
Lương Thi Mạn bị Trần Thiên Minh điểm một cái, thân thể run lên, muốn ngã xuống giường. Trần Thiên Minh vội vàng dùng tay phải ôm lấy Lương Thi Mạn, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
Trần Thiên Minh hiện tại cũng không dám chậm trễ nữa, hắn vận nội lực đưa chân khí của mình vào kinh mạch thứ nhất của Lương Thi Mạn. Chân khí vừa tiến vào thân thể của Lương Thi Mạn, tinh thần của Lương Thi Mạn dường như tốt hơn rất nhiều, có điều, ma huyệt của cô nàng đã bị điểm, cho nên không thể động đậy.
Sau khi đưa chân khí vào, Trần Thiên Minh cũng không có không dảm buông
lỏng, hắn tiếp tục dùng chân khí thúc đẩy chân khí vừa phát ra tiếp tục đi tới kinh mạch thứ hai, chỉ cần chân khí tới được kinh mạch thứ hai, hắn lập tức lại tiếp tục ở vị trí của kinh mạch thứ hai dùng chân khí của mình từ từ đẩy chân khí ở kinh mạch thứ hai tới kinh mạch thứ ba.
Qua một tiếng, Trần Thiên Minh cảm giác được chân khí đã tới kinh mạch thứ hai, thế là, hắn liền vội vàng đặt tay trái của mình lên trên kinh mạch thứ hai của Lương Thi Mạn, sau đó từ từ dùng chân khí để thúc đẩy. Theo theo, hắn lại đặt tay phải lên kinh mạch thứ nhất.
Khi Trần Thiên Minh sắp nối được với kinh mạch của nhũ trung huyệt của Lương Thi Mạn thì trong lòng hắn không khỏi do dự. Bởi vì chỗ đó nằm ở trên ngực của Lương Thi Mạn. Có điều, tình huống hiện tại rất khẩn cấp, Trần Thiên Minh cũng không muốn nghĩ quá nhiều, hắn nhẹ nhàng áp tay lên cặp ɖú đầy đặn của Lương Thi Mạn.
Lương Thi Mạn bị Trần Thiên Minh đặt tay lên ngực thì mặt lập tức đỏ như ráng chiều, nhưng cô nghĩ đây là Trần Thiên Minh đang giúp mình chữa thương, cho nên trong lòng cũng không quá xấu hổ. Nhưng tay của Trần Thiên Minh vì không ngừng đẩy chân khí, thỉnh thoảng lại ấn một cái lên ngực cô nàng, khiên cho cô nàng cảm thấy nhồn nhột.
Lương Thi Mạn vốn tưởng rằng Trần Thiên Minh chỉ đặt tay lên ngực mình một lát là bỏ ra, nhưng, cô nào biết rằng kinh mạch ở mỗi một nơi đều phải đẩy chân khí đúng một tiếng. Thế là, tay của Trần Thiên Minh tiếp tục nhẹ nhàng ấn lên ngực Lương Thi Mạn, tim của Lương Thi Mạn cũng không kiềm chế được mà dao động theo.
Hiện tại, Lương Thi Mạn có cảm giác giống như Trần Thiên Minh đang nhẹ nhàng vuốt ve bầu ɖú của mình, cái lòng bàn tay to lớn có lực đó, đang nhẹ nhàng ma sát hạt anh đạo mẫn cảm của mình, khiến cho mình có một loại cảm giác đê mê không nói thành lời.
"Ớ!!"
Lương Thi Mạn khẽ rên một tiếng, tiếng rên này khiến cho người khác tưởng rằng đây la thanh âm do nàng bị đau mà phát ra. Kỳ thực không phải, đây là do Lương Thi Mạn vì bị Trần Thiên Minh động vào hạt anh đào trên bầu ɖú của mình dẫn tới tiếng rên hưng phấn.
Cô nàng cũng không hề muốn rên, nhưng sự khoái cảm ở trong lòng khiến
cho cô nàng không thể nhịn nổi mà bật ra tiếng rên sung sướng. Lương Thi Mạn nhìn sang bên cạnh, phát hiện Trần Thiên Minh đang chăm chú chữa thương cho mình, còn Tiểu Trữ thì cũng đang nhìn mình với vẻ lo lắng, do đó cô nàng cũng yên tâm, may quá, không bị ai phát hiện.
Trần Thiên Minh cũng cảm giác được bầu ɖú mềm mại của Lương Thi Mạn đang từ mềm biến thành cứng, đặc biệt là hạt anh đạo thì càng cứng vô cùng, hắn biết rằng đây là phản ứng của cơ thể Lương Thi Mạn, một cô gái mà để mình ấn vào chỗ đó cả tiếng đồng hồ, nếu không có phản ứng thì chắc là cô ta không bình thường.
Nếu không phải là mình đang vận công chữa thương, thì thực sự mình rất muốn được hôn lên hạt anh đào đáng yêu đó. Có điều, hiện tại đang phải vận công, Trần Thiên Minh không dám lỗ mãng, hắn sợ nếu mình buông tay, không chỉ không cứu được Lương Thi Mạn mà còn hại chính bản thân mình.
