Dạ Côn còn phát hiện, sau khi mấy người kia bị cắn, thế mà còn bảo lưu lại thực lực khi còn sống, đây mới là chuyện kinh khủng nhất!
Mà đối tượng bọn chúng công kích đều là người sống, phảng phất người sống chính là thiên địch bọn chúng.
Người đứng ở phía sau Dạ Côn tựa hồ cũng phát hiện vấn đề này, nhưng đã quá muộn, những người biến dị kia đã cắn chết người sống cuối cùng...
Chỉ trong vòng mấy hơi sau, người bị cắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt một mảnh huyết hồng nhìn chăm chú những người còn lại.
Gào!!!
Người biến dị điên cuồng lao tới chỗ đám người đang đứng, kiếm trong tay bọn họ vẫn còn duy trì nhất đoạn hoặc là nhị đoạn, bất quá cũng may... tựa hồ bọn họ không biết dùng kiếm kỹ, chỉ biết dùng kiếm để chém giết.
Nhưng cho dù là thế, đám quái vật không sợ chết này vẫn rất hung tàn, ít nhất tại phương diện khí thế, người biến dị đã chiếm thượng phong.
Nhất là tên thi nhân kia, y cũng không có động, chẳng qua là ngốc ngốc đứng tại chỗ.
Nếu như nhìn kỹ, y vẫn luôn đứng ở biên giới Mê Vụ Sâm Lâm, tựa hồ không thể rời khỏi Mê Vụ thâm lâm.
Dạ Côn nhớ tới cái phong ấn kia, phong ấn khổng lồ kia chính là dùng ngăn cản đại quân thi nhân ra ngoài sao?
- Giết!
- Chú ý! Đừng để bọn họ cắn vào người, tận lực tránh chiến đấu cận thân!!!
Người xung quanh reo hò lấy, mà Dạ Côn cũng định gia nhập chiến đấu, dù sao không thể thả đám người biến dị này ra, một khi thả ra...
Vậy chính là một tràng tai hoạ, toàn bộ Thái Kinh có thể sẽ biến thành thi nhân quỷ vực.
Thậm chí là toàn bộ Đông U.
Vừa vặn, cũng có thể thử kiếm của mình một chút.
Không Không, Thuẫn Thuẫn, Lãnh Lãnh...
Loại chiến đấu như thế này, dùng Không Không là được rồi, dù sao Không Không là một thanh kiếm hệ không gian.
Đã đạt đến nhị đoạn, thế nhưng lại chưa từng dùng qua.
Lãnh Lãnh mặc dù có hiệu quả thôi miên, nhưng mà đối với đám thi nhân mà nói, thôi miên cũng vô dụng, dù sao cũng đã đánh mất tư duy, không có ích lợi gì cả.
Tác dụng chủ yếu của Thuẫn Thuẫn là phòng ngự, cũng không cần đến, cho nên chủ lực vẫn là Không Không.
Khẽ xoa chiếc nhẫn trong tay, chiếc nhẫn lập tức hóa thành trường kiếm, phát ra âm thanh hưng phấn, thuận tiện còn xuyên qua đầu một người biến dị, mới tiến vào trong tay Dạ Côn.
Mà người biến dị bị xuyên thấu đầu kia trong nháy mắt liền mất mạng.
Đám người biến dị này chỉ cần chặt đầu là được, không biết thi nhân có thể hay không.
Dạ Côn tay cầm Không Không, lập tức cảm giác được Không Không phát ra run run hưng phấn.
Khóe miệng cười mỉm, Dạ Côn động...
Kiếm mang của Không Không có màu tím, mỗi lần Dạ Côn chém xuống một kiếm, đều sẽ toát ra lưu quang màu tím, giống như đóa hoa nở rộ, vô cùng xinh đẹp.
Kiếm vừa lợi hại, lại còn có đặc hiệu, khiến người xung quanh kinh ngạc tán thán không thôi.
Không phải trong tay Dạ Côn có Thần Kiếm sao? Thanh kiếm này là thứ quỷ gì? Thoạt nhìn rất lợi hại a...
Ông trời thật không công bằng, cho Dạ Côn quá nhiều chỗ tốt.
Từng đạo ánh sáng tím xuyên qua đám người, người biến dị căn bản không kịp phản ứng, đầu đã bị gọt sạch.
Mọi người thấy thấy Dạ Côn ra tay, trái tim cũng an ổn xuống, thời điểm then chốt vẫn cần Côn ca ra tay, lúc này mới có thể ổn định cục diện.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ người biến dị đều chết dưới thân kiếm Không Không, nhưng mà đây còn không phải toàn bộ thực lực của Không Không...
Hiện tại Dạ Côn không dùng ra, cũng là muốn cho mình một con át chủ bài, nếu như bây giờ dùng, tin tức khẳng định sẽ bị truyền ra ngoài.
Đến lúc đó kẻ địch sợ hãi chạy mất, như vậy sẽ không tốt.
- Ta... ta bị cắn...
