TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 1398: Vẫn có cách biệt

Keng!

Vũ khí bạc trọng kiếm Diễm Ảnh của Lưu Vân rốt cuộc đã chém trúng Ô Thiên Cơ, phát sinh một âm thanh rất trầm.

Lưu Tinh Thức!

Kỹ năng cực nhanh trong các đại chiêu level 75, được sử dụng bởi Lưu Vân vốn có tốc độ tấn công không quá cao cũng ra kết quả như tia chớp. Song, Quân Mạc Tiếu vẫn đỡ đòn thành công.

"Ầy tiếc quá, nếu Lưu Vân không dùng trọng kiếm mà là thái đao hay kiếm quang, hit này chắc chắn trúng." Lý Nghệ Bác đang than thở, bỗng nhìn thấy Quân Mạc Tiếu ngửa người ra sau, Ô Thiên Cơ bị lực chấn động đẩy lệch sang bên.

"Ủa..." Lý Nghệ Bác ngơ ngác. Lưu Tinh Thức tuy là đại chiêu level 75, nhưng cách nó đi kiếm rất nhẹ nhàng, đặt nặng tốc độ hơn lực sát thương. Dù không có kỹ năng cấp cao, Quân Mạc Tiếu lẽ ra vẫn đỡ đòn dễ dàng. Thế mà động tác vừa rồi của Quân Mạc Tiếu cứ như chịu không nổi lực chấn động của nhát kiếm vậy.

Cố ý lộ sơ hở?

Ý nghĩ vừa lóe qua đầu Lý Nghệ Bác, Lưu Vân trong trận đã tung chiêu Đâm Ngược Gió. Mũi kiếm lượn thành vòng, phập một tiếng, máu liền bắn ra từ ngực Quân Mạc Tiếu.

"Đẹp!" Phan Lâm hét lên. Lư Hãn Văn cuối cùng đã phá được combo như mưa bão của Diệp Tu, đã vậy còn phản kích thành công chỉ trong một chiêu. Kiếm thế ào ào đâm tới, mang theo tiếng gió nặng nề. Lý Nghệ Bác quan sát vài chiêu, đột nhiên bừng tỉnh.

"Tốc độ tấn công của Lưu Vân không nhanh, nhưng trọng kiếm đem đến lực chấn động mạnh hơn. Hit Lưu Tinh Thức vừa rồi nếu là thái đao hoặc kiếm quang, Quân Mạc Tiếu có thể đã đỡ đòn thành công, nhưng vì đó là trọng kiếm với sức đè cực mạnh, pha đỡ đòn của Quân Mạc Tiếu lập tức thất bại." Lý Nghệ Bác nói.

"Cơ hội quá tốt! Hi vọng Lư Hãn Văn nắm lấy thật chặt." Phan Lâm kêu gào.

Chỉ trong nháy mắt, hai phe tấn công và phòng thủ đã hoán đổi vị trí. Khi liên kích của Lưu Vân đạt đến hit thứ sáu bằng Xiên Lên, Quân Mạc Tiếu bỗng nhún người bật nhảy, mượn thế Xiên Lên để bay cao hơn nữa. Ô Thiên Cơ nhấc lên khỏi đầu, bộp bộp bộp mấy tiếng, mặt ô thu lại, khung ô kéo dài, tức thì xoay tròn vù vù vù, kéo theo Quân Mạc Tiếu lướt đi nhanh như chớp.

Thăng Long Trảm!

Lư Hãn Văn vội khiển Lưu Vân chém vào không trung, nhưng đã chậm. Lưỡi kiếm sượt ngang người Quân Mạc Tiếu, Lư Hãn Văn đang tiếc hùi hụi thì đột nhiên âm thanh vù vù im bặt, Quân Mạc Tiếu đã đặt chân xuống đùi phải Lưu Vân.

Ưng Đạp!

Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!

