TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 1411: Cảnh giới của đời người

Vinh Quang!

Hai chữ in đậm hiện ra trên màn hình.

Mọi người đều trố mắt. Hai chữ Vinh Quang chỉ xuất hiện khi có chiến thắng, nhưng trận này cả hai cùng chết mà? Lẽ ra không thể thấy Vinh Quang, trừ phi...

Mọi người lập tức đưa mắt lên màn hình. Quả nhiên, giữa ánh sáng Tinh Linh tan biến theo chủ nhân Bát Âm Phù, Hại Người Không Mệt vẫn đứng đó. HP: 0,7%.

Chưa chết?

Mọi người kinh ngạc. Tổ ghi hình vội vàng chiếu chậm lại cảnh trước đó, người xem mới vỡ lẽ.

Phải, Hại Người Không Mệt chưa chết. Ở giây cuối cùng, cậu kịp kết ấn thành công Thuật Phân Thân. Không có chủ nhân chỉ định, thú triệu hồi không phân biệt được đâu là người thật, đâu là bóng, nên khi HP Bát Âm Phù về 0, Hại Người Không Mệt đã chết là Hại Người Không Mệt giả.

Không phải ôm nhau cùng chết!

Fan Hưng Hân trên sân nhà vỡ òa. Tuy 0,7% HP chẳng khác nào cạn máu, nhưng thắng và hòa là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn. Khi mọi người phát hiện Mạc Phàm đã thắng chứ không hòa, sĩ khí có thể nói tăng vọt.

"Dĩ nhiên không chết chùm rồi." Diệp Tu cười. Diễn biến quá nhanh nên không nhiều người nhìn ra ẩn tình, nhưng Diệp Tu chắc chắn là một trong số ít ỏi đó.

"Nó đâu phải sát thủ? Nghề nó là ve chai mà!" Diệp Tu nói.

Đúng vậy!

Mạc Phàm không phải một sát thủ, nên cậu không có tinh thần của kẻ thích khách xem giết người là vinh quang. Cậu là hộ ve chai chuyên nghiệp, mà ve chai thì mọi lúc mọi nơi đều phải ưu tiên bảo toàn tính mạng, mới có thể thu hoạch cái lợi về mình.

"Đúng là kiểu tuyển thủ sinh ra để đấu lôi đài." Diệp Tu khen ngợi.

Màn hình lớn zoom cận cảnh người chiến thắng. Gương mặt vô cảm của nhân vật Hại Người Không Mệt hiện rõ mồn một trước mắt mọi người. Tuyển thủ phía sau nhân vật ấy đang có vẻ mặt thế nào? Vui sướng, nhảy cẫng? Ai cũng hiếu kỳ, nhưng chẳng ai biết câu trả lời.

Mạc Phàm vẫn sống nên có đủ quyền tiến vào cuộc chiến kế tiếp, dù máu chỉ còn 0,7%. Theo cách nghĩ thông thường, điều đó là không cần thiết. Dễ thấy tuyển thủ sẽ đứng dậy bỏ quyền thi đấu, nhưng Mạc Phàm lại chưa bước ra.

Bên phòng thi đấu Lam Vũ, Lý Viễn đã đi xuống.

Ở khoảnh khắc cuối cùng, cậu thật sự đã cho rằng đôi bên cùng chết nên trong lòng còn chút an ủi. Tuy không quá xuất sắc, ít nhất mình cũng giành về 1 điểm đầu người. Nhưng rồi hai chữ Vinh Quang nhảy ra, Lý Viễn hụt hẫng như rơi xuống vực thẳm.

Đối thủ thế mà không chết. Đối thủ thế mà thắng.

Một kết quả quá đau đớn lòng.

Lý Viễn xuống sân trong suy sụp. Màn hình lớn liên tục chiếu lại những pha đẹp mắt của Hại Người Không Mệt suốt trận, khiến cậu càng thêm nặng nề cảm giác thất bại.

Về tới hàng ghế tuyển thủ, các đồng đội nhìn cậu mà không biết an ủi thế nào cho phải. Kết quả trận đấu quá bất ngờ, nhưng đó không phải bất ngờ mà Lam Vũ mong muốn.

"Không khác lắm." Đội trưởng Dụ Văn Châu lên tiếng, "Với lượng HP đó, cậu ta không còn là mối đe dọa, cũng không khác gì bị giết cả."

"Vâng." Lý Viễn gật đầu. Cậu biết đội trưởng muốn mình nhìn nhận kết quả trận đấu một cách lý trí, chứ đừng cảm tính rồi chịu tổn thương.

"Trông cả vào cậu đấy." Dụ Văn Châu quay đầu nói với một tuyển thủ khác. Lôi đài Lam Vũ đã đánh đến tướng cuối cùng, chuyên gia đạn dược Trịnh Hiên.

"Áp lực như núi." Trịnh Hiên ra vẻ lau mồ hôi.

