- Ta định để Diệp Tử Tử ra thế ta
Dạ Côn cười cười.
- Được đó, ta đang chán muốn chết đây.
Đối với nhiệm vụ này, Diệp Tử Tử rất hài lòng, chỉ sợ đối thủ quá yếu mà thôi.
Lúc này Diệp Ly nghiêm túc nói:
- Phu quân, ta cảm thấy biện pháp này không khả thi, nếu như thật muốn ẩn giấu, chắc chắn sẽ không tham gia loại luận võ như thế.
Liệt Cốt nhắm mắt lại dễ chịu nói ra:
- Ta cũng cảm thấy như vậy, đám người kia đều đã thành tinh hết rồi, nhất định sẽ chọn đứng ngoài quan sát tình huống.
Dạ Côn nghe xong khẽ thở dài, bọn họ nói cũng có lý, kẻ địch cũng không phải đầu đất, chủ động chạy đến cho ngươi phát hiện.
- Không Hư, thế nào rồi? Có biện truy tìm Quỷ Súc không?
Dạ Côn tò mò hỏi, nhiệm vụ của Không Hư chính là nghĩ biện pháp tìm vị trí của Quỷ Súc.
Không Hư thấp giọng nói ra:
- Côn ca, muốn biết hành tung của Quỷ Súc không phải chuyện ngày một ngày hai, ta cần phải tính toán kỹ lưỡng.
Dạ Côn thở dài, cũng không biết hiện tại Quỷ Súc ở nơi nào, những người đánh chủ ý với Mê Vụ Sâm Lâm là ai, huyện Thái Tây trở thành khu rừng tối với đầy kẻ tiềm phục.
Hiện tại cũng không có biện pháp nào, địch ở trong tối, mình ở ngoài sáng, vô cùng bị động.
Trong lúc Dạ Côn cảm thấy mê mang, tình huống Thiên Khiếu bên kia đã càng ngày càng nghiêm trọng.
Thiên Phạt xuất hiện, khiến từng cái địa vực ở Thiên Khiếu khẩn trương lên, sợ Thiên Phạt chạy đến địa vực của mình, bọn họ giống như châu chấu vậy, đi tới chỗ nào đều kéo theo một mảnh sinh mệnh.
Lúc này ở trong một khu rừng nào đó, Diệp Hoa dẫn theo đám thuộc hạ đang nghỉ ngơi, mùi thịt nưỡng tràn ngập ở trong rừng cây.
- Lão tôn thượng, thịt Hổ Điêu này thật rất thơm, ăn cả trăm lần vẫn không ngán.
Ngụy Thường nhịn không được tán dương, thực lực không tốt lắm, hung lên chuyện gì cũng dám làm, thế nhưng lúc sợ thì chạy còn nhanh hơn thỏ.
Diệp Hoa ngồi ở trên ghế gỗ, nhai lấy thịt Hổ Điêu, nhàn nhạt hỏi:
- Một vài gia tộc lớn ở Thiên Khiếu hầu như đã bị diệt sạch, hiện tại nên đến cái gọi là Cổ tộc kia, tên là gì ấy nhỉ?
- Tôn thượng, Cổ tộc kia họ Tố.
Ngụy Thường cung kính nói ra.
Diệp Hoa nhẹ gật đầu:
- Nghe nói ở trên Huyền Nguyệt đại lục có ngũ đại cổ lão thế gia, mỗi địa vực đều có một cái, như vậy thì bắt đầu từ Tố gia đi, Bạch Cốt... ngươi đi phát cái tử vong tuyên cáo trước.
Trong không khí vang lên âm thanh cung kính:
- Vâng, lão tôn thượng.
Hiện tại Diệp Hoa giết người, đầu tiên đều để Bạch Cốt đi tuyên bố trước, cho đối phương hai lựa chọn, nhận thua hoặc là phản kháng.
Bất quá khiến Diệp Hoa không nghĩ tới chính là, bọn họ đều lựa chọn phản kháng, thật không biết bọn họ lấy dũng khí từ đâu, lại dám chọn chống đối với bản tôn.
Hiện tại không cần dùng những thứ khác, chỉ cần dùng kiếm của các ngươi liền có thể thắng.
- Tôn thượng, ngoại trừ Tố gia, còn có một cái Thánh Điện.
Ngụy Thường cung kính nói ra.
Diệp Hoa không có để ở trong lòng:
- Thánh Điện giải quyết sau, chúng ta sẽ bỏ trọn cái Thiên Khiếu này vào trong túi.
Trước đó Diệp Hoa cũng không muốn hao tâm, một cái vị diện mà thôi, phái thuộc hạ đi qua liền có thể giải quyết.
Chẳng qua là Huyền Nguyệt đại lục không giống với những nơi khác.
Diệp Hoa dự định khiến Huyền Nguyệt đại lục tan rã, dù sao nhiều năm như vậy, vẫn nên ra ngoài hoạt động một chút.
- Bất quá lão tôn thượng, tam đoạn ta một chút cũng không có ngộ ra được.
Thanh Hư cầm lấy kiếm của mình xoay trái xoay phải, một chút đầu mối cũng không có, mặc dù đã đến nhị đoạn, nhưng mà so với độc của mình, nhị đoạn đúng là yếu phát nổ.
