- Vậy còn gia gia thì sao?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Đông Môn Mộng híp mắt nhìn nhi tử:
- Côn Côn, làm sao đột nhiên quan tâm những chuyện này rồi?
Mẫu thân không hổ là mẫu thân, chỉ cần hơi hỏi một chút, liền biết trong này có vấn đề.
- Con chỉ hiếu kỳ tại sao gia gia đột nhiên muốn có hài tử.
Đông Môn Mộng yên lặng nói ra:
- Có lẽ bởi vì trực hệ Dạ gia quá ít đi, Thánh Nhân làm như vậy cũng bình thường.
- Đúng vậy, gia gia chỉ có bốn đứa con trai, còn chết một người, hài tử của nhị bá cũng đã chết, đại bá lại không có ai, dòng chính bên này cũng chỉ còn lại có con và đệ đệ, còn có Dạ Tư Niên, thế hệ trẻ tuổi ít đến thương cảm.
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu:
- Đối với gia tộc mà nói, thế này đã tính ít, chớ nói chi là hoàng thất.
- Dạ gia không có chi thứ sao?
Đông Môn Mộng lắc đầu:
- Nguyên bản gia gia con cũng có huynh đệ, thế nhưng đều đã chết sạch rồi, cũng chỉ còn lại nhất mạch gia gia con.
Nghe mẫu thân nói thế, trong lòng Dạ Côn cảm thấy hơi nặng nề, huynh đệ gia gia chết hết, chẳng lẽ cũng là sản phẩm của tâm cơ?
Chế tạo cho gia gia một hoàn cảnh thật tốt.
Dù sao nếu như đăng vị, huynh đệ gia gia khẳng định sẽ xông về phía trước, nhưng nếu như không còn, gia gia liền không cần lo lắng điểm này, nghĩ lại thật đúng là quá khủng bố.
- Thì ra là thế, khó trách...
- Tần Tần chạy đến Ngũ Nhạc, mẫu thân cũng có chút lo lắng.
Đông Môn Mộng cảm thán, tựa hồ cũng không tâm tư ăn cơm.
- Mẫu thân, lúc trước đệ đệ ở Ngũ Nhạc, làm trái với ý của đại bá?
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, đệ từ khi sống sót khỏi lần mai phục kia, tâm trí của nó đã thay đổi, học được trảm thảo trừ căn.
- Mẫu thân, đệ đệ như thế có được không?
- Làm một tên thống soái, muốn làm đại sự, cách làm như vậy không sai, nhưng nếu như qua cái ranh giới cuối cùng này, liền không quay lại được, bất quá sau khi đệ đệ con về nhà, vẫn không khác với trước kia, mẫu thân cũng không nhiều lời, dù sao quá thiện lương cũng không dễ, sẽ bị người khác khi dễ, Côn Côn, con cũng vậy.
Đông Môn Mộng cẩn thận dạy bảo, người hiền bị bắt nạt, đạo lý này mãi mãi sẽ không thay đổi.
Dạ Côn tự hỏi mình không phải người hiền lành, giết người còn không ít đây.
- Mẫu thân, lúc trước người cũng không phải dạy chúng con như thế.
Dạ Côn trêu ghẹo nói.
- Dù sao mẫu thân cũng phải chôn một khỏa thiện tâm ở trong lòng các con, không để cuối cùng bị tà ác ăn mòn.
- Mẫu thân, cám ơn người.
Dạ Côn nắm thật chặt tay mẫu thân, nếu như không có mẫu thân, cũng không có mình bây giờ.
Đông Môn Mộng cười cười, ôn nhu nói:
- Là mẫu thân cảm ơn Côn Côn mới phải.
- Mẫu thân, ăn thịt, người đều gầy cả rồi.
- A, thật sao? Cha con còn nói eo của mẫu thân lớn một vòng rồi đấy.
- Đánh rắm, mẫu thân chính là nữ nhân tốt nhất trên đời.
- Côn Côn, hiện tại miệng lưỡi rất ngọt nha, có phải thường hống thê tử như vậy hay không?
Đông Môn Mộng che miệng cười nói, bị nhi tử thổi phồng đến mức mở cờ trong bụng.
Dạ Côn chững chạc đàng hoàng nói ra:
- Làm sao lại thế, các nàng sao có thể bằng mẫu thân.
- Ồ ~ như vậy à, vậy ta phải nói cho đám Ly Nhi nghe mấy lời vừa rồi mới được.
- Mẫu thân... hay là bỏ đi.
- Tiểu tử con.
Đông Môn Mộng chọc chọc cái trán Dạ Côn, tâm trạng rất vui.
Tâm sự với mẫu thân, trong nội tâm của Dạ Côn cũng không còn khó chịu như vậy.
Bữa tối qua đi, Dạ Côn cũng không có hỏi tiếp cái gì, nói chuyện phiếm với mẫu thân mãi đến khi nghỉ ngơi.
Nhưng mà buổi tối hôm nay Dạ Côn không có ý định cứ đi ngủ như vậy, còn phải đi tìm Thương Minh, nhìn xem Thương Minh đến cùng có phải gián điệp của nữ hoàng hay không.
