- Buồn cười, ta là sát thủ chi chủ, lúc nào hối hận qua.
Đinh Tử Phổ lên tiếng cười, mặc dù mình không dám động thủ, thế nhưng bọn họ cũng không dám động thủ, dù sao cũng không thể tuỳ tiện đắc tội sát thủ chi chủ, bằng không thì đợi toàn bộ sát thủ đến trả thù đi.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, từ tốn nói:
- Ta sẽ suy luận chuyện sắp xảy ra kế tiếp.
- Ngươi điên rồi à!
- Chuyện sắp xảy ra kế tiếp là, ta đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ngươi, phá hủy đạo lực, sau đó án lấy đầu của ngươi, nhét bức họa này vào trong miệng của ngươi, thế nào, suy luận này ngươi hẳn tin tưởng đi.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
Đinh Tử Phổ sửng sốt một chút, lập tức lần nữa cười to:
- Thánh Nhân, đây chính là tôn tử của ngươi sao, sao ta cảm thấy cái miệng của hắn còn lợi hại hơn bản sự của hắn rất nhiều, còn hủy đạo lực của ta, ngươi cho rằng ngươi là Kiếm Tôn sao? Người trẻ tuổi, nói chuyện là phải chịu trách nhiệm.
- Đúng vậy, nói chuyện phải chịu trách nhiệm.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, không phải Côn ca không cho cơ hội, là ngươi không trân quý cơ hội.
Nói là nói như vậy, Đinh Tử Phổ vẫn chăm chú nhìn Dạ Côn, tương truyền thực lực Dạ Côn rất mạnh, miễn để hắn đánh lén thành công.
Nhưng mà cho dù nhìn chằm chằm như thế, kỳ thật cũng vô dụng, lúc trước Kiếm Tôn nhìn Côn ca chằm chằm như thế, thế nhưng cũng không thể phòng vệ Côn ca tập kích.
Chớ nói chi một tên Kiếm Đế.
Ở trong mắt Côn ca, Kiếm Đế vẫn rất nhỏ yếu.
Đinh Tử Phổ nhìn chằm chằm Dạ Côn, mà lúc này bụng dưới đột nhiên phát ra một tiếng vang trầm.
- Sát thủ chi chủ, ngươi đang nhìn cái gì thế?
Âm thanh Dạ Côn đột nhiên vang lên bên tai, không biết từ lúc nào, Dạ Côn đã xuất hiện ở trước mắt y, nắm đấm lõm vào trong bụng y.
Ầm!
Phía sau lưng Đinh Tử Phổ bắn ra một đạo sóng khí, quần áo lập tức phá toái ra một đạo quyền ấn, đạo sóng khí kia oanh tiếp vào tường, quyền ấn hiện lên tường rất rõ ràng.
Nếu như sau lưng Đinh Tử Phổ có người, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Dạ Côn chậm rãi thu tay lại, nhẹ nói ra:
- Ta đã nói, đừng nghi vấn lời nói của ta.
Đinh Tử Phổ lập tức cảm thấy đạo lực trong bụng ầm ầm dậy sóng, vẻ mặt trong nháy mắt thảm bại.
- Mặc dù ngươi ta đều là đầu trọc, thế nhưng thực lực chênh lệch rất lớn.
Dạ Côn ở bên tai Đinh Tử Phổ nhẹ nói ra, ngươi cho rằng ngươi để cái đầu trọc liền rất mạnh sao...
Đầu trọc đại biểu chính nghĩa, chứ không phải đại biểu loại tà ác như ngươi!
Đinh Tử Phổ nghe xong một quyền đánh về phía Dạ Côn, thế nhưng nắm đấm hiện tại không khác nữ tử là bao, thậm chí Dạ Côn đều không có cảm giác.
Một tay bóp lấy phần gáy của Đinh Tử Phổ, trực tiếp đè trên bàn mặt.
Trong mắt của mọi người, đây là một bức tranh đáng quý, thế nhưng ở trong mắt Côn ca, nó lại không trân quý đến thế.
Nắm giấy vẽ lên, liền nhét vào trong miệng Đinh Tử Phổ, không ăn, Dạ Côn trực tiếp cho một quyền.
Có đôi khi đối mặt với loại không có thành tín, cũng chỉ có thể cứng rắn.
Một bức họa dài đến bốn trượng, liền bị Dạ Côn nhét vào trong miệng Đinh Tử Phổ, ngay cả đống máu kia cũng giống như vậy.
Toàn bộ quá trình, tất cả mọi người đều yên lặng, không có bất kỳ ai ngăn cản, bởi vì bọn họ đều đã bị choáng váng.
Một quyền liền phá hủy đạo lực của Kiếm Đế!
Dạ Côn!
Tên Dạ Côn này đến cùng đã đạt đến cấp độ gì, lần trước không phải Kiếm Hoàng sao? Làm sao một năm không có gặp, liền có thể chớp mắt giết chết Kiếm Đế rồi?
Đây là người ư? Không thể làm chuyện bình thường con người làm sao?
Đây chính là sát thủ chi chủ đó, ngươi tốt xấu gì cũng nên so chiêu một chút lại thắng a, này loại thắng pháp này, chúng ta rất sợ.
