TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 367: Vĩnh Viễn Không Có Ý Kiến

"Đi, chị Đình, chúng ta đi thôi!"
Trần Thiên Minh thấy Phạm Văn Đình gật đầu đồng ý, hắn vội vàng đứng dậy, nghĩ đến lập tức nằm lên giường của Phạm Văn Đình, hiện giờ dáng vẻ của hắn, căn bản là không giống như đang say rượu chút nào nha!
"Cậu không có chuyện gì sao?"




Phạm Văn Đình nghi hoặc nhìn Trần Thiên Minh, chẳng lẽ người say có thể đừng lên nhanh vậy sao?
"Tôi có việc mà, có việc, tôi uống say."
Trần Thiên Minh thấy mình thất thố, hắn vội vàng cố ý đừng nghiêng ngả một chút, tới sát bên người Phạm Văn Đình.


Nhất thời, một mùi hương thơm ngát từ trên người Phạm Văn Đình tiến vào mũi hắn, không biết nàng có dùng nước hoa không? Trong lòng Trần Thiên Minh đang thầm nghĩ.
"Cậu say rồi không được lộn xộn, ngã chết giờ."


Phạm Văn Đình thấy dáng vẻ của Trần Thiên Minh cứ nghiêng ngả, nàng đau lòng vội vàng dìu hắn.


Nhưng mà Trần Thiên Minh lại cố ý ép thân thể đến, nàng càng phải cố gắng hết sức. Mà Trần Thiên Minh đang đựa sát thân thể mình vào người Phạm Văn Đình, hắn làm sao mà lại tự dùng sức đứng vững chứ?
Trần Thiên Minh dựa người trên cơ thể mềm mại của Phạm Văn Đình, cảm


giác vô cùng thoải mái, chỉ đáng tiếc là hắn không thể sờ mó nàng lúc này được, nếu không thì thật là thích.
"Thiên Minh, cậu sao rồi, có thể tự mình đi không?"
Phạm Văn Đình hơi nhăn mày, lo lắng nói.


Hiện giờ, cả cơ thể Trần Thiên Minh đều đặt trên người nàng, một cỗ hương vị nam nhân thành thục cứ bay vào mũi nàng, làm trái tim nàng đập rất lợi hại.
"Chị Đình, tôi không đi, tôi còn muốn uống,"
Trần Thiên Minh cố học mấy
tên say rượu nói,


Người uống rượu, càng say càng nói muốn uống, mình say lại nói mình không say. Cho nên, Trần Thiên Minh cố học theo, muốn lừa Phạm Văn Đình.
"Cậu say rồi, Thiên Minh,"
Phạm Văn Đình nói.
"Tôi không say, tôi muốn uống rượu."


Trần Thiên Minh cố lắc thân thể, dáng vẻ như là không muốn rời đi, hơn nữa, lúc lay động, cánh tay hắn còn đụng cả vào ngực đầy đặn của Phạm Văn Đình.
Bời vì Trần Thiên Minh cao hơn nàng, thế nên hắn có thể nhìn xuyên qua cổ áo nàng mà thấy được tình cảnh bên trong.


Chỉ thấy bầu ngực cao vút của Phạm Văn Đình đội áo mà lên, xuyên qua cổ


áo còn nhìn thấy được cái khe rất sâu, Trần Thiên Minh nhìn nhũ câu hun hút của nàng cùng với nịt ngực mày vàng đang ôm lấy bầu ɖú tròn mê người, dục hỏa trong lòng bùng lên dữ dội, hắn thầm nghĩ giá mà mình có thể thò tay vào thám hiểm một phen, vậy chắc sướng chết mất.


Phạm Văn Đình thấy Trần Thiên Minh như vậy, nàng chẳng còn cách nào khác hơn là dùng thêm sức dìu hắn lên phòng nàng ở trên lầu hai. Mặc dù Trần Thiên Minh lớn lên khá cao to, nhưng mà khí lực của Phạm Văn Đình cũng không nhỏ, nàng đưa hắn lên lầu hai rồi, sau đó đi thẳng vào bên trong phòng nàng.


