"Ha ha, đúng vậy, anh tìm em có chút việc, thầy này, tôi có chút chuyện muốn nói với Hân Di, anh có thể ra ngoài trước được chứ?"
Đàm Thọ Thăng nhìn Trần Thiên Minh nói.
Đàm Thọ Thăng nhíu khẽ lông mày trên trán, tên này thật quá không biết điều, mình có việc muốn nói với Lý Hân Di, sao hắn không tự hiểu mà tránh đi nơi khác? Cứ ngồi lỳ ở đây không chịu đi.
"Tôi đi ra ngoài?"
Trần Thiên Minh ngạc nhiên chỉ vào mũi mình nói.
Đây chẳng phải là phòng làm việc của mình sao? Sao lại kêu mình ra ngoài?
Hiệu trưởng hắn có chuyện gì bí mật muốn nói, cũng nên kêu Lý Hân Di vào phòng làm việc của hắn, sao lại đuổi mình chứ?
"Đúng, chính là anh, anh ra ngoài đi."
Đàm Thọ Thăng cao ngạo người.
Hắn thấy một thầy giáo thấy hiệu trưởng hắn còn dám không cúi đầu nghe
lệnh sao? Vì vậy, hắn khẽ liếc Trần Thiên Minh, sau đó dùng đầu ám chỉ ra bên ngoài, ý bảo Trần Thiên Minh bước ra khỏi cửa.
Trần Thiên Minh thấy Đàm Thọ Thăng nói như vậy, nên cho rằng Đàm Thọ
Thăng có chuyện gì rất quan trọng muốn nói với Lý Hân Di, nên hắn cũng
đứng lên, gật đầu định đi ra ngoài.
"Thiên Minh, anh chờ một chút, không phải anh có công việc cần làm gấp sao?"
Lý Hân Di vội gọi Trần Thiên Minh lại, nàng quay dầu nói với Đàm Thọ Thăng:
"Hiệu trưởng Đàm, anh tìm tôi có việc hay là chuyện riêng? Nếu là chuyện chính, cứ nói thẳng không cần kêu người ta đi ra, anh ấy cũng ra người của đoàn ủy chúng ta, có thể nghe chỉ đạo của hiệu trưởng Đàm với chúng tôi, nếu như là chuyện riêng, chắc cũng không phải là không thể để người khác biết? Cho nên, Thiên Minh cũng không cần ra ngoài, anh nói đúng không? Hiệu trưởng Đàm."
Lý Hân Di cười, nàng không muốn ở cùng vị Đàm hiệu trưởng này một mình
trong phòng, đồng thời người chỉ đạo công tác đoàn ủy là hiệu trưởng, chứ không phải hắn, phỏng chừng hắn không phải vì công việc. Nếu như là việc riêng, thì nàng càng muốn Trần Thiên Minh ở lại, như vậy nàng sẽ bớt đi một vài điều phiền phức.
"Điều này, phải, phải, Hân Di em nói đúng, cũng không phải chuyện gì không thể nói cho người khác, vị thầy giáo kia anh không cần ra ngoài nữa."
Đàm Thọ Thăng khoát tay với Trần Thiên Minh, nói giọng quan cách.
Hắn xoay người nghiêm mặt nhìn Lý Hân Di, nói:
"Hân Di, là như vậy, trường chúng ta không phải có tổ chức một cuộc Giao nghị thi đấu khiêu vũ sao? Anh muốn mời em làm bạn nhảy của anh, với thực lực của chúng ta, nhất định có thể đoạt lấy giải nhất."
Thực ra, Đàm Thọ Thăng nghĩ hoạt động này do mình quản lý, đến lúc đó nói với giám khảo một chút, phỏng chừng sẽ lấy được giải. Hơn nữa ý định của hắn không phải là tiền, hắn muốn nhân cơ hội này làm quen với Lý Hân Di.
Hắn vẫn có ý với Lý Hân Di, nhưng Lý Hân Di đối với hắn không nóng không lạnh, khiến hắn tìm không ra cơ hội, hiện giờ tốt rồi, có cơ hội tốt này, cho nên hắn lập tức đến gặp Lý Hân Di. Nghĩ đến có thể ôm lấy thân thể của người đẹp Lý Hân Di cùng khiêu vũ, tâm hắn như hoa tươi nở rộ.