Dạ Minh đã từ trong miệng thê tử biết được, hiện tại Côn Côn rất lợi hại, cho nên không quá kinh ngạc.
Dạ Dương tương đối kinh ngạc với thực lực của Dạ Côn, lại mạnh như thế.
Dạ Tư Niên đã bị dọa tè ra quần, ngàn vạn không nghĩ tới, tên Dạ Côn kia thế mà khủng bố như vậy, thực lực còn mạnh hơn Dạ Tần.
Hai huynh đệ này rốt cuộc là ai? Vì sao đều lợi hại hơn mình?!
Nếu như bọn họ muốn tới làm thịt mình, đây chẳng phải chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Dạ Tư Niên cảm nhận được uy hϊế͙p͙ lớn lao.
Mà Dạ Tư Không tựa hồ không có phản ứng, cho dù có phản ứng, cũng sẽ không thể hiện ra.
Hoa Sa La từng giao thủ với Dạ Côn, cũng biết một chút thực lực của hắn, cho nên bộ dáng rất bình thường.
Chỉ là nàng rất hiếu kỳ, sao Dạ Côn đột nhiên sẽ phá hủy đạo lực của Đinh Tử Phổ, mà không phải là giết chết.
Bất quá cách làm này còn tàn nhẫn hơn việc giết y, đạt đến mức độ giết người tru tâm.
Phan Đức nuốt một ngụm nước bọt, có lẽ quyết định của mình là đúng, nước Thái Kinh quá sâu, không vội tiến công, hẳn nên thăm dò rõ ràng trước rồi tính sau.
Mọi người thấy Đinh Tử Phổ ngã trên mặt đất, nhìn lại Dạ Côn một chút, chả trách Dạ Côn dám lấy Thần Kiếm ra đánh cược, cho dù Dạ Côn không có có Thần Kiếm, nhưng hắn vẫn có thể đi ngang.
Đinh Tử Phổ đáng thương, một giây trước y vẫn con là sát thủ chi chủ cao cao tại thượng, một giây sau liền biến thành một người bình thường không có chút đạo lực nào, tương phản như thế, chỉ sợ không phải người bình thường có thể gánh nổi.
- Làm người phải thành tín.
Dạ Côn hướng phía Đinh Tử Phổ trầm giọng nói ra.
Kỳ thật câu nói này, Dạ Côn còn nói cho hai người nghe, một là Hoa Sa La, người còn lại chính là gia gia của mình.
Bất quá sắc mặt hai người vẫn không có biến hóa.
- Dạ Côn... Dạ Côn...
Đinh Tử Phổ nói nhỏ lấy, nhưng tiếng hô như thế giống như phảng phất đến từ Cửu U.
Đinh Tử Phổ mất đi đạo lực, như vậy vị trí sát thủ chi chủ nhất định sẽ bị người đoạt, đây cũng là nguyên nhân vì sao Dạ Côn không giết, nếu như ngươi đã không thành tín, vậy thì để Côn ca tới thay ngươi làm.
- Đỡ sát thủ chi chủ nhập tọa.
Dạ Tư Không từ tốn nói.
Đều đã như vậy, thế mà còn để người ta nhập tọa, Dạ Tư Không đây mới gọi là giết người tru tâm.
Quả nhiên... nghe thấy Dạ Tư Không nói, Đinh Tử Phổ lần nữa thổ huyết, chờ đấy... các ngươi chờ đấy... toàn bộ Dạ gia các ngươi chờ đó cho ta!!!
Dạ Côn chắp tay hướng phía Dạ Tư Không, lập tức trở lại chỗ ngồi.
Dạ Minh nói nhỏ một tiếng:
- Tốt.
- Hì hì, đều học theo cha cả.
- Chỉ mới học được một chút da lông.
Dạ Côn trợn trắng mắt, thấp giọng nói ra:
- Chỉ bằng câu nói này của cha, con quả thật chỉ mới học được da lông.
- Bất quá Côn Côn à, con phế đi sát thủ chi chủ, không sợ người khác sẽ trả thù sao?
- Cha, ai lại đi trả thù người có thể miểu sát sát thủ chi chủ chứ.
Dạ Minh ngẩn người, lập tức cười nói:
- Luận trang bức con không bằng cha, thế nhưng luận đầu óc, vẫn là Côn Côn con dùng tốt.
- Cha i đừng nói như vậy, đầu óc của người vẫn đủ.
- Híttt... nghe lời này của con, sao ta cứ có cảm giác là nhi tử đang mắng lão tử thế nhỉ?
- Cha suy nghĩ nhiều rồi, con là đang khen người đây.
- Để tối nay ta về hỏi mẫu thân của con một chút.
Dạ Côn:...
Yến hội tiếp tục, ca múa tề phóng.
Nhưng vào đúng lúc này, Dạ Trùng đột nhiên từ ngoài điện lung la lung lay đi vào, hù dọa vũ cơ hoa dung thất sắc.
Dạ Tư Không thấy Dạ Trùng như thế liền sầm mặt lại, còn ra thể thống gì!
Phốc!
Dạ Trùng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.