Vào trong phòng, Phạm Văn Đình bật đèn lên, nàng đang cân nhắc nên đóng
cửa hay không, sau đó thì dìu Trần Thiên Minh lên thằng cái giường nhỏ của nàng, rồi nhẹ nhàng đặt Trần Thiên Minh xuống.
"Chị Đình, tôi muốn uống rượu,"


Trần Thiên Minh nào có bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hắn vừa nói, tay lại vừa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phạm Văn Đình. Phạm Văn Đình bị hắn lôi kéo, cả người đều không vững, lao thằng lên nằm trong lòng Trần Thiên Minh.
"Ôi, thật thích!"
Trong lòng Trần Thiên Minh hưng phấn kêu,


Bởi vì bộ ngực mềm mại căng tròn của Phạm Văn Đình đang đè lên ngực hắn, mà mặt của nàng cũng đang đối diện với mặt hắn.
Trần Thiên Minh nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm của Phạm Văn Đình, trong lòng vừa động, hắn muốn hôn một cái, nhưng mà hắn nhớ ra mình giờ
"đang say"


, không thể xằng bậy được.
"Thiên Minh, cậu buông chị ra, chị đè lên người cậu đó."
Phạm Văn Đình lấy tay nhẹ lắc Trần Thiên Minh, nũng nịu nói.
"Không sợ, chị Đình, chị không nặng chút nào, chị muốn đè tôi bao lâu cũng được, tôi vĩnh viễn không có ý kiến mà,"


Trần Thiên Minh làm ra vẻ tỉnh lại một chút, ôn nhu nói với Phạm Văn Đình.
"Nhưng mà chị có ý kiến, cậu muốn chiếm tiện nghi của chị."
Phạm văn Đình biết Trần Thiên Minh đang giả say, cố ý muốn chiếm tiện nghi của nàng.
Trần Thiên Minh cười cười với Phạm Văn Đình, nói:


"Chị Đình, em mỗi ngày đều nhớ đến chị, nếu chị không cho em chiếm tiện nghi một chút, em sẽ điên lên đó."
Trần Thiên Minh cố gắng ôm Phạm Văn Đình vào trong lòng mình, hôn nhẹ lên mặt nàng, vì tư thế hiện giờ hắn không thể hôn lên miệng nàng được.


Phạm Văn Đình trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói:
"Cậu muốn chị sao? Buồn cười, cậu muốn tiểu cô nương của câu đi, làm gì thích bà lão như chị chứ!"
Nói xong, trong lời của nàng có chút chua xót.
"Làm sao có thể? Người nào nói chị Đình của ta như vậy, ta liều mạng với hắn,"


Trần Thiên Minh vừa nói vừa xoay ngừơi ôm Phạm Văn Đình,
Phạm Văn Đình nàng không phải nói có ý kiến khi đè lên người mình sao? Vậy


mình tiếp nhận ý kiến, đổi thành mình đè nàng vậy. Hơn nữa, vị trí thế này, mình mới có thể làm được. Trần Thiên Minh nhìn đôi bầu ɖú căng tròn cao vút của Phạm Văn Đình mà suy nghĩ ɖâʍ đãng.
"Chị không phải là của cậu, chị là của chồng chị,"
Phạm Văn Đình quyến rũ nói,


Dáng vẻ mê người như vậy, thật khiến tim Trần Thiên Minh đập như là trống đánh vậy.
"Chị à, chồng của chị không phải đang ở huyện J sao? Xa như vậy làm sao có thể chăm lo cho chị chứ, em coi như là chồng tạm thời của chị ở thành phố M đi, có được không hả?"


Trần Thiên Minh cố gắng đè chặt lên song phong đầy đặn của Phạm Văn Đình, cảm giác vừa co giãn vừa mềm mại này làm phía dưới hắn bắt đầu hưng phấn.
"Vậy không tốt,"
Phạm Văn Đình lắc đầu, mỉm cười với Trần Thiên Minh.


Trần Thiên Minh thấy Phạm Văn Đình cứ như đang mỉm cười dụ dỗ hắn vậy,
hắn cũng không nhịn được, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực Phạm Văn Đình,
cảm giác mềm mềm này trực tiếp xông lên đại não, cảm giác nắm nắm bóp
bóp ngực của Phạm Văn Đình thật sự là sướng, quá sướng.
"A!"


