TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 554: Bất Hạnh

Dạ Côn rất yên tâm với mẫu thân của Mộ Nhi, dù sao mẫu thân của Mộ Nhi đã sống rất lâu, ngay cả hai vị Thiên Tôn đều cần nàng cho phép mới có thể sử dụng đại trận, rõ ràng thực lực bất phàm.
Nói không chừng mẫu thân Mộ Nhi cũng có thực lực Thiên Tôn.




Rất nhanh, mọi người liền rời đi, bất quá Nhan Mộ Nhi chuẩn bị bế Tiểu Nhị tới cho mẫu thân nhìn một chút.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu dĩ nhiên sẽ không ở lại, cảm giác có hơi xấu hổ.
Về phần đáy vực, cũng không cần phải đến đó nữa, trận pháp kia là dùng để phong ấn Đông U chủ thành.


Lúc Dạ Côn lần nữa trở về huyện Thái Tây, nhìn thấy đám người gầy gò đi lại trên đường cái chúc mừng, loại cảm giác này tựa như tiết Khánh Nguyên.


Lúc mọi người nhìn thấy Dạ Côn xuất hiện, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên lao đến chỗ Dạ Côn, loại bộ dáng điên cuồng kia khiến cho Côn ca tê cả da đầu.
Rất nhanh Côn ca bị mọi người nâng lên, cao cao ném lên không, trong lúc mọi người tuyệt vọng nhất, Dạ Côn xuất hiện.


Đây chính là ánh sáng của toàn bộ huyện Thái Tây.
Là hy vọng của bọn họ, cuối cùng Côn ca thật không khiến bọn họ thất vọng.
Dạ Côn thấy bầu không khí ở huyện Thái Tây khôi phục lại như xưa, liền nhẹ nhàng thở ra, tên Quỷ Súc kia đột nhiên rời đi, có lẽ cũng đồng thời mang theo nỗi sợ hãi theo.


Về phần hiện tại lại đi tai họa người nào, vậy thì không ai biết được, đây đúng là một vấn đề khiến người ta đau đầu.
- Các vị các hương thân, nam nhân ưu tú nhất huyện chúng ta! Dạ Côn!
- Không sai, Dạ Côn!!!
- Dạ Côn!!!
- Côn ca!!!


Mọi người cùng kêu lên, tràng diện kia, phảng phất giống như Côn ca sắp trở thành Hoàng Đế.
Dạ Côn bị mọi người nâng lên đỉnh đầu di chuyển, mà Dạ Côn nhìn bầu trời huyện Thái Tây, lộ ra nụ cười, thấy mọi người cười cười nói nói vui vẻ, hắn cảm thấy mọi chuyện mình làm rất đáng.


Chúc mừng như thế liên tục diễn ra trong nhiều ngày, thế nhưng Dạ Côn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Nghĩ đến Nguyên Chẩn cùng Phong Điền, Dạ Côn cảm thấy nên đi bái phỏng gia thuộc của bọn họ một chút.


Thế nhưng sau khi hỏi thăm, Dạ Côn liền nhíu chặt mày lại, thân nhân của Nguyên Chẩn cùng Phong Điền thế mà không may mắn thoát được.
Tin tức như vậy khiến Dạ Côn rất buồn lòng, cũng không biết Nguyên Chẩn cùng Phong Điền có chịu được không.
Sau khi Dạ Côn về nhà, tâm tình có hơi trĩu nặng.


Liệt Cốt vẫn còn chưa có trở lại.
Diệp Tử Tử đã trở về, chuyện bên này cũng đã nói cho Dạ Minh nghe, Dạ Minh nghe xong liền lập tức báo cho Dạ Tư Không.
- Hả? Người nhà Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đã chết hết?
Diệp Tử Tử nghe thấy tin tức này cũng rất kinh ngạc.


Lúc Diệp Tử Tử không có chuyện gì làm liền sẽ đi trêu chọc Nguyên Chẩn cùng Phong Điền, cho nên quan hệ vẫn tương đối hòa hợp, trong lòng cũng bi thương thay bọn họ.
- Phu quân, nên sớm nói tin tức này cho bọn họ thì tốt hơn.


Diệp Ly kiến nghị nói ra, tang sự còn cần người chủ trì, hiện tại chuyện duy nhất Nguyên Chuẩn và Phong Điền có thể làm là đưa tiễn gia thuộc của bọn họ một đoạn đường cuối cùng.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Ta tự mình trở về một chuyến, hỏi mẫu thân xem có đề nghị gì không.


- Phu quân, vậy lúc nào ngươi trở về?
Diệp Lưu lo lắng hỏi.
Dạ Côn khẽ cười nói:
- Một hai ngày liền trở lại, chỉ là đi hỏi một chút.
- Được, vậy phu quân lập tức lên đường đi.
Dạ Côn cảm thấy việc này không nên chậm trễ, ngồi lên thảm bay liền thẳng hướng Thái Kinh.


Chờ lúc Dạ Côn đến Thái Kinh, màn đêm đã buông xuống.
Lúc này tất cả mọi người Dạ gia đều ngồi cùng một chỗ ăn cơm.
- Cha, mẫu thân.
Dạ Côn nhìn thấy phụ mẫu, lên tiếng hô.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền cũng ngồi ở bên cạnh.
Đệ đệ cùng hai vị đệ muội cũng tại.