Liên tiếp bốn cú giẫm lên người Lưu Vân không chút lưu tình. Hiệu ứng Thăng Long Trảm hết tác dụng, Lưu Vân vốn định dùng Ngân Quang Lạc Nhẫn lách đi thì bị Quân Mạc Tiếu đạp trúng, lăn luôn xuống đất.

Vút!

Quân Mạc Tiếu rút thái đao từ chuôi ô, Ngân Quang Lạc Nhẫn! Kỹ năng mà Lư Hãn Văn không kịp tung ra, Diệp Tu sử dụng rất thản nhiên trước mặt cậu. Mũi kiếm đâm vào cổ họng Lưu Vân không chút do dự.

Khán giả tròn xoe mắt.

Ôi phản ứng, ôi liên chiêu...

Lư Hãn Văn thoát vây khốn, vừa vào thế phản công, fan Hưng Hân đang chuẩn bị lo lắng cho Diệp Tu thì tên này đã xoay chuyển cục diện về như cũ. So với hắn, tuyển thủ Lam Vũ thiệt làm fan lao tâm quá mức!

Bịch!

Trúng Ngân Quang Lạc Nhẫn, Lưu Vân hết đường trốn chạy. Quân Mạc Tiếu đẩy cậu văng xuống đất, bụi bặm tốc lên mù mịt. Đạp Bắn! Sóng Kiếm Phá Đất! Quân Mạc Tiếu đổ thêm kỹ năng xuống đầu Lưu Vân đã ngã lăn quay. Lư Hãn Văn một lần nữa rơi vào thế yếu.

"Ài, Hãn Văn không nắm chặt cơ hội rồi!" Hoàng Thiếu Thiên thở dài. Cùng chơi kiếm khách, hắn rất có quyền lên tiếng cho tình huống vừa xảy ra. Nếu đổi thành mình, Hoàng Thiếu Thiên cho rằng cơ hội quá tốt này không thể bị hủy chỉ trong sáu hit combo được.

"Ra chiêu hơi chậm." Dụ Văn Châu nói.

"Ờm... Trang bị có ảnh hưởng chút chút, nhưng trọng kiếm dư xăng giải quyết vấn đề. Tại Hãn Văn không nắm bắt đúng thời cơ thôi." Hoàng Thiếu Thiên nói.

"Chi bằng nói là Diệp Tu căn thời cơ quá chuẩn?" Dụ Văn Châu nhận xét.

Hoàng Thiếu Thiên ngẩn người. Nghĩ cũng đúng, tán nhân Quân Mạc Tiếu vốn đã có tiết tấu tấn công siêu nhanh, Diệp Tu còn khiển chuẩn không cần chỉnh nữa chứ. Lưu Vân của Lư Hãn Văn là kiếm khách xài trọng kiếm, chậm muốn đuổi theo nhanh đã quá khó khăn, đối thủ là Diệp Tu thì càng khó khăn gấp bội.

"Nhóc con, bày cách khác! Đừng cho tên kia cơ hội vênh váo!" Hoàng Thiếu Thiên nghiến răng.

Tiếc quá!

Mới đánh sáu hit combo đã bị Diệp Tu cướp lại ưu thế, đó cũng là cảm nhận của Lư Hãn Văn. Cậu nhóc rất tích cực, rất lạc quan, nhưng nỗi đau vấp ngã đâu phải nói quên là quên? Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, lại càng không thể quên đi vấp ngã. Mỗi một vết sẹo là một bài học kinh nghiệm, là thứ cần thiết để giúp cậu trưởng thành. Với tính cách của mình, Lư Hãn Văn không cố xóa bỏ thất bại trong ký ức mình. Điều cậu muốn, là dùng thái độ tích cực mà đối diện, không cho phép mình trốn tránh.

Nếu làm được điều đó, có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn...