Đột nhiên một âm thanh vang lên trong đám người.
Theo đạo âm thanh này, mọi người liền nhìn về phía người kia, chỉ thấy trên mu bàn tay của y máu thịt be bét, thịt đã bị cắn xuống một khối.
Nhìn người nọ bị cắn, tất cả mọi người đều rút kiếm chỉ.
- Ta còn có thể cứu không? Ta không muốn chết a...
Loại độc này rất quỷ dị, không ai có thể cứu được.
- Huynh đệ, đi đường bình an!
Ánh bạc lóe lên.
Yến Cao Ca xinh đẹp thu kiếm, phảng phất làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể, biểu tình kia tựa hồ có một loại cảm giác độc cô cầu bại.
- Côn ca, chúng ta tới!
Bi Thiên Tây đứng ở một bên cung kính nói ra.
- Tới? Vừa rồi đi đâu?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Thực không dám giấu giếm, phát sinh chuyện như vậy, trong lòng Yến Cao Ca hổ thẹn, cho nên vừa mới đi dao động người, tin chắc bọn họ sẽ sớm chạy đến.
Chạy trốn đến chỗ ngươi liền biến thành gọi người, có thể càng không biết xấu hổ hơn nữa không?
Lúc này Yến Cao Ca nhìn về phía người kia, thế mà mắt vẫn mở, đưa tay lên muốn vuốt mắt cho y
Ai ngờ nguyên bản người chết đột nhiên duỗi hai tay ra, móc trên mu bàn tay Yến Cao Ca.
Mà Yến Cao Ca sầm mặt lại, trực tiếp chặt đứt cổ người này.
Xem ra chỉ có thể chặt đầu mới được.
Đem thu kiếm lại, Yến Cao Ca thở dài một hơi, vừa rồi thật có chút chủ quan.
Thậm chí mu bàn tay còn bị cào ra một vết, may mắn không phải là bị cắn... Yến Cao Ca nhẹ nhàng thở ra.
Dạ Côn thấy không có việc gì, hướng phía mọi người hô:
- Bên trong Mê Vụ Sâm Lâm nguy hiểm vô cùng, các vị vẫn nên rời đi đi.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Một người trong đó liền la lớn:
- Như vậy sao được, chúng ta cũng còn chưa tiến vào xem rõ ngọn ngành! Làm sao có thể trở về như thế!
Dạ Côn nghe xong liền tức, ngươi tưởng Côn ca là tay chân của các ngươi à, phải hộ tống các ngươi đi vào thám hiểm? Nghĩ nhiều rồi.
- Được, vậy các ngươi đi vào đi.
Dạ Côn đi đến bên cạnh, ôm Không Không đứng đấy, các ngươi muốn đi chịu chết, Côn ca nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi, nếu như chút nữa lại cứu các ngươi, Côn ca sẽ viết ngược tên của mình lại!
- Như vậy sao được?! Ngươi phải hộ tống chúng ta đi vào, tiêu diệt hết đám tà vật này.
- Đúng vậy đúng vậy, đây là chức trách của ngươi.
- Chức trách của hoàng thất chính là bảo vệ dân chúng.
Dạ Côn nghe những người này nói, kém chút tức nổ phổi, da mặt của các ngươi sao có thể dầy như vậy?
Thế mà còn có mặt mũi nói ra lời như thế, không hổ với câu nói kia, người không biết xấu hổ thì vô địch.
- Ha ha... các ngươi không phải người trong tông môn sao... thế mà còn muốn ta làm tay chân cho các ngươi, lão tử không có chặt các ngươi ra đã là đại ân!
Côn ca xưa nay không mắng chửi người, nhưng lúc này không mắng liền khó chịu, đám người này chính là thiếu mắng.
Lúc này trong lòng Yến Cao Ca có chút không thoải mái, đầu óc có hơi đau, nguyên bản còn muốn đi vào, thế nhưng hiện tại lại không muốn đi...
Vụng trộm kiểm tra thương thế trên mu bàn tay một hồi, vốn chỉ là một đạo vết cào màu đỏ, thế nhưng hiện tại mu bàn tay đã đen thui.
Xem ra mình bị trúng độc!
Không thể để ai phát hiện, nếu như bị người phát hiện, khẳng định sẽ có phiền toái lớn!
Hiện tại cần nhanh chóng tìm một chỗ chữa thương!
Yến Cao Ca la lớn:
- Thiên Nhận Tông rời khỏi! Dạ Côn nói không sai, bên trong Mê Vụ Sâm Lâm nguy cơ trùng trùng, chúng ta nên trở về, giao nơi này cho hoàng thất tới quản lý.
Mặc dù Thiên Tây nghi hoặc, nhưng vẫn phụ họa nói ra:
- Không sai! Chúng ta đến nghe Côn ca, Thập Tam Thái Bảo ta cũng rời khỏi.
Dạ Côn cảm giác hai con hàng này cũng không kém cỏi như vậy, thời điểm then chốt vẫn có thể đưa đến tác dụng.