TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 587: Quấy Rầy

Dạ Côn vừa mới đi vào phủ đệ liền gặp Phi Tuyết.
- Dạ thiếu gia, làm sao muộn như vậy mới trở về?
Phi Tuyết thấy Dạ Côn đột nhiên xuất hiện, nghi hoặc hỏi.
- Đường xá hơi xa.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Ồ...
Dạ Côn đi vài bước, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Phi Tuyết hỏi:




- Ngươi không cần trở lại Thánh Điện sao?
Phi Tuyết dừng một chút:
- Không về cũng không sao.
- Thánh Điện các ngươi thật là tự do a.
- Đương nhiên.
- Nghỉ ngơi sớm một chút đi.
- Cảm ơn Dạ thiếu gia quan tâm.


Dạ Côn cười cười tiếp tục đi vào bên trong, thế nhưng nghĩ thầm Phi Tuyết có lẽ còn có những nhiệm vụ khác, bằng không thì không có lý do gì để tiếp tục lưu lại.
Dù sao nhân viên Thánh Điện tới quét rác cho mình, trước kia có thể nói là nhiệm vụ, hiện tại cũng không biết vì sao.


Đi vào trong đại sảnh, mọi người tựa hồ dẵ đi nghỉ ngơi, dù sao cũng đã trễ như vậy.
Dạ Côn vụng trộm chạy tới gian phòng của mình, nhìn một chút xem ba cô nàng đang nói chuyện gì.


Quả nhiên, gian phòng của mình vẫn sáng đèn, Dạ Côn rất tò mò, lúc mình không có ở đây, các nàng sẽ làm gì.
Nghe lén thê tử, thật có chút kích thích đây.
Sát bên góc tường, Dạ Côn phát hiện âm thanh bên trong rất nhỏ, nhưng vẫn có hơi nghe thấy.
- Đừng mà ~
Đột nhiên.


Dạ Côn nghe thấy âm thanh của Nhan Mộ Nhi, một tiếng này khiến khóe miệng Dạ Côn giật một cái, tình huống như thế nào?
Chẳng lẽ lão tử không ở trong nhà, liền bắt đầu trộm hán tử sao?
Hơn nữa còn là ba người cùng một chỗ trộm, đậu xanh!
Côn ca trực tiếp đá tung cửa, một mặt hung tàn xông vào.


Nhưng mà thê tử bên trong nhìn về phía Dạ Côn, mà Dạ Côn nhìn thê tử, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Chỉ thấy hai người Diệp Ly cùng Diệp Lưu án lấy Nhan Mộ Nhi, ép trên bàn mặt, tràng diện hết sức xấu hổ.
Khóe miệng Dạ Côn giật một cái, vội vàng nói:
- Thật ngại quá, làm phiền rồi.


Nói xong liền quay người đi ra, cẩn thận đóng cửa lại cho các nàng.
Nhìn tư thế các nàng, hình như là đang chơi trò gì đó.


Nhưng mà ba nữ nhân trong phòng rất là bất đắc dĩ, vừa rồi Nhan Mộ Nhi ăn trộm một khối bánh ngọt cuối cùng, bị Diệp Ly cùng Diệp Lưu đè lại, sau đó Nhan Mộ Nhi liền cầu xin tha thứ.
Ngàn vạn không nghĩ tới, phu quân thế mà trở về ngay lúc này.


- Đều tại các ngươi, nhìn biểu tình của phu quân kìa, giống như ba chúng ta đang làm gì vậy.
Nhan Mộ Nhi hờn dỗi nói ra, hai tỷ muội các ngươi chỉ biết khi dễ quần thể yếu thế, mẫu thân của mình sao không sinh thêm một muội muội hay tỷ tỷ, như vậy mình liền có đồng minh chống lại các nàng rồi.


Vẫn là Mộ Nhi tốt với Côn ca, có tỷ muội, trước tiên nghĩ chính là tiện nghi cho Côn ca, thê tử này cưới không thật uổng mà.
Diệp Ly mở cửa, kéo Dạ Côn đang đứng trước cửa vào.
Mà Côn ca liền trêu chọc nói ra:
- Như thế sẽ đánh nhiễu các nàng.
- Phu quân ~
Diệp Lưu hờn dỗi nói ra.


Dạ Côn cất tiếng cười to, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Ly.
Lúc này Nhan Mộ Nhi tò mò hỏi:
- Phu quân, sao ngươi lại về muộn như vậy?
Dạ Côn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Nhi:
- Về tới thì đêm đã khuya.
- Phu quân, hẳn là có chuyện gì phải không.


Diệp Ly nghe tiếng tim đập ôn nhu hùng hồn của Dạ Côn hỏi.
- Ly Nhi thật hiểu ta.
Dạ Côn khẽ cười nói.
- Là Thái Kinh xảy ra chuyện gì sao? Ngày đó đều đi vội vã như vậy.
Diệp Ly tò mò hỏi.
- Ừm, Lưu Nhi còn nhớ ngày ấy chúng ta đi Linh Đô, đánh nhau với nữ hoàng không?


