TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 606: Biên

Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Thất sách!
Côn ca thông minh nhất thế, lần này thế mà không để ý đến vấn đề này.
Dù sao chuyện này liên luỵ tới quá nhiều người, Dạ Côn vô thức không muốn để người phát hiện.
Nhưng mà vẫn bị người phát hiện!




Đối mặt với Trương Tự Minh chất vấn, trong đầu Dạ Côn điên cuồng vận chuyển, nói bừa như thế nào mới có thể vượt qua...
Đi đâu... đi đâu!!!
Trong Thái Kinh, còn có ai có thể phối hợp hồ ngôn loạn ngữ với mình?


Người đầu tiên xuất hiện trong đầu Dạ Côn chính là Hoa Sa La, ngoại trừ Hoa Sa La liền không còn ai khác.
Nhưng mà đêm khuya gặp mặt Hoa Sa La, chuyện này giải thích như thế nào
Cái nồi này không phải càng nói càng lớn sao?!!!


Tên Trương Tự Minh này, đến cùng là ai... Dạ Côn đoán rằng, Trương Tự Minh là một trong những kẻ bí ẩn kia...
Y muốn hãm hại mình!
- Ta đương nhiên là ra ngoài điều tra cái chết của đại bá.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, cũng chỉ có chuyện này mới có thể tùy tiện chém.


- Ồ? Điều tra cái chết của Dạ chủ soái? Làm cháu trai, quả thật phải làm... nhưng ta không rõ, vì sao vừa rồi Dạ công tử lại không thừa nhận, đây là chuyện tốt, nếu như mọi người biết, sẽ còn tán dương Dạ công tử.


Trương Tự Minh công kích lỗ thủng trong lời nói của Dạ Côn, thật đúng là một nam nhân miệng lưỡi lợi hại.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói ra:
- Hôm qua sự tình trên yến hội, mọi người hẳn đều biết, ta phế đi đạo lực của một tên Kiếm Đế.
Mọi người yên lặng nhẹ gật đầu.


- Ta ẩn giấu rất tốt, chính là không muốn dọa hung thủ chạy mất, dù sao có đôi khi... quá mạnh, địch nhân đều không dám đối mặt.
Dạ Côn nói xong cũng cảm thấy ổn tâm, mình quả nhiên vẫn là một thiên tài, chuyện này cũng có thể biên ra được.


Câu nói này Dạ Côn không chỉ biên ra, mà còn muốn nói cho những người kia, đám gà bệnh các ngươi, trốn tránh làm gì, có bản lĩnh ra đơn đấu.
Côn ca chấp ngươi một tay!


- Hôm nay bởi như vậy, tất cả mọi người đều biết Dạ Côn ta đêm qua điều tra, những người xấu kia sẽ bị dọa chạy khắp nơi, thật đúng là đại kế xấu xa!
Dạ Côn không chỉ muốn biên, mà còn muốn phản kích một thoáng, biến tướng mắng các người là đần độn.


- Đánh rắm! Ngươi chính là hung thủ! Còn nói ra hoang ngôn!
Đồng Ca lập tức phản bác.
Dạ Côn nhìn Đồng Ca từ tốn nói:
- Ngươi không có đứng ở góc độ của ta nhìn vấn đề, dĩ nhiên không biết một người có thực lực mạnh mẽ sẽ lựa chọn như thế nào, các hạ cảm thấy có đúng hay không?


Vẻ mặt Trương Tự Minh rất bình tĩnh, từ tốn nói:
- Đúng vậy, ý đồ cao thủ không ai có thể phỏng đoán, như vậy xin hỏi Dạ công tử, đêm qua điều tra ở nơi nào?
- Điều tra ở bên trong Thái Kinh.
- Vậy có điều tra ra kết quả hay không?
- Nếu như điều tra ra kết quả, như vậy người kia đã chết!


Trương Tự Minh cũng đồng ý:
- Dùng thực lực của Dạ công tử, quả thật rất dễ dàng làm được, thậm chí còn có thể làm được chuyện lặng yên vô tức sát hại sứ thần.
- Lời này ta không đồng ý, ngươi là đang ô miệt thành viên hoàng thất.


Dạ Côn âm u nói ra, khí thế vẫn phải có, không thể để cho cái tên Trương Tự Minh này quá phách lối.
- Dạ công tử đừng tức giận, nhưng tại hạ rất tò mò, Dạ công tử đi tìm Hồn Thí Thiên làm gì? Chẳng lẽ Dạ công tử cho rằng người sát hại Dạ chủ soái là Hồn Thí Thiên?


- Các hạ, suy đoán của ngươi vĩnh viễn chỉ là phỏng đoán.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Thật có lỗi.
Nghe được Trương Tự Minh nói xin lỗi, Dạ Côn từ tốn nói:
- Đi tìm Hồn Thí Thiên là bởi vì chuyện của chưởng viện, muốn tìm ra hung thủ đả thương chưởng viện.


