Dạ Côn cũng im lặng một hồi, hy vọng Liệt Cốt thúc mang máu về, đừng quên chính sự.
Bất quá vừa rồi nghe con rồng kia nói hình như nó có lai lịch không nhỏ, còn nói phụ hoàng mẫu hậu gì gì đó.
Liệt Cốt thúc, ngươi phải chú ý một chút nha, đừng để bị toàn bộ long tộc truy sát.
- Ta đã nói mà, Khu Ma Đại Điển nhất định có tác dụng.
Không Hư yên tâm, cho dù các ngươi không cầm tới long huyết, đó cũng là chuyện của các ngươi.
Lúc này Đông Tứ hướng phía Đát Từ thấp giọng hỏi:
- Liệt Cốt lớn như vậy, Thần Long kia lại nhỏ như thế, sao có thể...
- Vạn năm đồng tử không cần nghĩ nhiều như thế.
Đát Từ từ tốn nói.
Sắc mặt Đông Tứ trong nháy mắt đỏ lên, thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật.
- Đi thôi, chúng ta trở về.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, hiện tại chỉ có thể hy vọng Liệt Cốt đừng làm hỏng đại sự.
Bất quá thực lực Liệt Cốt thúc vẫn rất cường hãn nha, biến ra bản thể dường như lợi hại hơn rất nhiều, trong nháy mắt liền bắt Thần Long lại, Thần Long kia hoàn toàn không có lực hoàn thủ.
Trước đó Diệp Tử Tử hình như cũng chưa biến ra bản thể, nếu như Diệp Tử Tử cũng biến ra bản thể, chỉ sợ mình sẽ phải dùng hết thực lực.
Thuộc hạ của cha vợ thật quá lợi hại.
Nghe nói ngoại trừ ba người ở đây, còn bảy người khác, trừ bảy người bọn họ ra, dường như vẫn còn rất nhiều người, ây, đau đầu quá.
Về đến nhà, mọi người cũng không nói gì, liền đi ngủ.
Bất quá Dạ Côn có ý định đi nhìn Nguyên Chẩn cùng Phong Điền một chút, Diệp Ly cùng Diệp Lưu cũng đi tế bái một thoáng.
Hài tử do Diệp Tử Tử chăm sóc, dù sao hài tử mới xuất sinh không lâu, hạn chế tiếp xúc với tang sự thì tốt hơn.
Nhà của Nguyên Chẩn trước đó được xem như thủ phủ huyện Thái Tây.
Năm đó có chuyện gì đều là do lão cha Nguyên Tân Châu của y giúp đỡ, đã làm nhiều lần cống hiến cho huyện Thái Tây, thế mà đảo mắt đã không còn.
Đi tới Nguyên gia, Dạ Côn nhìn đại môn tàn lụi, thở dài một hơi.
Cổng không có ai, nhà khác đều treo đèn lồng đỏ, ở đây lại treo đèn lồng trắng.
Cửa lớn rộng mở, Dạ Côn dẫn theo hai thê tử đi vào.
Trong hành lang lóe lên ánh nến, vải trắng treo trên xà nhà, thoạt nhìn rất thê lương.
Ở trong đại sảnh đặt mấy cái quan tài, mà Nguyên Chẩn thì quỳ ở bên cạnh linh đường, đốt tiền giấy, vẻ mặt có chút mờ mịt.
- Nguyên Chẩn.
Dạ Côn hướng phía Nguyên Chẩn hô.
Nguyên Chẩn thấy Côn ca tới, đứng dậy hô:
- Côn ca, Côn tẩu, tới.
- Ừm, tới tế bái.
Nguyên Chẩn nhẹ gật đầu, sau đó ngồi xuống, cúi đầu.
Dạ Côn nhìn bài vị linh đường, chớp mắt một cái, toàn bộ thân nhân đều đã qua đời, loại đả kích này không phải người thường có thể tiếp nhận.
Dạ Côn mang theo thê tử cúi đầu ba cái.
- Nén bi thương.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Cảm ơn Côn ca.
Nguyên Chẩn cố nặn ra vẻ tươi cười, chẳng qua là nụ cười này còn khó chịu hơn cả khóc.
- Có cần gì thì đến gọi ta, có biết không...
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Nguyên Chẩn, mặc dù khi còn bé rất xấu.
Nguyên Chẩn nhẹ gật đầu, nhìn Dạ Côn cười nói:
- Thời gian cũng không sớm, Côn ca Côn tẩu về nghỉ ngơi sớm một chút, ta bồi gia đình.
- Được.
- Côn ca, đến lúc đó còn phiền ngươi đưa ta về Thái Kinh.
Nguyên Chẩn nhẹ nói ra.
Dạ Côn nghi ngờ hỏi lại.
- Ta muốn cùng Tần ca đến Ngũ Nhạc, Phong Điền cũng muốn đi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Tốt, đến lúc đó ta sẽ đưa các ngươi về Thái Kinh.
- Tạ ơn Côn ca.
- Chú ý thân thể.
- Ừm.
Rời khỏi phủ đệ, Dạ Côn nắm chặt tay nhỏ của thê tử.