"Tôi làm bạn nhảy của anh?"
Lý Hân Di nhíu mày, nàng thật không ngờ Đàm Thọ Thăng tìm mình là vì chuyện này. Nàng lắc đầu, nói:
"Hiệu trưởng Đàm, thật ngại quá, tôi đã đồng ývới Thiên Minh làm bạn nhảy một đôi rồi, anh tìm người khác đi!"
Lý Hân Di giả vờ vẻ mặt ngại ngùng nói.
"Tôi?"
Trần Thiên Minh kinh ngac lấy tay chỉ vào mũi mình nói.
Cái này… rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Sao mình đồng ý trở thành bạn nhảy với Lý Hân Di mà mình không biết cơ chứ?
"Đúng vậy, Thiên Minh, anh đừng ngại, không ai cười chúng ta đâu, thamgia vì vui là chính, có đoạt được giải thưởng hay không chỉ là thứ nhì. Hơn nữa, chỉ cần chúng ta nỗ lực, có khả năng sẽ đoạt được ba ngàn đồng mà?"
Lý Hân Di cười với Trần Thiên Minh.
"Ba ngàn đồng?"
Trần Thiên Minh lại ngây người, ai cần ba ngàn đồng chứ, mình nói lúc nào chứ? Tuy nhiên, hắn thấy Lý Hân Di nháy nháy hai mắt với hắn, hắn biết đây là Lý Hân Di muốn gạt Đàm Thọ Thăng.
"Hiệu trưởng Đàm, anh nói chúng tôi có thể đoạt được giải nhất, được ba ngàn đồng không?"
Lý Hân Di vừa cười vừa nói với Đàm Thọ Thăng.
"Cái này có thể."
Đàm Thọ Thăng vẻ mặt đầy thất vọng, hắn không ngờ Lý Hân Di lại đã thành cặp nhảy với Trần Thiên Minh, đây là một đả kích rất lớn với hắn.
Trần Thiên Minh chỉ là một thầy giáo bình thường, lại dám tranh đoạt phụ nữ với hắn, thật là không biết sống chết, với địa vị hiệu trưởng của hắn, lại còn quan hệ ở bên ngoài, một tên giáo viên bình thường như hắn cũng không suy nghĩ cho kỹ.
Tuy nhiên, Đàm Thọ Thăng cũng không nản lòng, hắn nói với Lý Hân Di:
"Hân Di, em cứ nghĩ lại đi, dù sao còn là thời gian báo danh, trước lúc báo danh vẫn có thể thay đổi."
Đàm Thọ Thăng muốn lợi dụng quan hệ của hắn để làm lợi cho bản thân.
Trần Thiên Minh nghe xong không nói gì, hắn nghe ra Đàm Thọ Thăng muốn
khiêu vũ với Lý Hân Di, mà Lý Hân Di không muốn khiêu vũ với hắn, nên lấy Trần Thiên Minh làm tấm vãn đỡ.
Ôi, đành vậy thôi, mặc kệ thế nào mình cũng không thể làm Lý Hân Di mất mặt. Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.
"Hiệu trưởng Đàm, cái này cũng không nên, chỉ là tham gia thi đấu thôi mà, mọi người chơi cho vui cũng không cần phải quá nghiêm túc."
Lý Hân Di dịu dàng dùng lời nói cự tuyệt Đàm Thọ Thăng.
Đàm Thọ Thăng thấy Lý Hân Di nói như vậy, hắn không biết nói thế nào cho tốt. Vì vậy, hắn gật đầu chào từ biệt Lý Hân Di, sau đó trừng mắt với Trần Thiên Minh, rồi bước đi.
"Hân Di, cô như thế này không phải hãm hại tôi sao?"
Trần Thiên Minh nhìn Lý Hân Di cười khổ.
