TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 589: Xảy Ra Chuyện

Trời trưa nắng gắt, Dạ Côn rốt cục đã trở lại Thái Kinh, hắn lập tức bay thẳng về nhà, miễn để phụ mẫu không yên lòng.
Nhưng mà vừa mới vào nhà, đã nhìn thấy mẫu thân đang giáo huấn cha, loại tràng diện này thật đúng là nhìn mãi không chán a.




- Dạ Minh~ hiện tại gan càng lúc càng lớn rồi~ thế mà cùng Dạ Trùng đi hoa lâu!!!
Đông Môn Mộng hướng phía Dạ Minh dịu dàng quát, Dạ Côn nhìn ra mẫu thân không giống như đang diễn kịch, chẳng lẽ mẫu thân tiềm năng ảnh hậu.
Dạ Minh giải thích nói:


- Nương tử, chuyện này không liên quan đến ta, là Dạ Trùng kéo ta đi hoa lâu, thật ra ta không muốn đi.
- Ngươi! Trước đó ngươi nói Liệt Cốt kéo ngươi đi, hiện tại lại nói Dạ Trùng kéo ngươi đi, sao nhiều người thích kéo ngươi đến hoa lâu như thế? Sao không có ai kéo ta đến hoa lâu?
- Ta làm sao biết...


Dạ Minh nói nhỏ một tiếng.
Đông Môn Mộng trừng mắt một cái:
- Ngươi nói cái gì?!
- Ta nói... ta! Sai!!!
Dạ Côn giơ ngón tay cái lên, có thể nói ra chữ sai bá khí như thế, đoán chừng cũng chỉ có cha.


- Mộng Mộng, chuyện của đại ca nàng cũng biết đấy, tâm tình không tốt, kéo ta đi uống chút rượu mà thôi, chỉ là địa điểm có hơi... nhưng chúng ta thật chỉ vào nghe một khúc, cam đoan không có làm chuyện khác.
Dạ Minh vỗ ngực nói ra.
- Hừ! Đừng có dựa vào chuyện này lấy cớ!


Dạ Côn cảm giác đã đến lúc mình nên xuất hiện, hô lớn:
- Cha, mẫu thân.
Hai người nhìn về phía Dạ Côn, đột nhiên không tiếp tục ầm ĩ, nào có chuyện cãi nhau ngay trước mặt hài tử chứ.
- Côn Côn, mấy ngày nay con đi đâu thế?


Đông Môn Mộng lo lắng hỏi, Dạ Minh đứng bên cạnh tựa hồ có hơi chua, ta mới là phu quân của ngươi, tốt với nhi tử như vậy, lão tử không muốn nhiều, một nửa là được rồi.
Minh ca có chút bành trướng a, thế mà còn muốn một nửa.


- Không đi xa, chỉ trở về nói với Ly Nhi các nàng một tiếng, con phải ở lại Thái Kinh một thời gian ngắn, bảo các nàng đừng lo lắng.
- Đúng là nên nói cho các nàng một tiếng, đừng để các nàng lo lắng.
Đông Môn Mộng nhu hòa nói ra, nộ khí nói mất liền mất, tùy tâm ứng biến.
Dạ Côn tò mò hỏi:


- Vừa mới vào nhà liền nghe cha tranh chấp với mẫu thân, làm sao vậy?
- Cha con đi hoa lâu, bị ta bắt ngay tại trận, sau đó liền nói là đại bá của con kéo đi.
- Sự thật là thế...
Dạ Minh một bên nói thầm, lập tức bị Đông Môn Mộng hung hăng trừng một cái.
- Hiện tại đại bá cũng đi hoa lâu rồi?


Dạ Côn nghi ngờ hỏi.
Dạ Minh thở dài một tiếng:
- Đại bá của con cũng là người đáng thương, chia cách với người yêu lâu như thế, gần đến lúc gặp lại thế mà bị Trưởng Tôn Ngự diệt cả nhà, cho nên ta bồi bồi uống một chút, mẫu thân của con không có một chút đồng tình nào.


- Ngươi còn nói?!
Đông Môn Mộng hờn dỗi nói ra, ngữ khí cũng hoà hoãn lại.
Dạ Côn còn không biết chuyện này, nghe xong liền khiếp sợ:
- Làm sao có thể là Trưởng Tôn Ngự diệt cả nhà? Khi đó Trưởng Tôn Ngự không phải đã chết sao?
- Nghe Dạ Trùng nói, hẳn là an bài trước khi chết.


Dạ Minh bất đắc dĩ một tiếng.
Nhưng mà hiện tại Dạ Côn không chỉ nghĩ như vậy, sau khi nghe nữ hoàng nói, hiện tại lại có thêm một đối tượng để hoài nghi, đó chính là gia gia của mình.
Nếu như là gia gia, tại sao lại phải giết nữ nhân của đại bá?
Vấn đề này đáng để suy nghĩ sâu xa.


- Đúng rồi, vừa rồi trong cung truyền tới tin tức, tối ngày mai mở tiệc chiêu đãi sứ thần, đến lúc đó chúng ta đều phải đi.
Dạ Minh hướng phía Dạ Côn nói ra, cảm giác tiệc chiêu đãi này chính là lời cảnh cáo cuối cùng cho Cổ U.


