Dạ Côn nói một lời như thế, mọi người liền nhìn kỹ bức tranh, thật đúng là như thế.
Trên cơ bản tất cả mọi người đều đang cười, cho dù bị ngã sấp xuống cũng lộ ra tiếu dung, dường như thật có chút không chân thực.
Tựa như cố ý khắc hoạ ra.
Vừa nhận ra điều này, bức họa kia liền bớt đi một phần chân thực.
Đinh Tử Phổ nghe xong vẻ mặt cực đen, nếu như Dạ Côn nói si, Đinh Tử Phổ cũng sẽ không tức giận như thế, thế nhưng bởi vì Dạ Côn nói đúng, cho nên y mới có phản ứng như thế.
Dù sao Đinh Tử Phổ là sát thủ chi chủ, tranh này cho người khác xem, phần lớn đều a dua nịnh hót, nào dám chỉ ra chỗ không tốt trong đó.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bức họa này của Đinh Tử Phổ đã được cho là tác phẩm xuất sắc, đây chỉ là tìm xương trong trứng gà, bất quá hiện tại Dạ Côn có yêu cầu rất cao đối với họa tác, cho nên mới có thể chỉ ra điểm không đủ.
Đinh Tử Phổ dần dần bình tĩnh lại, lập tức cười nói:
- Xem ra Dạ công tử có trình độ cao thâm trên họa đạo, không biết có tác phẩm gì không?
- Không có tác phẩm, dù sao ta cũng chỉ chơi đùa trong lúc nhàm chán mà thôi.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
Đinh Tử Phổ nghe xong cười to một tiếng:
- Vậy Dạ công tử dựa vào cái gì giễu cợt bức họa của ta?
- Sát thủ chi chủ, ta không có giễu cợt, chẳng qua là chỉ ra chỗ thiếu sót trong đó, không nên nói lung tung nha.
- Dạ công tử như thế, vậy liền lấy ra tác phẩm, cũng tiện cho ta nhìn thiếu sót trong đó.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:
- Vừa mới nói không có tác phẩm.
- Vậy ngươi...
Đinh Tử Phổ còn chưa nói hết lời, Dạ Côn đã tiếp tục nói:
- Mặc dù không có tác phẩm, thế nhưng ta có thể lập tức vẽ một bức.
Dạ Côn vừa dứt lời, mọi người liền xôn xao, một tác phẩm tốt, không phải nói vẽ liền vẽ ra được.
Hơn nữa càng đừng đề cấp đến chuyện hiện trường vẽ tranh, dù sao hoàn cảnh vẽ tranh cũng rất trọng yếu.
Đinh Tử Phổ nghe xong cười liên tục:
- Ngươi muốn vẽ tranh ngay ở chỗ này? Ta không nghe lầm chứ... bức họa này của ta dốc hết tâm huyết ba tháng mới xuất thế, nếu ngươi có thể vẽ tốt hơn, vậy ta sẽ ăn bức họa này ngay tại chỗ!
- Vậy ngươi có thể vừa trồng chuối vừa ăn không?
Dạ Côn tò mò hỏi một tiếng.
Này nhưng Đinh Tử Phổ lại tức đến nổ phổi, trầm giọng nói ra:
- Được! Nếu như ngươi không làm được, vậy ngươi liền ăn chính bức họa của ngươi! Quỳ ăn!
- Được thôi.
Dạ Côn vừa đáp ứng, mọi người ở đây cũng chảy mồ hôi thay Dạ Côn, hiện tại đổ ước chẳng qua là địa vị cùng Thần Kiếm, nhưng vụ cá cược tiếp theo, sẽ chính là lăng nhục tôn nghiêm.
Bức họa trên bàn dài được cẩn thận thu vào, giấy vẽ trắng tinh được trải lên, bày sẵn bút mực.
Mọi người nhìn Dạ Côn đứng chắp tay, cảm giác buổi tối hôm nay Dạ Côn tất bại, muốn lập tức vẽ ra một bức họa tốt hơn, quá khó khăn...
Căn bản không thể nào.
Dạ Tư Niên phảng phất đã nhìn thấy Dạ Côn náo động chê cười, Thần Kiếm không còn, ngay cả thanh danh cũng bị hủy, qua tối nay, Dạ Côn sẽ không còn danh vọng.
Gia gia đương nhiên cũng sẽ coi thường Dạ Côn, đúng là một chuyện tốt.
Hiện tại Dạ Minh không lo lắng chút nào, nhi tử vẽ tranh chính là tiện tay liền đến, ở trong mắt mình rất tốt, nhưng trong nháy mắt nhi tử liền xé, biểu thị không hài lòng.
Tên Đinh Tử Phổ này hôm nay gặp xui xẻo rồi.
Toàn trường cũng chỉ có Dạ Minh là nghĩ như vậy, những người khác cảm thấy Dạ Côn sắp thua.
Ngay cả nữ hoàng Hoa Sa La đều nghĩ như vậy, ở trong lòng nữ hoàng, thực lực Dạ Côn rất mạnh.
Nhưng thực lực mạnh, không có nghĩa là vẽ tranh cũng mạnh.