Cứ thế, Lư Hãn Văn dần trưởng thành sau những lần va vấp, rút lấy kinh nghiệm từ thất bại, từ sai lầm. Song, đường trưởng thành của cậu còn rất dài, không phải cứ phạm sai lầm một lần thì lần sau sẽ tránh được. Với trình độ hiện tại của Lư Hãn Văn, có những sai lầm không quá hiển hiện và những chi tiết xảy ra trong lúc lơ đãng, cậu rất cần thời gian để mày mò, sửa đổi.

Hai năm qua, không ai không thấy Lư Hãn Văn đã trưởng thành. Cậu của hôm nay đã cao lớn hơn, giỏi giang hơn ngày đầu bước chân vào Liên minh, nhưng, nhưng đối thủ trước mặt...

Lư Hãn Văn hít thật sâu.

Ngày cậu vào Liên minh, vị đại thần này chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết. Ai mà ngờ, cậu lại đụng độ anh trong game. Mùa hè đó, Lư Hãn Văn đi theo công hội Lam Khê Các dưới trướng Lam Vũ để rèn luyện, để rồi thu hoạch vô số thảm bại đớn đau.

Một đối thủ siêu siêu siêu khó nhai, có vẻ như khó nhai hơn cả tiền bối Thiếu Thiên nữa.

Đó là cảm giác của Lư Hãn Văn, mà kia chỉ mới là trong game thôi, chưa phải trực tiếp đọ sức với nhau quá nhiều đâu. Ban đầu, cậu chỉ nghe anh Lam Hà kể chuyện người này từng gây sóng gió để thủ lợi thế nào, về sau tiếp xúc mới xác nhận lời kể của Lam Hà quá đúng. Lư Hãn Văn nhớ rất rõ, mình vốn là người đại diện Lam Khê Các chống lại anh ta cơ mà, cuối cùng lại biến thành giúp anh ta cướp boss!

Lợi hại quá!

Lư Hãn Văn chỉ đành than thở. Trình cá nhân cậu có thể cố gắng luyện tập, nhưng mấy thứ bày trận, mưu lược ấy à? Cái này giống với đội trưởng Dụ Văn Châu của mình nè. Lư Hãn Văn có thể xem Hoàng Thiếu Thiên là mục tiêu phấn đấu, thậm chí mục tiêu vượt mặt, nhưng đội trưởng Dụ Văn Châu... Thôi đi ha! Một người như vậy, mình làm sao đạt đến được? Không, Lư Hãn Văn chưa bao giờ cho rằng mình có cái đầu cỡ đó.

Tiếp xúc trong game, Lư Hãn Văn chỉ mới lĩnh giáo trình mưu lược của Diệp Tu mà đã thở dài thườn thượt. Từ ngày Hưng Hân gia nhập Liên minh, vị đại thần trong truyền thuyết trở về giới chuyên nghiệp, đùng một phát liên sát luôn 37 trận solo.

Người như thế, làm sao mà thắng ổng?

Cả về đầu óc lẫn trình kỹ thuật, mình làm sao sánh nổi cơ chứ?

Tự so bản thân với Diệp Tu, Lư Hãn Văn đi đến kết luận đầy tiếc nuối. Cậu dũng mãnh, cậu không biết sợ, nhưng cậu hiểu cái gọi là cách biệt thực lực. Biết mình còn xa mới bằng Diệp Tu, cậu vẫn có dũng khí đối đầu với hắn trong trận.

Quả nhiên có cách biệt!

Lư Hãn Văn nhìn nhận rõ điều này. Cách biệt liệu có thể vượt qua? Lư Hãn Văn không nghĩ ngợi sâu hơn. Thắng thua không quyết định bởi chênh lệch thực lực. Đó là ý niệm trong lòng Lư Hãn Văn, và cũng là ý niệm mỗi một người xuất thân Lam Vũ: Cách biệt thực lực không đáng sợ, cách biệt thực lực cũng chưa chắc quyết định tất cả!