Không chỉ Thanh Hư nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, nhị đoạn so với vũ khí của bọn họ thật kém hơn rất nhiều.
Bố Lai Đặc yên lặng ăn thịt Hổ Điêu:
- Nghe Tuyệt Thiên nói, gia chủ Đông Môn gia đã ngộ ra tam đoạn, uy lực phát sinh chất biến, thậm chí còn lợi hại hơn cả Thần Kiếm, chúng ta phải cẩn thận.
Khai Vân nhẹ nói ra:
- Lão tôn thượng, Thần Kiếm có thể tổn thương chúng ta, đừng nói chi là tam đoạn... Tố gia có thể xếp ngang với Đông Môn gia, nói không chừng cũng có cao thủ ẩn giấu.
Diệp Hoa nhẹ gật đầu, lời này của Khai Vân không phải không có đạo lý, nói không chừng Tố gia chẳng qua là điệu thấp mà thôi?
- Thế nào, sao bản tôn cảm thấy các người càng ngày càng sợ đầu sợ đuôi thế?
Diệp Hoa đứng dậy, nhìn đám thuộc hạ từ tốn nói.
Nói thật, trước kia đám thuộc hạ đi tới chỗ nào, đều là tồn tại vô địch, hiện tại đột nhiên nói, có vũ khí có thể thương tổn được bọn họ, loại cảm giác vô địch kia trong nháy mắt biến mất, tương phản còn khiến đám thuộc hạ có chút hoang mang.
Mọi người tranh thủ thời gian chắp tay nói ra:
- Thuộc hạ đương nhiên sẽ không sợ.
- Vậy liền giữ vững tinh thần! Tam đoạn thì thế nào?! Chẳng lẽ chúng ta còn sợ sao!
Diệp Hoa mắng đám thuộc hạ một phen, cũng không biết huyết tính chạy đi đâu mất rồi.
Đúng là một ngày không mắng, trong lòng các ngươi liền không thoải mái.
Tố gia ở ngay bên trong Thiên Khiếu đô thành, làm Cổ tộc, Tố gia không có ẩn cư, điểm này khác với những Cổ tộc khác.
Lúc này trong phủ đệ Tố gia rất trầm tĩnh, tựa hồ cảm giác được áp lực trên đỉnh đầu.
Trong phòng nghị sự, Tố Đan Tâm xếp bằng ở trên ghế, trong tay lần phật châu, môi khẽ nhúc nhích.
Mà ở sau lưng Tố Đan Tâm có vài người đang đứng.
Đây đều là nhi tử của Tố Đan Tâm.
Tố Đan Tâm thường ngày bái phật tụng kinh, khẩn cầu ông trời phù hộ Tố gia.
Thế nhưng lần này thương khung cũng không phù hộ được nữa, mục tiêu Diệp Hoa nhìn trúng, chưa từng thoát được.
Sau một hồi lâu, Tố Đan Tâm mở mắt, khuôn mặt mặc dù già nua, nhưng từ đường nét có thể thấy được, lúc còn trẻ hẳn là một đại mỹ nhân.
Tố Thái Hòa thân là đại nhi tử, liền đi lên phía trước đỡ mẫu thân.
Tố Đan Tâm được đại nhi tử đỡ ngồi xuống, nhẹ nói ra:
- Gần đây thân thể càng ngày càng khó chịu, có lẽ đã sắp đến lúc đi gặp cha các con.
- Mẫu thân hồng phúc tề thiên, sẽ không có chuyện gì.
Tố Thái Hòa chắp tay nói ra.
- Làm người đều phải chết, chuyện này không có gì kỳ quái.
Tố Đan Tâm nhìn rất thoáng, vô cùng thản nhiên, nếu như hiện tại chết ngay, Tố Đan Tâm cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là không yên lòng Tố gia.
Ba đứa con trai cùng hô lên:
- Mẫu thân trường thọ, sẽ không!
Nhìn ba đứa con trai một chút, Tố Đan Tâm lộ ra nụ cười, ba thằng nhóc này đều là hiếu tử, xem như nàng đã giáo dục tốt.
Tố Đan Tâm thậm chí có thể nói, bên trong ngũ đại Cổ tộc, Tố gia là đoàn kết nhất.
Đứng sau lưng Tố Thái Hòa chính là lão nhị Tố Phi, lão tam Tố Vĩnh Thọ, huynh đệ ba người thật ra là tam bào thai, cho nên tướng mạo cũng cực kỳ giống nhau.
Được xưng tụng anh tuấn.
Mà Thánh Hậu Tố Vận chính là nữ nhi của lão tam Tố Vĩnh Thọ.
- Mẫu thân, Thiên Phạt sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến Tố gia, Tố gia chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn sàng mới được.
Tố Phi trầm giọng nói ra.
Tố Vĩnh Thọ lạnh giọng nói ra:
- Thiên Phạt đúng là quá ghê tởm, trắng trợn phá hư Thiên Khiếu, giết người vô tội! Tố gia chúng ta phải làm gương cho Thiên Khiếu!
- Hai vị đệ đệ nói không sai, mẫu thân đại nhân, Tố gia chúng ta là cổ lão thế gia cao quý, nên có trách nhiệm này.