Làm nữ hoàng, ngày thường Hoa Sa La cũng thích vẽ, nhưng cho dù không vẽ tranh cũng biết, một bức họa tốt không phải ngày một ngày hai là có.
Nhưng nhìn dáng vẻ đã tính trước của Dạ Côn, tựa hồ có chút tự tin.
Trong lòng Hoa Sa La cười cười, tên thiếu niên đầu trọc này rất thú vị.
Lúc mọi người đang phỏng đoán, Dạ Côn chậm rãi duỗi tay phải ra, cầm bút dính mực một mạch mà thành.
Một điểm cân nhắc cũng không có, liền điên cuồng kỹ thuật trên giấy vẽ một phen.
Tất cả mọi người trước nay chưa từng thấy qua cách vẽ như vậy, quả giống như người điên, không mang theo một chút cân nhắc nào.
Đinh Tử Phổ thân là Họa Thánh rất rõ ràng, họa đạo mỗi một bút đều phải tinh tế suy nghĩ, khắc hoạ mỗi một nhân vật không được có chút sai lầm, chi tiết phải hoàn hảo.
Nhưng nhìn Dạ Côn, đây quả thực là làm loạn, vẽ lung tung trên giấy, căn bản không nhìn ra manh mối gì.
Mọi người thấy Dạ Côn vẽ bừa như thế, khẽ lắc đầu, đây không phải vẽ a, đoán chừng hài tử bên trong tư thục đều có thể tiện tay vẽ như thế.
Lúc này Dạ Minh cũng rất kinh ngạc, sao nhi tử đột nhiên làm loạn?
Tình huống như thế nào?
Dạ Tư Niên đều muốn lộ ra nụ cười, ngươi cho rằng chỉ có một mình ngươi mất mặt sao, đây còn là mặt mũi của hoàng thất, mặt mũi của Thái Kinh...
Dạ Tư Không nhìn Dạ Côn, trên mặt cũng không có biểu lộ quá lớn, yên lặng ăn lấy.
Nhưng vào đúng lúc này.
Phong cách vẽ của Dạ Côn đột biến!
Nguyên bản mơ hồ không thể tả dần dần sơ hiện.
Mặc dù chỉ là một chút đường nét, thế nhưng mọi người cảm giác mình đã xem thường Dạ Côn.
Hắn căn bản không phải tân thủ, đây quả thực là họa đạo chi vương!
Chỉ thấy nguyên bản vết mực mơ hồ không thể tả bị Dạ Côn dần dần hóa tán, tạo thành đủ loại nóc nhà...
Xem ra, tựa hồ rất giống với bức họa của Đinh Tử Phổ.
Đây là tiết tấu muốn đánh mặt a!
Đinh Tử Phổ càng nhìn càng kinh hãi, tên đầu trọc này thế mà... thâm tàng bất lộ!
Họa ý rất sâu!
Không chỉ sâu, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, nào có ai vẽ tranh nhanh như hắn, chính là loại căn bản không cần suy nghĩ kia.
Thời gian một nén hương, nửa bức họa đã được phơi bày ra, ánh mắt mọi người kinh ngạc tán thán, mặc dù chỉ là nửa bức họa, nhưng đã cảm giác được cỗ ý cảnh nhàn nhạt kia.
Không có mãnh liệt như Đinh Tử Phổ, cũng không có sự không hài hòa.
Đây mới là cao nhân!
Sắc mặt Đinh Tử Phổ đã đen thui, đều là người trong nghề, y biết bức họa này có ý nghĩa như thế nào.
Mặc dù chỉ là một nửa, nhưng Đinh Tử Phổ cảm giác mình đã thua.
Tên đầu trọc này thế mà am hiểu họa đạo như thế, chuyện này sao có thể?
Dạ Tư Niên nhìn Dạ Côn, nguyên bản tâm tình vui vẻ không còn sót lại chút gì, vốn tưởng rằng Dạ Côn sau một đêm liền thân bại danh liệt, nhưng hiện tại xem ra, hắn không chỉ không thân bại danh liệt, mà danh vọng còn được đề cao.
Nếu như vậy, chỉ sợ Thái Kinh đều không có ai sánh bằng đi.
Dạ Minh đã thành thói quen, xem ra Côn Côn của mình đã học xong trang bức đại pháp thức thứ nhất.
Không tệ không tệ, trang bức chi lộ còn rất dài, cần phải học hỏi nhiều hơn mới được.
Rất nhanh, thời gian một nén nhang lại qua.
Thế nhưng mọi người cảm thấy đã nhìn nghiện, nhìn loại phong cách vẽ này cũng là một loại hưởng thụ...
Dạ Côn cất bút, nhìn bức họa trước mặt một chút, nhẹ nói ra:
- Tạm được.
Phốc!
Đinh Tử Phổ nghe xong ánh mắt trợn lên, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Côn ca chỉ vẽ lên một bức họa mà thôi, thế mà có thể làm người khác thổ huyết! Bức họa này có thể vô hình trang bức a!
Ngẫm lại trước đó ở Đông Môn gia, Côn ca khảy một khúc khiến Thánh Thiên Chiến thổ huyết, hiện tại lại vẽ một bức tranh khiến sát thủ chi chủ thổ huyết.