- Đại ca, tình huống bên huyện Thái Tây thế nào?
Dạ Tần lo lắng hỏi.
- Hiện tại không sao, sau khi Quỷ Súc hút đi chướng khí liền không thấy tăm hơi.
Dạ Côn ngồi ở bên cạnh Dạ Tần, nhìn Nguyên Chẩn cùng Phong Điền một chút.


Mà Nguyên Chẩn cùng Phong Điền bị Dạ Côn nhìn như thế, lập tức cảm giác không thoải mái, tựa hồ cảm nhận được có chuyện không tốt sắp xảy ra.
- Côn Côn, Quỷ Súc này đến cùng là thứ gì?
Dạ Minh trầm giọng hỏi, đây là lần đầu tiên y nghe nói đến thứ như thế.
Dạ Côn âm u nói ra:


- Cha, Quỷ Súc còn có một cái tên khác, gọi là Quỷ Súc Thiên Tôn.
Sau đó Dạ Côn nói lại một lần, mọi người nghe thấy cảm thán liên tục, đây là xem ai mài chết ai trước.
Đáng tiếc Quỷ Súc cuối cùng vẫn chiến thắng hai vị Thiên Tôn.
Đáng tiếc... đáng tiếc...


- Mẫu thân, người biết chuyện liên quan đến Quỷ Súc không?
Dạ Côn cảm thấy mẫu thân biết rất nhiều, có lẽ sẽ biết một ít gì.
Thế nhưng Đông Môn Mộng lại lắc đầu:
- Mẫu thân cũng là lần đầu tiên nghe nói tới Quỷ Súc, cũng không biết nên làm sao...


Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, mẫu thân cũng không biết, vậy còn có ai biết được thứ quỷ dị như Quỷ Súc chứ.


- Côn Côn, Quỷ Súc là một chuyện, thế nhưng đại quân thi nhân cũng là một một vấn đề khó giải quyết, hiện tại chướng khí ở trong Mê Vụ Sâm Lâm tan biến, sợ rằng sẽ khiến cho rất nhiều người dòm ngó.


Dạ Minh cảm thấy hai chuyện này đều rất quan trọng, thế nhưng trước mắt vẫn là Mê Vụ Sâm Lâm quan trọng hơn, dù sao vẫn chưa tìm được các giải quyết Quỷ Súc.
Dạ Côn rất đồng ý với ý kiến của Dạ Minh:
- Cha, ta đang tìm Khu Ma Nhân, có lẽ Khu Ma Nhân sẽ biết chút gì đó.


- Như thế cũng được, thế nhưng muốn tìm Khu Ma Nhân có tư lịch sâu, Thái Kinh có phân bộ khu ma, có thể đi hỏi một chút.
Lần này Dạ Côn trở về, cũng muốn tự mình tìm, mặc dù có Liệt Cốt, thế nhưng Dạ Côn cảm thấy, tìm mấy người rồi hỏi, xem ý kiến bọn họ có thống nhất không.


Thế nhưng trước khi tìm người, Dạ Côn lại trầm giọng nói ra:
- Nguyên Chẩn, Phong Điền.
Nghe thấy Côn ca dùng loại khẩu khí trầm trọng nói chuyện, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền lập tức hồi hộp.
Thấy biểu lộ của hai người, Dạ Côn cũng dừng một chút, thấp giọng nói ra:


- Người nhà của các ngươi đã bất hạnh gặp nạn, hãy nén bi thương.
Dạ Tần nghe xong lông mày xiết chặt, quay đầu nhìn về phía Nguyên Chẩn cùng Phong Điền.
Mà Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nghe xong ngây ngẩn cả người, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, phảng phất đã trở nên si ngốc.


- Cha mẹ của ta đều đã gặp nạn sao...
Phong Điền thì thào hỏi một tiếng.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, lần này huyện Thái Tây có rất nhiều người gặp nạn, đến mấy vạn...
- Cha...
Nguyên Chẩn lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt dần dần ửng hồng.


Dạ Côn thấy hai người như thế, trong lòng rất khó chịu, tuy hai người bọn họ thỉnh thoảng dơ hơi khôi hài, thế nhưng loại biểu lộ bi thương này là thật, rất khó xuất hiện ở trên mặt bọn họ.
- Ngày mai các ngươi về với ta đi, an táng người nhà thật tốt, tiễn bọn họ đoạn đường cuối cùng.


Dạ Côn thấp giọng nói ra.
Phong Điền đứng dậy, chạy ra bên ngoài.
Không có chạy bao xa liền phát ra tiếng khóc thê lương.
Nguyên Chẩn ngồi ở trên ghế, biểu lộ chất phác, thế nhưng nước mắt không kìm được chảy thành dòng.
Dạ Tần cũng không biết an ủi bọn họ như thế nào.


Dạ Côn thở dài một hơi:
- Cha, con đến khu ma phân bộ nhìn một chút.
- Côn Côn, ngày mai lại đi đi, ban đêm đã đóng cửa, cũng không có ai.
Đông Môn Mộng đề nghị.
Trong lòng Dạ Côn cũng rất gấp rút, muốn nhanh chóng tìm ra cách giải quyết vấn đề.


Đọc truyện chữ Full