Nếu như không phải, như vậy những lời nữ hoàng nói đều vô ích.
Có phải hay không, nhìn Thương Minh một chút liền biết kết quả.
Người của nữ hoàng thế mà lăn lộn đến vị trí viện trưởng, quả thật quá ngưu bức.
Mặc y phục dạ hành vào, Dạ Côn liền lặng lẽ chạy ra khỏi phủ đệ.
Nhưng mà Đông Môn Mộng nhìn nhi tử lặng lẽ chuồn đi, nhíu mày ngài, buổi tối hôm nay đã cảm thấy nhi tử là lạ, hiện tại xem ra, Côn Côn hẳn đã phát hiện ra chuyện gì, nhưng không có nói với mình.
Than nhẹ một tiếng, Đông Môn Mộng cũng không đuổi theo, nhi tử muốn nói tự nhiên sẽ nói.
Hiện tại phải bắt phu quân trở lại hành hung một trận, diễn thôi mà ngươi cuồng thành như vậy, nhà đều không trở về.
Thiên La Viện cũng tại thành bắc, độc lập, u tĩnh, khổng lồ.
Mặc dù Trưởng Tôn Ngự không còn, nhưng Thiên La Viện vẫn đang vận chuyển, cho dù là ban đêm, những vẫn có rất nhiều người tới lui tuần tra.
Dung nhập vào đêm đen, Dạ Côn lén lén lút lút, Thiên La Viện thật lợi hại, tình báo quá đúng chỗ.
Chỉ là thực lực tổng hợp hơi kém một chút.
Dạ Côn cũng không thể nói thực lực người khác kém được, chẳng qua đối thủ của hắn đều là cao thủ mà thôi, so sánh như thế liền có khoảng cách, kỳ thật thực lực tổng hợp của Thiên La Viện cũng không tệ lắm, Kiếm Hoàng có một đống lớn.
Quan sát một thoáng, Dạ Côn nhảy lên, tiến vào bên trong Thiên La Viện.
Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, Dạ Côn phát hiện một vấn đề, tìm Thương Minh... ở đâu?
Có nên tìm người hỏi một chút hay không?
Nhưng dù gì cũng đã chui vào, vậy phải có phong độ một chút, cong thân người lại, Dạ Côn định tự mình tìm tòi nội bộ Thiên La Viện một thoáng.
Đêm khuya, mặc dù người tuần tra nhiều, nhưng cũng không phải loại lít nha lít nhít kia, tăng thêm thực lực của Côn ca, di chuyển cũng rất thành thạo điêu luyện.
Thế nhưng chuyển chuyển, Côn ca liền lạc đường, Thiên La Viện này thật giống như một cái mê cung vậy, trái trái phải phải, nếu như không hỏi người, thật sự sẽ không biết.
Vậy đi hỏi, sau khi hỏi liền đánh ngất xỉu? Như thế không phải sẽ bị bại lộ sao, trực tiếp giết?
Cũng không được.
Ây da, mình hẳn nên dùng tiền đi mua tình báo, mua một phần địa đồ Thiên La Viện, món đồ này hẳn có bán trong chợ đen đi.
Dần dần, Dạ Côn đi đến một cái biệt viện thanh tịnh đẹp đẽ, khiến Dạ Côn có chút lên tinh thần, chẳng lẽ mình mù đi vào một trụ sở của đại nhân vật?
Thả chậm bước chân, Dạ Côn nhìn hai đạo bóng đen đứng bên cạnh hồ cá, tối nay không có trăng, khuôn mặt hơi mờ.
- Lão sư, đã cô phụ kỳ vọng của người.
Một âm thanh đột nhiên truyền tới, chuyện này kiến Dạ Côn hơi sững sờ, lão sư? Trong Thiên La Viện còn có lão sư?
- Không sao, ngươi đã cố hết sức, Thương Minh ẩn giấu rất sâu.
Nghe thấy câu này, cái cằm của Dạ Côn đều rơi xuống mặt đất, âm thanh này không phải là cha sao
Cha thế nào chạy đến Thiên La Viện, còn trở thành lão sư của người bên trong Thiên La Viện? Thậm chí còn đang điều tra Thương Minh?
Đây là cái gì tình huống, lúc này đầu óc Dạ Côn có hơi mộng bức.
Chẳng lẽ cha cũng biết?
Người này không phải ai khác, mà chính là Trương Cẩn năm đó tiềm phục tại Thiên La Viện, nhìn như làm phản, nhưng thật ra là đang gạt Thương Minh.
Mục đích chính là muốn điều tra Thương Minh.
- Sự tình cũng không sai biết lắm, không cần tiếp tục điều tra.
Dạ Minh từ tốn nói.
- Lão sư, như vậy sao được, cực khổ nhiều năm như vậy, nếu như thoát ra, vậy sẽ uổng phí rất nhiều.
Trương Cẩn không nguyện ý, không muốn bỏ dở nửa chừng.
Dạ Minh khẽ thở dài một tiếng, trong lòng hổ thẹn với học sinh của minh.