Thế nhưng lúc này Dạ Côn quay đầu nhìn thoáng qua, phảng phất nhìn thấy hai cái điểm đỏ chợt lóe lên.
Chuyện này kiến Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, một mình đứng ở chỗ này, cho dù cầm lấy Thần Kiếm cũng cảm thấy rất khủng bố a.
Đi đi đi... bầu không khí quá kinh dị.
Dạ Côn cầm lấy Thần Kiếm, tranh thủ thời gian chuồn đi, đầu không ngoảnh lại.
Sau khi Dạ Côn rời đi, mọi thứ lại bị hắc ám bao trùm.
Thế nhưng!
Hai điểm đỏ xuất hiện trong bóng đêm quá rõ ràng.
Hơn nữa từng cặp điểm đỏ càng ngày càng nhiều, lít nha lít nhít.
Nếu Dạ Côn nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ bị dọa, không sợ người sống, chỉ sợ tà môn, xác chết vùng dậy có thể không khủng bố sao?
Trở lại vách núi, Dạ Côn nhìn thấy sắc mặt Phi Tuyết đã trắng bệch.
- Sau này sẽ không đến nữa.
Phi Tuyết thì thào nói ra, ở dưới đó có một loại bất an mãnh liệt, Phi Tuyết cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, không cần đi xuống dưới nữa.
Thế nhưng Dạ Côn vẫn phải đi xuống, hắn hướng phía Phi Tuyết nói ra:
- Ngươi đi gọi Đông Tứ và Đát Từ đến, ta chờ ở chỗ này.
- Côn ca, ta cảm thấy ngươi chờ ở bên dưới thì tốt hơn.
Phi Tuyết mang theo kinh hoảng cười khẽ một tiếng.
- Không phải ta lên đây bồi ngươi sao, miễn cho ngươi bị sợ choáng váng.
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng.
Phi Tuyết tựa hồ bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Dạ Côn, rõ ràng ngươi cũng rất sợ mà.
- Nhanh đi.
Phi Tuyết nhẹ gật đầu, nhanh chóng chạy về huyện Thái Tây.
Sau khi Phi Tuyết rời đi, Dạ Côn thở phào một hơi, nhìn xuống đáy vực.
Lập tức cảm giác âm khí thổi vào mặt.
Rốt cuộc hai vị Thiên Tôn ở nơi này làm gì.
Vừa mới nên hỏi hồn phách kia một chút, nói không chừng sẽ biết được, mình ngu quá...
Đến cùng là phong ấn bên thứ ba, hay là phong ấn Đông U chủ thành.
Thật đúng là một điều bí ẩn.
Ngồi trên vách đá, Dạ Côn nhớ đến trước kia, nếu như khi đó mình không nhảy xuống.
Vậy có phải sinh hoạt sẽ thay đổi hay không?
Mình sẽ không trở thành Ngân Sắc Nam Nhân, sẽ không có lực lượng cường đại.
Có phải cuộc sống sẽ dễ chịu hơn hay không?
Có lẽ lúc trước sẽ nghĩ như vậy, thế nhưng hiện tại tiếp xúc đến nhiều chuyện như vậy, nếu như không có thực lực cường đại làm chỗ dựa, hắn đã sớm sụp đổ rồi.
Thực lực vượt trội, mới có thể kiên cường.
- Phu quân.
Trong lúc Dạ Côn đang cảm thán, sau lưng vang lên âm thanh của Nhan Mộ Nhi.
Chỉ thấy Ly Nhi cùng Nhan Mộ Nhi đứng phía sau, dĩ nhiên còn có Đông Tứ và Đát Từ.
- Sao hai nàng lại tới đây?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Lo lắng ngươi.
Nhan Mộ Nhi dịu dàng nói ra.
- Hài tử đâu?
- Nhờ Lưu Nhi chăm sóc rồi, yên tâm đi, hiện tại huyện Thái Tây đã không sao, mọi người đều đi ra chúc mừng, phu quân, ngươi đã biến thành cứu thế chủ trong miệng mọi người.
Diệp Ly khẽ cười nói, hiện tại các hương thân đều nói Dạ Côn chính là phúc tinh của huyện Thái Tây, vừa về liền có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.
Trong lòng Dạ Côn cũng rất bất đắc dĩ, mình vẫn còn chưa giải quyết xong đây.
- Chúng ta đi xuống xem một chút đi.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
Nhan Mộ Nhi sững sờ, vội vàng nói:
- Không thể xuống!!!
Nguyên lai Nhan Mộ Nhi còn tưởng rằng tới làm gì, Phi Tuyết cũng không nói rõ ràng, kết quả nghe phu quân nói muốn xuống, liền quả quyết ngăn cản.
- Vì sao?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Lúc trước mẫu thân từng nói không thể xuống, sẽ quấy rầy vong linh bên dưới.
Nhan Mộ Nhi thấp giọng nói ra.
- Thế nhưng vừa rồi ta cùng Phi Tuyết đã đi xuống, phát hiện ở phía dưới có một cái trận pháp to lớn, muốn cho Đông Tứ và Đát Từ nhìn một chút, xem đến cùng là trận pháp gì.
