Đông Tứ đã quyết định, nhất định phải cáo biệt danh hiệu vạn năm đồng tử, chờ chuyện lần này kết thúc, liền sẽ đi tìm Minh ca, cùng Minh ca đến hoa lâu chơi một lần.
- Vạn Năm Huyết Đồng Tử đã hoàn thành, tiếp theo chỉ cần tìm âm nam.
Dạ Côn thì thào nói ra.
Dạ Côn vừa nhắc đến âm nam, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phi Tuyết, Phi Tuyết lập tức ngây ngẩn cả người, xảy ra chuyện gì?
- Sao các ngươi lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta?
Phi Tuyết nghi hoặc hỏi.
Không Hư vẫn muốn xác định một thoáng, nam nhân âm khí mười phần này, không phải nói y ưa thích đóng vai nữ nhân, mà cần xác minh ngày sinh tháng đẻ mới được.
- Xin hỏi ngày sinh tháng đẻ của huynh đài này?
Không Hư chắp tay, vẫn rất có lễ tiết.
Phi Tuyết nghi ngờ một thoáng, nói ngày sinh tháng đẻ của mình ra.
Dạ Côn nghe xong biết chắc không phải, còn không vào giờ tý đây.
Không Hư trầm giọng nói ra:
- Y cũng không là thuần âm nam nhân.
Dạ Côn nghe xong hơi hơi nhíu mày, lập tức nói ra:
- Nam nhân đang ngồi, đều báo ra ngày sinh tháng đẻ của mình đi.
Mọi người nhẹ gật đầu, dù sao cũng là vì đánh ngã Quỷ Súc, chuyện này ắt phải làm.
Các nam nhân nói một lần, đều không phải người thuần âm, rốt cục đến phiên Côn ca.
Dạ Côn trầm tư, mọi người liền nhìn Dạ Côn, chẳng lẽ Côn ca chính là thuần âm nam nhân?
Hiện tại Dạ Côn lờ mờ nhớ lại, thời điểm mình ra đời, hình như là vào đêm khuya, rất muộn...
Khi đó hẳn là giờ Tý, về phần niên đại, chính là mười bảy năm trước.
Dạ Côn thấp giọng nói ra:
- Ta nhớ là ra đời vào giờ tý.
Mọi người nhìn Côn ca, chẳng lẽ ngươi chính là thuần âm nam nhân trong truyền thuyết.
Diệp Lưu đột nhiên nhớ tới lúc phu quân đóng vai nữ trang, quả thật rất giống.
Bất quá Không Hư tính lại mười bảy năm trước, lắc đầu:
- Năm đó không phải năm âm.
Không biết vì sao, Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, thuần âm nam nhân cũng không phải tốt như vậy...
Diệp Ly cùng Diệp Lưu cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hiện tại tốt, vốn cho là vạn năm đồng tử rất khó tìm, không ngờ lập tức tìm được.
Thậm chí cảm thấy long huyết khó rút, theo Liệt Cốt dũng mãnh, long huyết cũng không chút khó khăn đến tay.
Thế nhưng thuần âm nam nhân... đây mới là điều kiện khó khăn nhất.
- Đông Tứ, nhất định phải giữ lại vạn năm đồng tử chi thân, chờ tìm được thuần âm nam nhân lại nói, nhớ lấy... nhớ lấy!
Dạ Côn cẩn thận căn dặn, nếu như không có vạn năm đồng tử như ngươi, chỉ sợ sẽ không thể nào tìm được người thứ hai.
Đông Tứ bất đắc dĩ chắp tay:
- Được rồi thiếu gia.
Hiện tại vật phẩm đã tới tay, chỉ thiếu một tên nam nhân, phải đi đâu tìm nam nhân này đây.
Chẳng lẽ phải đi tìm gia gia, để toàn bộ người Thái Kinh đến tiến hành đăng ký, xem ai là người thuần âm.
Thế nhưng nghe Không Hư nói, người thuần âm, chỉ sợ không kém vạn năm đồng tử, hơn nữa còn phải là nam nhân.
Dưới tình huống bình thường, người thuần âm đều là nữ, nếu như nam nhân thuần âm, mệnh số sẽ không tốt.
- Ta ăn no rồi, về phòng trước.
Liệt Cốt khẽ cười nói.
Diệp Tử Tử hừ một tiếng, còn không hiểu ngươi.
Đầu Thần Long này hoàn toàn bị Liệt Cốt cho áp chế, một chút phản kháng cũng không có, đúng là nghiệp chướng.
Hiện tại Dạ Côn không có đầu mối, quyết định đi giúp Nguyên Chẩn cùng Phong Điền trước, dù sao hiện tại tất cả mọi người đều rảnh, chỉ có bọn họ bận việc.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu vẫn phải ở nhà chăm sóc hài tử.
Dạ Côn cảm thấy gần đây quá bận, không cho hài tử tình thương vô hạn của cha, chờ giải quyết mọi chuyện xong, sẽ hảo hảo chơi với hài tử.
Dưới sự hỗ trợ của Dạ Côn, người nhà Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nở mày nở mặt hạ táng, mà ngày thứ hai sau khi hai người Nguyên Chẩn cùng Phong Điền hạ táng gia thuộc, liền định quay trở về Thái Kinh.