- Phu quân, trong lòng không dễ chịu đi.
Diệp Ly ôn nhu hỏi.
- Lúc còn nhỏ bọn họ luôn nhằm vào ta cùng đệ đệ, kỳ thật sau khi lớn lên cũng có một chút, nhưng ta biết bản tâm của bọn họ không hỏng, hiện tại đụng phải loại chuyện này, cũng rất bất công với bọn họ.
Dạ Côn nhẹ nói ra, trong lòng có chút cảm xúc.
- Phu quân, bọn họ có thể vượt qua, vừa rồi không phải nói muốn đi theo đệ đệ đến Ngũ Nhạc sao? Bọn họ nhất định muốn làm ra một phen thành tích cho người nhà ở trên trời nhìn.
Diệp Lưu dịu dàng nói ra.
Dạ Côn sờ lên đầu trọc của mình, không nói gì, tiếp tục đi đến nhà của Phong Điền.
Chẳng qua là con đường đến nhà Phong Điền phải qua trường tư thục, Dạ Côn muốn đi xem Vi lão còn ở đó hay không, bất quá cửa tư thục vẫn luôn khóa lại, phía trên đã phủ một lớp bụi.
- Lão sư vẫn chưa về nhà.
Dạ Côn lẩm bẩm một tiếng, lão sư đến cùng đi nơi nào, sau lần thành hôn của mình, lão sư giống như mất tích vậy.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu đứng ở một bên không nói gì, nhưng cảm thấy phu quân rất tôn kính vị lão sư này.
Than nhẹ một tiếng, Dạ Côn đi đến nhà Phong Điền.
Nhà Phong Điền cũng rất có tiền, dù sao khi còn bé hai người là ngồi xe ngựa đến tư thục, mình cùng đệ đệ là đi bộ tới.
Tình huống không khác với Nguyên Chẩn bên kia là bao, cửa lớn rộng mở, chẳng qua là Phong Điền không có quỳ, mà là ngồi ở bên cạnh một chiếc bàn lớn.
- Côn ca Côn tẩu tới.
Thấy Dạ Côn tới, Phong Điền lên tiếng hô.
Hô xong sau lại hướng phía chỗ ngồi bên cạnh cười nói:
- Cha, mẫu thân, Côn ca tới, nhi tử ở bên ngoài lâu như vậy, đều nhờ Côn ca bảo bọc mới không có việc gì, hai người yên tâm đi.
Dạ Côn đi vào xem xét, chỉ thấy bên cạnh bày sáu bộ bát đũa, trong chén có thức ăn, trong ly còn có rượu.
Mà Phong Điền mặc dù cười, thế nhưng ánh mắt lại đỏ bừng.
Dạ Côn rót cho mình một chén rượu, hướng phía những cái ghế trống kia nói ra:
- Bá phụ, bá mẫu, các ngươi yên tâm đi, Phong Điền rất nỗ lực, các ngươi ở trên trời sẽ nhìn thấy.
- Côn ca, qua chỗ Nguyên Chẩn nhìn một chút đi, ta không sao, yên tâm đi.
Phong Điền lau khóe mắt cười nói.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Phong Điền:
- Mới vừa từ nhà Nguyên Chẩn qua.
- Dạng vậy à.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đi tế bái trước đã.
- Ừm.
Phong Điền đi đến linh đường quỳ trên mặt đất.
Mà Dạ Côn mang theo thê tử cúi đầu ba cái.
- Côn ca, đến lúc đó còn làm phiền ngươi đưa ta đi Thái Kinh, ta muốn cùng Tần ca đi Ngũ Nhạc.
- Được, Nguyên Chẩn đã nói với ta, hai người các ngươi quyết định ngày xong thì nói với ta.
Dạ Côn khẽ cười nói, bọn họ đi theo đệ đệ đi Ngũ Nhạc cũng rất tốt, hẳn có thể tạo ra một mảnh thiên địa cho riêng mình.
Đi theo bên cạnh mình...
Tựa hồ đều bị hào quang của mình bao phủ hết.
Hơn nữa đối thủ của mình từ trước đến giờ không có kẻ yếu, đều là loại tồn tại đỉnh cấp kia.
- Tạ ơn Côn ca, cũng không còn sớm, Côn ca Côn tẩu về nghỉ ngơi sớm một chút, ta còn muốn bồi gia đình ăn cơm.
- Được, có chuyện gì cứ đến tìm ta.
- Ừm.
Cáo biệt Phong Điền, Dạ Côn hít một hơi thật sâu, người sống ở trên đời đều sẽ chết, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.
Cầm thật chặt tay thê tử, Dạ Côn ôn nhu nói:
- Chúng ta về nhà đi.
- Ừm, về nhà.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Dạ Côn rời giường rất sớm, cảm thụ được mùi vị khi còn bé, khi đó mình cùng đệ đệ đều được cha hướng dẫn tu luyện.
Phảng phất nhìn thấy đệ đệ đổ mồ hôi như mưa ở trên sân nhỏ, mình ngồi ở bên cạnh nhìn xem, cuộc sống khi đó thật tốt.