Bởi vì họ có một đội trưởng mang tên Dụ Văn Châu, bởi vì đội trưởng của họ có một khuyết điểm chết người đối với tuyển thủ chuyên nghiệp.

Bằng câu chuyện của chính mình, Dụ Văn Châu đã cho các đội viên Lam Vũ, các học viên trại huấn luyện đang khao khát trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thấy rằng: Cách biệt thực lực không đáng sợ, đáng sợ là bởi cách biệt mà bỏ cuộc.

"Anh thế này còn không bỏ cuộc, các em có lý do gì chứ?"

Lư Hãn Văn đến nay vẫn nhớ lời Dụ Văn Châu từng nói ở trại huấn luyện. Dù tuổi còn nhỏ, cậu vẫn hiểu được đạo lý đơn giản ấy. Quá trình đi từ trại huấn luyện đến giới chuyên nghiệp của Dụ Văn Châu càng là một sự động viên rõ rệt cho các cậu.

Ở trại huấn luyện, người Lam Vũ sẽ không từ bỏ giấc mơ. Ở đấu trường, người Lam Vũ sẽ không từ bỏ hi vọng chiến thắng.

Họ nhìn thấy cách biệt, nhưng, họ sẽ không sợ hãi cách biệt đó.

Cứ tiếp tục mà đánh!

Đối mặt cách biệt, tâm tư Lư Hãn Văn rất kiên định. Dù thua hay thắng, cậu sẽ không quá để tâm kết quả. Cậu chỉ biết phải dốc hết sức mình, làm mọi thứ có thể làm được.

Những trả giá của cậu sẽ không vô nghĩa, vì đây là lôi đài, một hạng mục không khác gì đoàn đội. Lượng HP cậu rút của Quân Mạc Tiếu, lượng mana cậu mài của Quân Mạc Tiếu, đều là món quà cho người đồng đội kế tiếp, đều là nền móng cho Lam Vũ thắng lợi.

Thế nên, cứ mặc sức mà đánh đi!

"Lư Hãn Văn thật sự quá giỏi. Bị Diệp Tu áp chế toàn diện, cậu ta vẫn không lùi bước, cũng không nhụt chí." Lý Nghệ Bác khen ngợi.

"Cậu nhóc nhất định sẽ có tương lai xán lạn." Phan Lâm cũng xúc động.

Tuy khen không dứt miệng, nhưng khi nhắc đến tương lai, có thể thấy hai người hoàn toàn không đánh giá cao tình hình Lư Hãn Văn hiện tại.

44%!

Khi Lưu Vân ngã xuống, đây là lượng HP còn lại của Quân Mạc Tiếu. Xong hai tướng Lam Vũ, Diệp Tu chỉ mất nửa cây máu.

"Hưng Hân dẫn trước hai điểm đầu người." Phan Lâm tuyên bố điểm số trước mắt.

"Một chấp hai trong vòng chung kết... Diệp Tu thật sự không hổ là Vua Solo mùa giải này. Biểu hiện của Diệp Tu đủ để dập tắt những nghi vấn về việc anh ta thắng liên tục ở vòng bảng chỉ do không gặp nhiều đối thủ mạnh. Diệp Tu có khả năng đạt thắng lợi bằng lượng tổn thất thấp nhất, anh ta chỉ không cần làm điều đó trong solo thôi." Lý Nghệ Bác nói.

"Thế nhưng trận này muốn một chấp ba hơi khó, vì Quân Mạc Tiếu hao hụt mana hơn hẳn HP." Phan Lâm nói.

"Hiện chỉ còn 11%." Lý Nghệ Bác ngước nhìn.

"Ừm... Chắc anh ấy không ôm đồ hồi mana vào trận nữa đâu ha?" Phan Lâm vẫn rất ấn tượng với chuyện xảy ra ở vòng khiêu chiến năm ngoái.

Đọc truyện chữ Full