Cuối cùng, Trần Thiên Minh cũng chuyển sang kinh mạch ở nơi khác, Lương Thi Mạn thầm thở phào nhẹ nhõm, tay của Trần Thiên Minh sờ lên chỗ đó của mình lâu như vậy, may mà mình không thể động đậy, nếu không chỉ sợ sẽ xuất hiện cử động bất nhã khác.
Thời gian cứ thế chậm chậm trôi đi, từ sớm cho tới tận tối, căn phong rạng rỡ lúc trước hiện giờ đã phải bật đèn điện. Tiểu Trữ cũng đã ăn uống và tắm rửa xong rồi, bởi gì hôm nay cô luôn ở bên cạnh trông chừng nên chưa được nghỉ ngơi, hơn nữa hiện tại đã là tối khuya, cho nên cô quá mệt mà ngủ luôn trên ghế.
Trần Thiên Minh cũng không biết hiện tại là mấy giờ, hắn chỉ biết mình đã thúc động chân khí qua được mười lăm nơi, nghĩ tới còn phải làm thêm hai mươi mốt tiếng nữa, trong lòng Trần Thiên Minh hiện tại đã không còn nắm chắc như lúc đầu, tuy hắn hiện tại vẫn có thể kiên trì, nhưng hắn không biết mình có thể kiên trì thêm hai mươi mốt tiếng nữa hay không.
Hiện tại, Trần Thiên Minh đã đẩy chân khí tới kinh mạch ở gần huyệt hội âm của Lương Thi Mạn, hắn nhẹ nhàng dùng một tay còn lại tách một đùi của Lương Thi Mạn ra, sau đó đè một tay lên. Kinh mạch của huyệt hội âm này, nằm ở vị trí giữa hậu môn và phần ngoài của cơ quan sinh dục, cái địa phương nho nhỏ đó giờ đang bị tay của Trần Thiên Minh ấn lên.
Lương Thi Mạn vốn đã nhìn thấy, nhưng cho rằng Trần Thiên Minh đã thay đổi kinh mạch khác, cho nên lay mình tỉnh dậy. Khi cô nàng phát hiện ra cái chỗ xấu hổ đó bị tay của Trần Thiên Minh ấn lên, cô nàng xấu hổ đến nỗi vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ. Dưới tác dục của chân khí của Trần Thiên Minh, cô nàng cảm thấy bên dưới của mình nóng rực.
Đẩy mạch ở huyệt hội âm, cũng giống như đẩy mạch ở những chỗ trước, vì tay của Trần Thiên Minh ấn lên đó cả tiếng trời, không thể làm như không có gì mãi được, hơn nữa chân khí của hắn do tay đẩy ra, cho nên có lúc phải nhấn một cái. Nhưng cái nhấn này của Trần Thiên Minh gây ra phiền phức rất lớn.
Thử nghĩ phần bên dưới của một cô gái, bị một bàn tay của một người đang ôm nhấn đi nhấn lại ở chỗ đó cả một tiếng trời, mà cô gái đó lại có cảm tình với người đàn ông đó, hơn nữa giữa hai người còn từng làm chuyện ấy, cô gái này sao có thể không có bất kỳ phản ứng nào giống như một tảng đá được.
Khi Trần Thiên Minh thỉnh thoảng lại nhấn một cái, Lương Thi Mạn cảm thấy bên dưới của mình càng lúc càng ngứa, giống như có hàng ngàn hàng vạn con giun đang cắn chỗ ấy của mình vậy, khiến mình vô cùng khó chịu. Cô nàng len lén mở mắt, nhìn Tiểu Trữ một cái, phát hiện Tiểu Trữ đã ngủ, cô nàng lại vội vàng nhắm mắt lại, cắn chặt môi giả vờ như không có chuyện gì.
Nhưng, sao mà thế mãi được? Tuy Trần Thiên Minh không sờ tới chỗ đặc biệt mẫn cảm của mình, nhưng tay của Trần Thiên Minh lại chạm vào bên dưới của mình, loại cảm giác khiến mình thèm muốn mà không thể, muốn động đậy mà không được, thực sự là vô cùng khó chịu, hơn nữa thân thể của mình còn đang từ từ nóng rực lên.
Trần Thiên Minh hiện tại cũng chẳng khá hơn là bao, khi hắn sờ vào hạ thân của Lương Thi Mạn, thằng em của hắn cũng bắt đầu có phản ứng, đặc biệt là lúc tay của hắn đang đẩy chân khí vào trong bãi cỏ đen mượt của Lương Thi Mạn, những ngọn có nho nhỏ mê người đó chạm vào tay hắn, khiến hắn không thể không hưng phấn, hắn hiện tại rất muốn rút ngay khẩu súng của mình ra, xung phong hãm trận trên bãi cỏ của Lương Thi Mạn.
Đột nhiên Trần Thiên Minh giật mình, bởi vì hắn cảm thấy trên cánh tay đang vận công của mình có dị dạng khác với vừa rồi.