Dự đoán trước trận phần lớn cho rằng Lam Vũ sẽ thắng. Ngoài sức tưởng tượng, chỉ mới lôi đài thôi mà Hưng Hân đã đánh cho Lam Vũ tan tác. Bằng hai tướng, Hưng Hân hốt 4 điểm đầu người từ Lam Vũ. Lam Vũ nếu muốn thắng, Trịnh Hiên phải một chấp ba. Điều này, hiển nhiên không quá thực tế.

Trấn thủ lôi đài là một slot rất khó đánh. Với địch, đây chỉ còn là một trận 1v1, vì sau đó sẽ không ai khác lên nữa. Vì vậy khi đối mặt với tướng thủ lôi đài, người ta hoàn toàn có thể ôm tâm trạng solo, tha hồ chơi phóng tay hoặc khô máu. Trong lúc đó, tướng thủ lôi đài lại rất ức chế vì không thể khô máu với địch. Sau lưng đã không còn gì dựa dẫm, anh ta cần tiết kiệm từng giọt máu, từng chút sức lực nhỏ nhất của mình.

Dụ Văn Châu sẽ không trông chờ thiếu thiết thực, vì nếu có, đồng đội anh sẽ áp lực như núi thật. Nhìn theo tình hình trước mắt, Mạc Phàm xem như bỏ, Trịnh Hiên có khả năng giết một tướng khác và Lam Vũ sẽ tiến vào trận đoàn đội với 2 điểm bị dẫn trước, thôi thì cũng không quá tệ. Dĩ nhiên, nếu Trịnh Hiên lên đồng, giết luôn 2 người để Lam Vũ chỉ kém Hưng Hân 1 điểm lại càng tốt. Có thể đạt đến đây, Dụ Văn Châu đã cảm thấy đủ hoàn hảo. Một chấp ba ấy à, anh không đặt trong đầu đâu.

"Tui đi nghen!" Trịnh Hiên đứng dậy, sửa sang áo xống.

"Cố lên!" Mọi người cùng nói.

"Nếu không lấy được 1 điểm đầu người, tui đi chết ngay trong đêm luôn!" Trịnh Hiên trịnh trọng thề độc.

Người Lam Vũ sửng sốt. Rất nhanh họ liền hiểu ra, Mạc Phàm là 1 điểm đầu người chứ gì? 1 điểm đầu người giá trị 0,7% HP!

Anh em Lam Vũ liếc xéo, chẳng ai buồn đáp lời.

"Thái độ gì đó? Đây là con điểm mà Hoàng thiếu với Lý Viễn đánh hộc máu không được!" Trịnh Hiên khóc lóc phân trần.

"Ông cút cho mau đê!!" Hoàng Thiếu Thiên tức giận. Ông đang không vui, ông thua trong tiếng cười cợt đấy!

"Cứ để tui!" Trịnh Hiên tràn đầy tự tin.

Không ai sẽ lo lắng dùm hắn, bởi cho dù Mạc Phàm có gian trá hay gây bất ngờ thế nào, thì cái gốc nhân vật vẫn nằm ở thanh HP. 0,7% không đủ để thực hiện bất kỳ thủ đoạn gì. Mạc Phàm từng ra những liên kích rút máu đối thủ mà bản thân không tốn dù chỉ một giọt HP, nhưng nếu Hại Người Không Mệt gần như cạn máu, đối thủ chắc chắn sẽ xử lý cách khác.

Trận đấu bắt đầu.

Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng không lên tiếng. Kỳ thực trong mắt mọi người, Mạc Phàm nên đẩy cửa đi xuống luôn mới phong độ. Cầm 0,7% máu vẫn muốn đánh tiếp? Tánh gì chi li thế?

Chuyên gia đạn dược của Trịnh Hiên có tên Thương Lâm Đạn Vũ, vũ khí bạc là súng trường Lạc Loài. Ngồi slot chủ lực đội hình Lam Vũ, hắn cũng là một kẻ vang danh khắp giới chuyên nghiệp.

Ra mắt mùa giải thứ tư, Trịnh Hiên bước chân lên con đường đánh chuyên. Hắn gia nhập Lam Vũ cùng lúc với Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên.

Đó là mùa giải đầy những ngôi sao lấp lánh, khi Liên minh xuất hiện một dàn tuyển thủ hàng đầu mà về sau được xưng tụng bằng danh hiệu Thế hệ Hoàng kim. Trịnh Hiên trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp cùng năm với Thế hệ Hoàng kim, và từ ấy, "áp lực như núi" luôn là câu cửa miệng của hắn.

Trình Trịnh Hiên thật sự rất cao, nhưng thời kỳ đó đã có một chuyên gia đạn dược rực rỡ như mặt trời ban trưa, một tân binh như hắn nào có thể tranh giành bao nhiêu ưu ái?