Phạm Văn Đình thấy ngực mình bị tập kích, nàng vội vàng kêu lên, sau đó dùng tay nắm chặt lấy tay Trần Thiên Minh, không cho hắn tác quái nữa.


"Chị Đình, em thật sự rất muốn chị mà, em biết chị có chồng rồi, như vậy đối với chị là không đúng, nhưng mà, em thấy chị là lại không nhịn được, không nhịn được muốn ôm chị, hôn chọ, vuốt ve chị,"
Trần Thiên Minh không kìm lòng được nói.


Vừa rồi đã bóp bóp được ngực mềm của Phạm Văn Đình, hắn thật sự khó có thể quên, cảm giác sờ vào ngực nàng rất đặc biệt, trước đây hắn chưa bao giờ có cảm nhận này, loại cảm giác vừa lớn vừa mềm, không biết nếu sờ trực tiếp lên đó thì sẽ thế nào nhỉ?


Trần Thiên Minh suy nghĩ đầy chờ mong.
Nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, trong lòng Phạm Văn Đình cũng rất rung động, nàng nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trần Thiên Minh khiến nàng tâm loạn như ma, trong lòng chợt động, chậm rãi buông lòng tay Trần Thiên Minh ra.


Trần Thiên Minh thấy Phạm Văn Đình thả tay mình ra, hắn mừng rỡ như điên, bàn tay không khách khí mà đặt lên đỉnh núi cao ngạo nghễ của nàng, nhẹ nhàng nắn bóp.
"Không muốn, Thiên Minh…"
Phạm Văn Đình nhỏ giọng rên rỉ,


Nàng lúc này dáng vẻ không giống như đang cự tuyệt Trần Thiên Minh, mà như là nàng muốn Trần Thiên Minh
"nặng tay"
hơn vậy.
Trần Thiên Minh hơi ngồi dậy, tư thế
"song long xuất hải"
, hai tay chộp tới
"hai trái bưởi"
của Phạm Văn Đình, hắn muốn điên cuồng khám phá hai ngọn núi tuyệt với này.


Hai tay của Trần Thiên Minh sau khi sờ vuốt hai ɖú của nàng, trong lòng hắn càng thêm hưng phấn, cũng quên luôn cả thương hương tiếc ngọc, cố gắng dùng sức mà bóp.


Lúc này hai má Phạm Văn Đình cũng đỏ bừng, lộ ra dáng vẻ vô cùng mê người, hai tay Trần Thiên Minh đang không ngừng kích thích ngực nàng, khiến tâm lý nàng vừa tê vừa ngứa.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Phạm Văn Đình đang thở gấp, Trần Thiên Minh


không nhịn được cúi người xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng. Hắn một bên thì hôn, một bên chậm rãi vuốt ve hai ɖú mềm mịn, đàn
hồi kinh người của nàng.
"Ư…"
Phạm Văn Đình hưng phấn khẻ mở miệng ra, để cho đầu lưỡi của Trần


Thiên Minh đi vào, sau đó nàng cũng phối hợp hôn lại Trần Thiên Minh.
Hiện giờ, dục hoả trong lòng nàng cũng bị Trần Thiên Minh đốt lên, càng cháy càng mạnh, nàng cũng không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn Trần
Thiên Minh hăng say mà vuốt ve nàng thôi.
Nghe thấy thanh âm rên rỉ nhè nhẹ của Phạm Văn Đình, Trần Thiên Minh


càng hưng phấn hơn, phụ nữ như Phạm Văn Đình, chỉ cần dục hỏa bị mình
thiêu lên, vậy thì ở trên giường nàng sẽ cực kỳ lợi hại, chắc chắn làm cho nam nhân sung sướng đến mức dục tiên dục tử, không uổng cuộc đời này.


Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh duỗi tay xuống bên dưới của Phạm Văn Đình, bởi vì Phạm Văn Đình mặc váy ngắn, cho nên tay hắn trực tiếp đi vào, chạm đến tận qυầи ɭót của Phạm Văn Đình, rồi hắn chậm rãi vuốt vuốt.