Dạ Côn có thể hiểu được, dùng thảm bay đưa hai người về Thái Kinh, thuận tiện nói với phụ mẫu tình huống gần đây, xem như ổn định.
Bất quá Dạ Minh vẫn nhắc nhở Dạ Côn, gần đây tựa hồ có rất nhiều người bí mật tiềm nhập Thái Kinh, có lẽ đã nghe nói đến Mê Vụ Sâm Lâm, muốn đi thử thời vận.
Dạ Côn gật đầu, chuyện đại quân thi nhân ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, nhất định không thể truyền ra ngoài...
Lần nữa trở lại huyện Thái Tây, Dạ Côn liền bảo Đông Tứ và Đát Từ chú ý một chút, nhìn xem huyện Thái Tây có khuôn mặt xa lạ nào hay không.
Dạ Côn dự định chỗ của mẹ vợ ở vài ngày.
Suy nghĩ một hồi liền quyết định không đi, bằng không thì Diệp Ly cùng Diệp Lưu sẽ ghen.
Lúc này, một chiếc phi thuyền ở vùng trời Thái Kinh lượn vòng lấy.
Từ khi Thánh Thiên U Tuyền trở lại Thánh Thiên gia, sự vụ ở Thái Kinh đều do Dạ Ma xử lý.
Lúc này Dạ Ma đang cùng Cửu Phá thương thảo sự tình liên quan đến Mê Vụ Sâm Lâm, ở bên cạnh Cửu Phá còn có một nam nhân hơi mập, vị này dĩ nhiên chính là Hồng Tiêu, bộ dáng có hơi xấu hổ.
- Cửu Phá tiên sinh, lần này chướng khí ở trong Mê Vụ Sâm Lâm đột nhiên tan biến, đối với chúng ta mà nói là một chuyện tốt.
Dạ Ma âm u nói ra.
Tâm tình Cửu Phá tựa hồ không tốt đẹp gì, trước đó lưu lại Thạch Không cùng Bát Hoang, không ngờ hai người toàn bộ chết trận, thật không thể tưởng tượng...
- Chướng khí bên trong Mê Vụ Sâm Lâm vẫn luôn là chướng ngại vật ngăn cản chúng ta, nhưng lần này thiên ý như thế, chúng ta cần phải thuận theo mới được.
Cửu Phá từ tốn nói, gần đây mới nhận được tin tức, hoàng tử tới một năm thế mà phát động tiến công Thái Kinh.
Sau đó phát động Thiên Lôi, toàn bộ bỏ mình.
Chuyện này kiến Cửu Phá tê cả da đầu, tên vương tử này không phải rất thông minh sao? Sao vừa tới một năm, chưa làm được trò trống gì, lại dùng loại phương thức tự sát này công kích Thái Kinh, đầu óc có vấn đề sao?
Đúng là một thằng ngu!
Hoàng thất không có ai đáng tin cả!
- Cửu Phá tiên sinh nói rất đúng, lần này thương nghị chính là quyết định lúc nào đi Mê Vụ Sâm Lâm.
- Tuy nói Mê Vụ Sâm Lâm không còn chướng khí, thế nhưng nguy hiểm vẫn tồn tại, Dạ Ma, ngươi có chắc chắn không?
Cửu Phá nhàn nhạt hỏi, mặc dù y cùng Hồng Tiêu có Thần Kiếm nơi tay, nhưng đối mặt với Mê Vụ Sâm Lâm, y vẫn cảm thấy rất không an toàn.
- Đương nhiên là có.
- Chủ nhân của ngươi đâu? Tại sao ta không nhìn thấy chủ nhân của ngươi?
Cửu Phá nghi hoặc hỏi.
- Chủ nhân có việc cần làm, hiện tại chúng ta thương nghị là được.
Cửu Phá nghe xong nhíu mày:
- Đã như vậy, hay là chờ chủ nhân ngươi trở về, chúng ta lại thương nghị đi.
- Cửu Phá tiên sinh, ngươi xem thường ta sao?!
Dạ Ma lạnh giọng hỏi.
Cửu Phá chăm chú nhìn Dạ Ma, từ tốn nói:
- Nói thật, đúng là như thế.
Dạ Ma nghe xong khẽ cười một cái:
- Cửu Phá tiên sinh, lời này của ngươi, không sợ đắc tội người sao?
- Nếu như nói thật liền sẽ đắc tội người, như vậy trên cái đại lục này đều là hư giả hoang ngôn.
- Cửu Phá tiên sinh thật biết ăn nói, thế nhưng nếu như Cửu Phá tiên sinh rời đi lúc này, liền sẽ bỏ lỡ mất một cơ hội.
Dạ Ma thần thần bí bí nói ra.
Nguyên bản Cửu Phá đứng dậy chăm chú nhìn Dạ Ma, sau đó lại chậm rãi ngồi xuống:
- Nói một chút xem là cơ hội gì.
- Lần này ngoại trừ Cửu Phá tiên sinh ra, còn có một người có hứng thú với Mê Vụ Sâm Lâm.