- Đã xuống rồi?
Nhan Mộ Nhi kinh ngạc nói.
Dạ Côn nhíu chặt lông mày.
Tràng diện một thoáng trở nên yên tĩnh.
Dạ Côn bỗng nhiên nói ra:
- Nếu đã tới, Mộ Nhi, vậy chúng ta đi gặp mẹ vợ đi.
Dạ Côn muốn đi hỏi mẹ vợ một chút, mẹ vợ hẳn biết rất nhiều chuyện.
Nhan Mộ Nhi nghe thấy trong lòng vui vẻ:
- Được, ta dẫn các ngươi đi, mẫu thân của ta nhất định sẽ rất vui, biết thế liền mang Tiểu Nhị theo rồi.
Tiểu Nhị chính là nhũ danh của Dạ Nhị.
Thật lo lắng sau này Dạ Nhị biến thành một tên hán tử.
Rất nhanh, Nhan Mộ Nhi mang theo mọi người tiến vào một cái sơn động.
Đám người xuyên qua vách đá, bên trong chính là một cái tiểu thế giới.
Chim hót hoa nở, cầu nhỏ nước chảy, tựa như Tiên giới, ở giữa còn có một cái nhà gỗ nhỏ.
Liên Hàn ở trong phòng tựa hồ cảm giác được có người đi vào, nàng buông đôi đũa trong tay xuống, đứng dậy đi ra.
Dạ Côn nhìn thấy một nữ tử mặc bạch y bước ra nhà gỗ nhỏ.
Đây chính là mẹ vợ, ai nha... rất xinh đẹp nha.
- Mẫu thân, chúng con tới thăm người đây.
Nhan Mộ Nhi vui vẻ cười nói, trực tiếp chạy tới, bổ nhào vào trong ngực Liên Hàn.
Khuôn mặt lạnh lùng của Liên Hàn xuất hiện nụ cười, vuốt ve nữ nhi trong ngực.
Thế nhưng một đạo phản quang chói mắt khiến Liên Hàn nhíu mày, nàng lập tức nhìn lại...
Nguyên lai là đầu trọc tự mang hiệu ứng chiết xạ phản quang.
Đây chính là phu quân trong miệng Mộ Nhi đi, mặc dù là đầu trọc, thế nhưng ngũ quan không tệ.
Tuổi còn trẻ đã không có tóc, đúng là nghiệp chướng.
Dạ Côn thở phào một cái, đi qua cây cầu gỗ nhỏ, đến trước mặt Liên Hàn chắp tay hô:
- Mẫu thân.
- Đến đây ngồi đi.
Liên Hàn cũng không có làm khó, nhẹ nói ra.
Chuyện này kiến Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, may mắn may mắn, người nhà của Mộ Nhi bên này xem như bình thường.
Chỉ sợ đụng tới người nhà của Ly Nhi, không phải chỉ cưới vợ thôi sao, cần gì phải chém chém giết giết chứ.
Đi vào trong nhà gỗ nhỏ, trên bàn gỗ có đặt hai mâm đồ ăn, xem ra mẫu thân Mộ Nhi đang dùng cơm.
- Có chút đơn sơ, đừng khách khí.
Liên Hàn nhẹ nói ra.
- Phu quân, tùy tiện ngồi.
Mọi người nhìn xung quanh, hình như cũng không có chỗ nào để ngồi...
Chẳng lẽ ngồi ở trên giường sao, như thế rất không lễ phép.
- Mẫu thân, lần này trở về cũng không có mang thứ gì theo, con vẫn luôn ở Thái Kinh, hôm nay mới về huyện Thái Tây, sau đó lại đụng phải một ít chuyện, trong lòng rất là nghi hoặc.
Liên Hàn từ tốn nói:
- Hôm nay chướng khí bên trong Mê Vụ Sâm Lâm biến mất, chuyện này ta cũng biết.
- Mẫu thân, chuyện này đối với Mê Vụ Sâm Lâm mà nói, hẳn không phải chuyện tốt.
- Đúng vậy, Mê Vụ Sâm Lâm nguyên bản dựa vào chướng khí để chống đỡ những người kia, thế nhưng hiện tại chướng khí không còn, đúng là rất phiền toái.
Liên Hàn âm u nói ra, bất quá sơ tâm không đổi, nàng vẫn muốn bảo vệ Mê Vụ Sâm Lâm.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu:
- Hôm nay ở huyện Thái Tây, con đụng phải Quỷ Súc, chính là tên Quỷ Súc này hút chướng khí đi, mà con đã xuống đáy vực xem thử, phát hiện một cái trận pháp khổng lồ, trận pháp này là để áp chế Đông U chủ thành, hay là người khác? Mẫu thân có biết không?
- Con đã đi xuống dưới?
Âm thanh Liên Hàn tăng cao một chút.
Dạ Côn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn gật đầu.
Nhìn thấy Dạ Côn gật đầu, Liên Hàn hít một hơi thật sâu:
- Tại sao con lại đi xuống dưới?