Trong dàn tuyển thủ Thế hệ Hoàng kim, không có pháp sư chiến đấu và nhà quyền pháp, cũng không có chuyên gia đạn dược và cuồng kiếm sĩ. Lẽ nào tốp tân binh mùa giải thứ tư không ai chơi những nghề này? Sai. Là vì ở cùng thời đại, bốn nghề này đã bị bốn người đứng trên đỉnh cấp chiếm mọi vinh dự. Tân binh muốn lay chuyển vị thế của họ? Viển vông.

Trịnh Hiên trưởng thành bên Thế hệ Hoàng kim, nếu đổi thời đại khác, hắn cũng sẽ gây ra làn sóng quan tâm dữ dội. Nhưng bởi hào quang Thế hệ Hoàng kim lấn át, hắn trở nên mờ nhạt trong mắt mọi người. Nhất là, ngay trong chiến đội có cả hai tên cực kỳ nổi trội, không chỉ ở tài năng mà còn ở đặc thù cá nhân: Một tên lắm lời, một tên tay tàn.

Trịnh Hiên chỉ đành câm nín. Nhìn lại mình chẳng có tí đặc thù nào, hắn ngậm ngùi: Thiên tài, quả nhiên phải có gì đó khác người!

Áp lực như núi thiệt mà!

Vừa than oán, hắn vừa trưởng thành qua tháng năm, kề vai sát cánh hai tên Thế hệ Hoàng kim đầy đặc thù, trở thành người đồng đội đáng tin cậy của họ.

Đến mùa hè giữa mùa giải thứ bảy và thứ tám, chuyên gia đạn dược đứng top suốt bấy nhiêu năm là Trương Giai Lạc đột nhiên giải nghệ. Khi gấp gáp tìm người kế tục Bách Hoa Liễu Loạn, kỳ thực cái tên đầu tiên chiến đội Bách Hoa nghĩ đến chính là Trịnh Hiên của Lam Vũ.

Họ từng liên hệ với hắn, nhưng chưa kịp chính thức bàn bạc, Trịnh Hiên đã từ chối.

Lý do?

Quen ở Lam Vũ rồi. Làm át chủ bài áp lực như núi...

Trịnh Hiên dùng lý do này, từ chối lời mời từ chiến đội Bách Hoa.

Hơi bị thiếu chí tiến thủ ha? Trịnh Hiên cũng nghĩ vậy, nhưng hắn không nói dối. Hắn quen thật rồi. Từ mùa giải thứ tư gia nhập Liên minh đến nay, dưới vầng hào quang của Thế hệ Hoàng kim, các tuyển thủ cùng năm khác đều trông có vẻ rất nhạt nhòa. Ở chiến đội Lam Vũ, hắn cũng vào đội ngang thời gian với Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, nhưng mọi người chỉ thấy hai người kia chứ không thấy hắn. Trịnh Hiên đã đứng cạnh họ suốt từng ấy năm, nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn, người ta đều hết hồn sực nhớ: Ý, thằng cha này cũng mùa giải thứ tư, chung Thế hệ Hoàng kim nè!

Ban đầu Trịnh Hiên sẽ méo miệng cười, song dần dần lại quen. Những khi Lam Vũ đánh tệ, đội trưởng Dụ Văn Châu và át chủ bài Hoàng Thiếu Thiên bị chỉ trích dưới ánh đèn chói chang của máy ảnh phóng viên, hắn chợt cảm thấy vị trí mình ngồi quá hạnh phúc.

Một vị trí quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất, trong một chiến đội như Lam Vũ. Thấp hơn bên trên mà cao hơn bên dưới, chà, cũng là một cảnh giới của đời người ấy chứ!

Trịnh Hiên rất hài lòng với cảnh giới này. Hắn muốn cứ vậy mãi luôn, đến khi đời đánh giải kết thúc. Nói thật nha, chẳng có gì tiếc nuối cả, vì tổng quán quân cũng có rồi cơ mà!

Vì thế, Trịnh Hiên khó miễn gặp chút vấn đề về thiếu thốn đấu chí, dù đang đứng trên đấu trường tứ kết đi nữa. Có điều 0,7% HP đòi bắt nạt hắn thì hơi quá. Mạc Phàm tiếp tục cố gắng tập kích Trịnh Hiên, bị Trịnh Hiên lấy máu đổi máu, cứng rắn tiễn vong.

Chiến thắng rồi. Một chiến thắng không chút gay go, nhưng Trịnh Hiên vẫn rất vui. 1 điểm đầu người đó! Trịnh Hiên giỏi nhất là nhìn đời theo góc độ lạc quan.

Kế tiếp, tướng thứ ba Hưng Hân lên sân.

Tô Mộc Tranh, Mộc Vũ Tranh Phong.

"Thế hệ Hoàng kim hả... Áp lực như núi." Trịnh Hiên lẩm bẩm.

Đọc truyện chữ Full