Diệp Lưu sững sờ, thở nhẹ một tiếng:
- Chẳng lẽ là nữ hoàng tới?
Dạ Côn buông lỏng ra Diệp Ly nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, nữ hoàng tới, bằng không thì gia gia cũng sẽ không gọi ta trở về.
- Nữ hoàng có yêu cầu gì không?
Nhan Mộ Nhi nghi hoặc hỏi.


- Yêu cầu của nàng rất phức tạp, các nàng muốn nghe không?
Ba thê tử đều nhẹ gật đầu.
- Vậy chúng ta lên giường, vi phu sẽ kể tường tận cho các nàng nghe.
-...
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời chiếu vào nhà, Dạ Côn nhíu chặt mày, từ từ mở mắt, nhìn thê tử nằm bên cạnh mang theo vẻ ửng đỏ.


- Lừa đảo ~
Diệp Lưu đã thức dậy, nhìn Dạ Côn dịu dàng nói ra.
Dạ Côn nhếch miệng cười một tiếng, thuận tiện trộm hôn một cái.
- Phu quân, nói nhanh một chút, đều để ngươi chiếm tiện nghi.
Nhan Mộ Nhi nũng nịu nói ra.
Dạ Côn vuốt ve tóc hoa của Diệp Ly, nhẹ nói ra:


- Nếu như ta nói cho các nàng biết, kỳ thật gia gia lão nhân gia ông ta thật ra là thủ phạm ở phía sau màn, các nàng sẽ nghĩ như thế nào?
- A?!
Ba cô gái đồng thời kinh hô một tiếng.
- Đương nhiên, hiện tại còn không rõ, chẳng qua là lời nói đơn phương từ phía nữ hoàng, ta còn cần điều tra một chút.


Dạ Côn nhẹ nói ra, hiện tại phương hướng điều tra chỉ tới Thương Minh, chỉ cần Thương Minh thừa nhận là gián điệp của nữ hoàng, như vậy tất cả những thứ này đều là thật.
- Phu quân, nữ hoàng đến cùng đã nói gì?
Diệp Ly nghiêm túc hỏi.


Dạ Côn liền kể lại mọi chuyện cho thê tử nghe, ba cô nàng nghe xong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, ngàn vạn không nghĩ tới, mọi chuyện đều là do gia gia ở phía sau thao tác, thậm chí gia gia còn là thuộc hạ của người khác.
- Nói như vậy, Thương Minh chính là đầu mối duy nhất có thể chứng minh lời nói của ả nữ hoàng kia?


Diệp Ly trầm giọng nói.
- Cũng không phải hoàn toàn, biện pháp cụ thể ta còn chưa nghĩ ra, thế nhưng hỏi vẫn là phải hỏi, tuy nhiên hiện tại Thương Minh cũng không ở trong Thiên La Viện.
- Ta thật không ngờ, gia gia lại có thể là loại người này.
Nhan Mộ Nhi hoảng sợ nói, thế giới nhân loại đầy kiểu ngươi lừa ta gạt.


Dạ Côn cũng không ngờ tới, trong lòng nguyện ý tin tưởng thân nhân, nhưng nếu như là thật... vậy chuyện này thật khiến người ta thất vọng đau khổ.
- Cho nên trong khoảng thời gian này ta phải ở lại Thái Kinh, các nàng chịu khó ở lại huyện Thái Tây một thời gian.
- Chúng ta theo ngươi trở về.


- Không được, nếu như gia gia thật sự có vấn đề, vậy sẽ đả thảo kinh xà, như vậy sau này điều tra sẽ càng phiền toái.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, gia gia thông minh như vậy, nhất định có thể phỏng đoán một ít.
Ba cô nàng yên lặng nhẹ gật đầu, đều nằm sát lại.


- Mê Vụ Sâm Lâm bên này vẫn phải cẩn thận, ta cảm giác chuyện lần này không đơn giản.
- Phu quân yên tâm đi, chúng ta sẽ coi chừng Mê Vụ Sâm Lâm, ngươi an tâm xử lý chuyện ở Thái Kinh đi.


Diệp Ly ôn nhu nói, phu quân tuổi còn nhỏ đã phải quan tâm nhiều chuyện như vậy, lúc mình bằng tuổi hắn, còn đang nghĩ hôm nay sẽ chơi cái gì đây.
Dạ Côn rất là vui mừng, thấp giọng hỏi:
- Hai ngày gần đây ở huyện Thái Tây có xảy ra vấn đề gì không?


- Nghe Đông Tứ nói, cao thủ tới huyện Thái Tây càng ngày càng nhiều, tựa hồ có tổ chức muốn thám hiểm Mê Vụ Sâm Lâm.
Diệp Ly lo lắng nói ra.
- Điều tra tổ chức này một chút, xem thử bọn họ là ai.
- Ừm, chúng ta biết rồi.


Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, sao lại không để mình sống yên ổn cơ chứ, mình còn muốn dành thời gian chăm sóc nữ nhi đây.
Ngồi dậy, Dạ Côn cười nói:
- Ta trở về Thái Kinh trước, các nàng phải chú ý an toàn.
Ba cô nương đều rất hiểu chuyện:


- Phu quân, ngươi yên tâm đi, nơi này có chúng ta nhìn, sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Tốt, không hổ là thê tử của ta, chúng ta lại vuốt ve an ủi một thoáng.
- Phu quân ~ đáng ghét ~


Đọc truyện chữ Full