Chuyện này Dạ Côn không có nói láo.
- Hồn Thí Thiên, thật có chuyện này ư?
Trương Tự Minh hướng phía Hồn Thí Thiên hỏi.
- Đúng vậy, đêm qua Dạ công tử đến đây, chính là hỏi một chút chuyện của chưởng viện.
Trương Tự Minh cười cười:


- Dạ công tử quan tâm thương thế chưởng viện như vậy, đây là phục của chưởng viện.
Nói xong dừng một chút:


- Dạ Côn, như thế nói đến, đêm qua ngươi ra cửa tra hung phạm, tra một hồi liền chạy đến nhà Hồn Thí Thiên, muốn biết càng nhiều chuyện hơn, toàn bộ quá trình ngươi căn bản không có đi qua Thỉnh Nhạc Phường.


Theo Trương Tự Minh, trong lòng Dạ Côn phỏng đoán, sẽ không phải lại là cạm bẫy đấy chứ, lần này nên giả vờ không biết, hay là nói thẳng, nhưng vấn đề là phải giải thích như thế nào.
Nhìn Trương Tự Minh, tựa hồ y còn có hậu thủ.
Nếu như nói dối, y lại lấy ra chứng cứ, vậy liền mất mặt.


Nhưng nếu như thừa nhận, y khẳng định sẽ hỏi, đi Thỉnh Nhạc Phường làm gì?
Chuyện này nên trả lời như thế nào.
Bên trong Thỉnh Nhạc Phường ngoại trừ sứ thần Cổ U, vậy cũng chỉ còn lại sứ thần Thiên Trạch.


- Nếu là tra hung phạm, Thỉnh Nhạc Phường đương nhiên có qua, xem có người khả nghi ẩn núp hay không.
Dạ Côn cảm giác lời này của mình không có vấn đề, nếu ngươi còn có thể lấy ra chứng cứ, vậy liền phóng ngựa tới.
- Dạ công tử khổ cực, hơn nửa đêm còn bôn ba, tại hạ bội phục.


Trương Tự Minh nói xong còn chắp tay.
- Xin hỏi các hạ còn vấn đề gì muốn hỏi không? Ta có thể trả lời cho ngươi nghe.
Dạ Côn từ tốn nói, sau này phải điều tra tên Trương Tự Minh này thật tốt, Dạ Côn cảm giác tên này không thích hợp.
Trương Tự Minh giang tay ra:
- Không còn vấn đề.


Thế mà không còn vấn đề, Dạ Côn cảm thấy không được...
- Nếu các hạ không còn vấn đề, vậy thì tốt... bất quá bây giờ ta có mấy vấn đề muốn hỏi các hạ.
Dạ Côn âm u nói ra, vừa rồi ngươi sướng rồi, như vậy hiện tại đến phiên ta sung sướng.
Trương Tự Minh buông tay nói ra:


- Mời Dạ công tử hỏi.
- Ngươi là người xếp thứ tám Thiên La Viện?
- Đúng vậy.


- Theo ta được biết, người mười vị trí đầu rất cao ngạo, tại Thiên La Viện cũng chỉ là treo cái tên mà thôi, nhưng mà các hạ thế mà trở về, các hạ vừa về, Thương Minh liền bị tập kích, đại bá ta qua đời, hiện tại sứ thần Cổ U cũng gặp tao ngộ, tất cả những thứ này có phải quá trùng hợp rồi hay không.


Trương Tự Minh thấp giọng cười nói:
- Lần này ta trở về, là do nhận được viện trưởng truyền tin, đây là chuyện lúc trước ta hứa với y.
Trương Tự Minh khẽ cười nói, cũng không sợ vấn đề như vậy.


- Không biết chưởng viện gọi ngươi trở về có chuyện gì? Vì sao người cao ngạo như các ngươi lại đột nhiên đáp ứng, ta thật không nghĩ ra.
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Chưởng viện gọi ta trở về giúp y nhìn Thiên La Viện, xem như trả một cái nhân tình.
Trương Tự Minh từ tốn nói.


Dạ Côn cảm thấy lý do này có thể qua loa được.
- Chưởng viện gọi ngươi nhìn Thiên La Viện, thế nhưng ngươi lại làm chuyện không liên quan đến Thiên La Viện, thật là hổ thẹn với chưởng viện.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
Trương Tự Minh lộ ra vẻ bình thản:


- Giống như Dạ công tử vừa nói, ta đương nhiên phải điều tra đầu đuôi câu chuyện chưởng viện bị hại, thế nhưng lại không ngờ rằng điều tra đến Dạ công tử.
Tên Trương Tự Minh này thực lực không tệ, ngay cả đầu não cũng không tệ, cũng không biết có phải người cha vợ phái đến hay không.


Kéo đến để lập uy.
Chủ thẩm Tống Hành Vi gõ bàn một cái nói:
- Chứng cứ không đủ, Dạ Côn vô tội phóng thích.
- Vì sao?! Hắn rõ ràng là ra ngoài làm chuyện xấu! Tên tiểu nhân vô sỉ này!
Đồng Ca phảng phất phát điên, đều muốn xông tới đánh Côn ca.


Đọc truyện chữ Full