Đây là qυầи ɭót chất liệu tơ tằm, trần thiê minh không cần nhìn, bởi vì chỉ cần sờ thôi hắn cũng có thể cảm nhận được.
"Ư…không muốn…"
Phạm Văn Đình nhẹ nhàng rên rỉ,


Tay Trần Thiên Minh cứ chọc chọc và phía dưới của nàng, càng lúc càng khiến xuân tình của nàng nhộn nhạo, phía dưới hình như cũng cảm thấy….


Tay Trần Thiên Minh đang sờ sờ ở dưới qυầи ɭót của nàng cũng cảm thấy ươn ướt, vì thế, hắn càng thêm hăng hai sờ mó, một tay thì thám hiểm ngọn núi bên trên.Tay kia thì thám hiểm đầm lầy ướt át bên dưới,


Hai bên cùng quản, nhất định khiến nàng cực kỳ ham muốn, đến lúc đó, mình muốn chơi đùa thề nào là tùy mình rồi! Hắc hắc!
Trong lòng Trần Thiên Minh cao hứng cười ɖâʍ.
"Dinh dinh dinh"
,


Đột nhiên tiếng điện thoại di động vang lên, khiến Trần Thiên Minh và Phạm Văn Đình đang nam nữ thân thiết tỉnh lại. Hóa ra là điện thoại của Phạm Văn Đình kêu.
Phạm Văn Đình lấy điện thoại bản thân ra, nhìn số một chút, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, sau đó cầm điện thoại vào phòng vệ sinh nghe.


Một lát sau, Trần Thiên Minh thấy Phạm Văn Đình cầm điện thoại đi ra, hắn thấy ánh mắt xấu hổ của Phạm Văn Đình, vội vàng hỏi:
"Chị Đình, là ai gọi điện?"
"Chồng chị."
Phạm Văn Đình suy nghĩ một chút, nói.
"Chồng chị, hắn không phải đang ở huyện J sao?"


Trần Thiên Minh cảm thấy có chút may mắn nói.
Dù sao chồng Phạm Văn Đình cũng ở huyện J, không trở ngại chút nào, bọn họ có thể tiếp tục.
"Không, hắn hiện giờ đang ở thành phố M, lát nữa sẽ đến đây."
Phạm Văn Đình nói đến đây, hình như cũng có chút khẩn trương.


"Cái gì? Chồng chị đang ở thành phố M, lát nữa sẽ đến đây."
Trần Thiên Minh nghe xong, hắn vội vàng nhảy từ trên giường xuống, vội vã tìm giầy.
"Đúng vậy, Thiên Minh, chị không thể cùng cậu nữa rồi, chúng ta hôm khác…được không?"
Phạm Văn Đình đỏ mặt nói.


Nhìn dáng vẻ yêu kiều ướt át của nàng, Trần Thiên Minh thật muốn lột luôn quần áo của nàng ra ngay bây giờ, nhưng mà nghĩ đến chống nàng lát nữa sẽ đến đây, hắn có sắc tâm trong lòng nhưng cũng không có sắc đảm.
"Vậy đi, chị Đình, em đi trước."


Trần Thiên Minh vừa nói vừa ôm Phạm Văn Đình, hôn nàng một cái, sau đó lại sờ soạng song nhũ cao vút của Phạm Văn Đình thêm chút nữa, lúc này mới lưu luyện rời đi.


Trần Thiên Minh sau đó đi ra cửa quán bar, nhanh chóng lái xe đi, bời vì hắn đã gặp qua chồng Phạm Văn Đình một lần, không nên để tên kia nhìn thấy lần nữa, lúc đó thì thêm phiền toái.


Một lát sau, Phạm Văn Đình cũng vội vã đi ra cửa quán bar, sau đó nàng đi ra không xa đón một chiếc taxi, sau đó lên xe rời đi.
P/S:Bye nha các bạn.Gần 11h rồi mình phải về.Hẹn anh em tối mai lúc 6h nha.


Đọc truyện chữ Full