Nhưng trước đó sứ thần Cổ U phi thường cường thế, không biết có thể giữ vững được cường thế nữa không.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, nếu như Cổ U đột nhiên không tiến công Thái Kinh nữa, không biết gia gia có thất vọng hay không.


Theo đạo lý mà nói, gia gia hẳn sẽ chọc giận sứ thần Cổ U, như thế mới có thể khai chiến.
- Hảo hảo nghỉ ngơi đi.
Dạ Minh vỗ vỗ bả vai Dạ Côn.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, mang theo tâm tình nặng nề đi nghỉ ngơi.


Nằm ở trên giường, Dạ Côn lăn qua lộn lại suy nghĩ, như thế nào cũng không ngủ được, có lẽ không có thê tử ở bên cạnh, càng thêm như thế.
Ngay lúc Dạ Côn vừa chìm vào giấc ngủ, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân dồn dập.
- Côn Côn, nhanh rời giường, lập tức vào cung."


Bên ngoài vang lên âm thanh nóng nảy của Dạ Minh.
Dạ Côn đột nhiên mở mắt, đứng dậy mặc quần áo vào:
- Cha, xảy ra chuyện gì vậy?
- Trong cung truyền đến tin tức, Thương Minh bị trọng thương, được Hồn Thí Thiên mang về!
Dạ Minh trầm giọng nói ra.
- Hả?


Dạ Côn đều choáng váng, Côn ca muốn đi tìm Thương Minh, ai ngờ y thế mà thụ thương trở về.
- Đừng nói, chúng ta vào cung lại nói.
Nghe được cha, Dạ Côn im lặng.
- Cha, chưởng viện đến cùng đi nơi nào?
Ngồi ở trong xe ngựa, Dạ Côn tò mò hỏi.
- Không biết, đợi chút nữa hỏi là được.


- Chưởng viện có thực lực gì?
- Nếu như đoán không lầm, hẳn là có thực lực Kiếm Đế.
Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu, dù sao cũng là chưởng viện Thiên La Viện, không có chút thực lực sao được.


Thế nhưng trên đời này, có thể làm Kiếm Đế thụ thương, ngoại trừ cổ lão thế gia và Thánh Điện, hình như cũng rất khó tìm ra những người khác.
Trọng điểm là tại sao Hồn Thí Thiên lại mang theo chưởng viện thụ thương trở về...
Chờ chút sẽ biết.


Lúc này hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, bầu không khí có chút đè nén nặng trĩu.
Dạ Tư Không chỉ gọi người Dạ gia tới, những người khác không có thông tri.
Thời điểm Dạ Minh cùng Dạ Côn chạy tới thiền điện, những người khác đều đã tới, bất quá cũng không nhìn thấy thân ảnh Dạ Trùng.


Mà Thương Minh nằm ở giữa, Dạ Côn nhìn Thương Minh một chút, cũng không có ngoại thương gì, có chút ngoài ý muốn.
Lập tức Dạ Côn lại nhìn Hồn Thí Thiên đứng bên cạnh một chút, mà Hồn Thí Thiên thoạt nhìn tựa hồ rất suy yếu, chẳng lẽ bọn họ gặp cao thủ rất lợi hại?


Dạ Côn nhìn về phía gia gia, phát hiện vẻ mặt gia gia cũng không hề tốt đẹp gì, dù sao Thương Minh xảy ra chuyện, gia gia vẫn nằm trong diện tình nghi.
Thương Minh tại Thiên La Viện vẫn có uy vọng, Thiên La Viện cũng nghe Thương Minh, hiện tại Thương Minh thụ thương, người thứ nhất Thiên La Viện nghĩ tới chính là Thánh Nhân.


Như vậy tình báo của Thiên La Viện sau này, sẽ khó nói.
- Hơn nửa đêm... có phiền hay không...
Chỉ nghe bên ngoài truyền đến một âm thanh, tựa hồ còn mang theo men say.
Dạ Trùng lung la lung lay đi đến thiền điện, ánh mắt liếc nhìn mọi người, lập tức hướng phía Dạ Tư Không chắp tay hô:
- Bái kiến Thánh Nhân.


Nói xong quỳ xuống dập đầu.
Thật sự say không nhẹ a.
- Giúp nó tỉnh rượu.
Dạ Tư Không từ tốn nói.
Dạ Dương khẽ thở dài một tiếng, cầm lấy thùng nước bên cạnh đã chuẩn bị trước, trút thẳng xuống Dạ Trùng đang quỳ trên mặt đất.


Một cỗ ý lạnh lập tức bao phủ toàn thân Dạ Trùng, Dạ Trùng đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn Dạ Dương:
- Lão nhị! Ngươi muốn chết sao?!
- Giúp ngươi tỉnh rượu.
Dạ Dương từ tốn nói.
Dạ Trùng đứng dậy một phát bắt lấy cổ áo Dạ Dương:
- Vậy ta cũng giội thử cho ngươi một xô!


Dạ Minh nhìn hai người tranh chấp, trầm giọng nói ra:
- Được rồi, đừng để người ngoài chê cười.
Người ngoài đương nhiên là chỉ Hồn Thí Thiên.


Đọc truyện chữ Full