Lúc Đàm Thọ Thăng gần đi dùng ánh mắt đó nhìn mình, rõ rằng là ánh mắt đối với tình địch, xem ra, Đàm Thọ Thăng đã có định kiến với mình.
"Cái gì mà hãm hại anh? Bản mỹ nữ khiêu vũ cùng anh mà thất lễ sao? Cóbảo nhiêu người mời tôi làm bạn nhảy của bọn họ, tôi còn không chịu! Anh xem, vừa nãy không phải tôi đã cự tuyệt một người sao?"
Lý Hân Di trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nàng còn tưởng Trần Thiên Minh rất vui mừng, ai ngờ lại thấy Trần Thiên Minh có phần không muốn làm nàng thất vọng.
Trần Thiên Minh lắc đầu, nói với Lý Hân Di:
"Hân Di, không phải là thất lễ, cũng không phải là tôi không muốn nhảy với cô, mà là tôi không có hứng thú với lần thi đấu này, ba ngàn đồng này để cho giáo viên khác đi, nếu như mỹ nữ cùng đẹp trai ra sân thi đấu, xin hỏi người ở Cửu Trung ai địch nổi chứ?"
Trần Thiên Minh vẻ mặt đầy tự tin.
"Xuống địa ngục đi, xem anh đẹp trai thế nào."
Lý Hân Di quát Trần Thiên Minh.
Nghe được Trần Thiên Minh ca ngợi nàng, nàng có thể không vui sao?
"Thật ngại quá, Hân Di, tôi không muốn nhảy, cô tìm người khác đi!"
Trần Thiên Minh ngại ngùng nói. Dù sao Hà Đào cũng không tham gia thi đấu, cho nên hắn cũng chẳng muốn nhảy làm gì.
"Vậy bỏ đi, anh không nhảy tôi cũng không muốn nhảy, dù sao lần thi đấunày tôi cũng chẳng có hứng thú gì."
Lý Hân Di lắc đầu, nói,
Trong lòng nàng vẫn khát vọng có thể nhảy cùng với Trần Thiên Minh, hiện giờ Trần Thiên Minh không muốn nhảy, nàng cũng không muốn nhảy với thầy giáo khác.
"Vậy sao cô giải thích được với Đàm Thọ Thăng cơ chứ?"
Trần Thiên Minh lo lắng nói.
Mình thì chẳng có gì mà lo, dù sao mình cũng chỉ là một bình dân, mà Lý Hân Di là cấp hạng thứ hai, còn Đàm Thọ Thăng người ta lại là cấp bậc cao nhất, cấp còn cao hơn nàng nữa!
"Không sao, đến lúc đó tôi nói chân bị đau, không nhảy được."
Lý Hân Di
cười nói:
"Không nói nữa, anh làm việc đi, hiếm thấy anh đi làm, việc chưa làm đã lên tới đỉnh đầu anh rồi đó."
Lúc trước hiệu trưởng Vương đã xin nghỉ giúp Trần Thiên Minh, nói Trần Thiên Minh được gọi tới cục giáo dục thành phố, nói có việc cần hắn. Cho nên trong trường không có dị nghị gì.
Trần Thiên Minh gật đầu, trong long đột nhiên có phần không nỡ, bởi vì hắn thấy bộ ngực căng đầy của Lý Hân Di, thì đột nhiên trong lòng tham muốn, nếu như trong lúc khiêu vũ cặp ɖú của Lý Hân Di chạm vào ngực mình, vậy đó là dạng tư vị gì? Trần Thiên Minh bắt đầu chảy nước miếng nghĩ ɖâʍ đãng.
Lý Hân Di không thấy được ý nghĩ ɖâʍ đãng của Trần Thiên Minh, nàng quan tâm hỏi Trần Thiên Minh:
"Thiên Minh, chuyện trong nhà anh sao rồi? Làm ổn thỏa rồi chứ?"
"Ha ha, thực ra chẳng có chuyện gì, tôi chỉ xin nghỉ vài ngày để nghỉ ngơi một chút thôi."
Trần Thiên Minh cười với Lý Hân Di.
Chuyện của mình không nên cho Lý Hân Di biết nhiều quá, đồng thời Chung Hướng Lượng cũng bảo hắn đừng để cho người ngoài cuộc biết.
"Ồ, không có chuyện gì là tốt rồi, mấy ngày anh không có ở đây, phòng làm việc hình như vắng vẻ hơn nhiều."
Lý Hân Di trong lúc vô ý đã nói ra.
"Thật không? Hân Di, có đúng cô nhớ tôi không?"
Trần Thiên Minh cười trêu chọc,
Nơi đây là phòng làm việc, chỉ có hắn với Lý Hân Di, hắn không trêu đùa Lý Hân Di, vậy thật là chán chết.
"Đi chết đi, ai nhớ anh chứ?"
Lý Hân Di trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói.
"Hân Di, nói thật lòng, hôm nay cô rất đẹp."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn thân hình mê người của Lý Hân Di, đặc biệt là cặp ɖú cao ngất của nàng, hắn càng không thể bỏ qua.
Với chiếc váy Lý Hân Di đang mặc, dựa theo lý luận mà nói, nếu như nhấc váy nàng lên, sau đó nhấc chân nàng lên, hẳn làm loại chuyện này rất sướng.
Nghĩ tới đây, phía dưới của Trần Thiên Minh lại không nghe lời cương lên.
Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Lý Hân Di vừa thẹn vừa mừng, vì vậy nàng khách sáo nói:
"Tôi có đẹp đâu!"
"Chỗ nào đẹp? Để tôi xem."
Trần Thiên Minh cố ý nhìn một chút, ánh mắt sau cùng rơi xuống đại bạch thỏ đầy ắp của Lý Hân Di.
Thực ra, Trần Thiên Minh muốn nhìn nhất là nơi này, chỉ tiếc là không thể sờ lên cho đã, thật sự cảm giác nơi đẹp nhất của nàng,
"Thực sự, Hân Di, chỗ nào của cô cũng đẹp!"
Hiện giờ hai mắt Trần Thiên Minh phát sang, ánh mắt vẫn đang chiếu tới trước ngực Lý Hân Di, dường như muốn cởi bỏ toàn bộ áo quần của người ta.
Vốn Lý Hân Di chỉ nói khách sáo thôi, nói mình đâu có đẹp chứ! Nhưng lại bị Trần Thiên Minh nói thành muốn tìm nơi nào đẹp. Lúc nàng tức giận muốn trừng mắt với Trần Thiên Minh, phát hiện hai mắt Trần Thiên Minh đang dán chặt vào trước ngực cao vút của mình, đồng thời ánh mắt không hề di chuyển.
"Trần Thiên Minh, anh… anh còn không nhanh làm việc, ở đây nói cái gìvậy?"
Lý Hân Di vội vàng cầm lấy một đống văn kiện trên bàn công tác che trước ngực không cho Trần Thiên Minh nhìn đến nữa, nàng đỏ mặt tức giận mắng Trần Thiên Minh. Không ngờ Trần Thiên Minh dám nhìn nơi này, hắn thật quá kỳ cục. Nghĩ đến đây, mặt Lý Hân Di lại càng đỏ hơn.
"Trời ạ, tôi so với Đậu Nga còn oan hơn, không phải lãnh đạo ngài hỏi tôi ngài đẹp ở chỗ nào sao? Tôi cũng đang trả lời câu hỏi của lãnh đạo ngài mà? Nhưng ai biết không trả lời lại bị cô mắng, không biết không trả lời có bị cô mắng hay không?"
Trần Thiên Minh cười khổ,
Không phải Lý Hân Di mới nói với hắn vậy sao? Bỏ đi, người ta là lãnh đạo, mình là thuộc hạ, người ta muốn thế nào thì làm thế ấy, mình có thể kháng nghị sao?
Lúc tiết học thứ ba kết thúc, thầy Đặng gọi điện cho Trần Thiên Minh, bảo hắn ra đệ nhất đình viện ở giáo viên (vườn trường) có việc muốn tìm hắn nói chuyện.
Trần Thiên Minh tắt máy di động xong, liền dọn dẹp một số văn kiện trên bàn rồi đi ra ngoài cửa.