TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 445: Hoàng Lăng Quấn Quýt

Trần Thiên Minh đưa tay tiếp lấy bộ đàm mini Lâm Quốc đưa, sau đó nói với Lâm Quốc:




"A Quốc, chúng ta không thể ỷ lại vào hệ thống giám sát, loại hệ thống giám sát này chỉ có thể đối phó với người bình thường chứ đối với cao thủ võ công thì tác dụng sẽ không lớn. Ví dụ như khinh công của cậu bây giờ, cậu cũng có thể né qua hệ thống giám sát mà đúng không?"


Lâm Quốc suy nghĩ một chút nói:
"Em chắc là làm được."


"Làm được, cho nên anh muốn tại sân thượng tăng thêm một người canh gáclà vì thế, lấy công lực bây giờ của chúng ta, chỉ cần có người lẻn vào trong nhà, chúng ta có thể phát hiện. Bởi vậy, có hai tầng giám sát công cụ giám sát cùng người giám sát sẽ đảm bảo hơn một chút."
Trần Thiên Minh nói.


"Em rõ rồi,lão Đại"
Lâm Quốc gật đầu nói.
"Tốt, các cậu khổ cực bận rộn rồi, lần này nhiệm vụ bảo vệ không giống lần trước, lần trước bảo vệ đồ vật, lần này là bảo vệ người, mặc dù chúng ta có thêm vài người giúp đỡ, nhưng khó khăn lại lớn hơn."
Trần Thiên Minh nói.


Lâm Quốc đáp ứng, lại đi lên lầu.


Trần Thiên Minh thấy Lâm Quốc lên rồi, hắn cũng lên lầu. Hắn muốn tắm rửa, xem tivi một chút rồi đi ngủ. Khi hắn lên đến lầu bốn, phát hiện phòng mình ở giữa phòng Hoàng Na và Hoàng Lăng, hắn không khỏi nghĩ tới Hoàng Na rốt cuộc có ý tứ gì đây? Muốn buổi tối len lén tìm mình nói chuyện phiếm ôn tồn, hay là muốn mình ở giữa hai mẹ con thuận tiện bảo vệ các nàng đây?


Trần Thiên Minh vào phòng mình, sau đó lấy ra quần áo Lâm Quốc mang từ
công ty tới vào phòng vệ sinh tắm rửa. Tối nay đưa Hoàng Lăng về, bản thân cảm giác trên người có chút mồ hôi. Tắm rửa xong, Trần Thiên Minh
cảm giác toàn thân thoải mái, hắn mở tivi lên xem.
"Reng reng reng"


điện thoại ở đầu giường vang lên.
Nếu không phải điện thoại kêu, Trần Thiên Minh còn không chú ý trong phòng có điện thoại. Nghe được điện thoại kêu, Trần Thiên Minh nhấc máy lên nghe.
"Thầy, thầy đã về rồi sao?"
Trong điện thoại truyền ra thanh âm của Hoàng Lăng.
"Phải, thầy vừa tắm xong"


Trần Thiên Minh nói.
"Em biết, em đã gọi điện thoại qua phòng thầy nhưng vừa rồi không có ai nghe máy"
Hoàng Lăng vừa cười vừa nói
"Thầy, thầy bây giờ sang phòng em một chút được không?"
"Có việc gì?"
Trần Thiên Minh hỏi.


Bây giờ sắp 10 giờ, là lúc Hoàng Lăng chuẩn bị đi ngủ, nếu là có chuyện thì hắn sẽ sang, nhưng nếu như Hoàng Lăng muốn nói chuyện phiếm hoặc mấy chuyện nhàm chán, vậy mình sẽ không sang.
"Đúng vậy,em có việc tìm thầy."
Hoàng Lăng khẳng định nói.
"Được, thầy sang ngay."


Trần Thiên Minh không thể làm gì khác là sang chỗ Hoàng Lăng xem một chút.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Hoàng Lăng, cánh cửa liên mở ra, xem ra Hoàng Lăng không có khóa cửa.
" Hoàng Lăng, em có chuyện gì hả?"
Trần Thiên Minh chứng kiến Hoàng Lăng ở trên giường xem tivi vì vậy hỏi nàng.


Hoàng Lăng cười khanh khách nói với Trần Thiên Minh:
"Thầy, thầy ngồi lên giường đi, thầy ngồi trên ghế không thoải mái đâu, chỗ đó cứng lắm không êm đâu."


Bây giờ Hoàng Lăng đã tắm xong thay một bộ áo ngủ, cái áo ngủ đó là một chiếc váy màu tím, phía trên rất hở hang, mà cái dây váy thì lại rất nhỏ, đến nỗi không thể che được dây lưng áo lót, từ màu của dây lưng áo lót nhìn ra thì Trần Thiên Minh biết rõ Hoàng Lăng mặc áo lót màu phấn hồng.


Cái váy này không dài, chỉ đến đầu gối Hoàng Lăng, nhưng vì Hoàng Lăng ngồi trên giường, váy bị kéo cao lên không ít làm cho Trần Thiên Minh nhìn thấy một chút đùi của Hoàng Lăng, cái đùi trắng noãn như thoa dầu trắng bóng mịn màng, khiến cho người khác không nhịn được muốn sờ một chút.


"Không cần, thầy ngồi đây là được rồi."
Trần Thiên Minh lắc đầu nói.
Nếu như hai người cô nam quả nữ cùng ngồi trên giường, chuyện này truyền ra ngoài đối với danh tiếng của mình sẽ không tốt, chính mình không nên vì một cái cây nhỏ mà mất đi một khu rừng rậm. Trần Thiên Minh thầm nghĩ tới.


"Lại đây đi mà thầy"
Hoàng Lăng thấy Trần Thiên Minh không chịu lên giường cùng mình nói chuyện, liền nhảy xuống giường chạy đến bên người Trần Thiên Minh lôi kéo tay hắn, muốn đem hắn kéo lên.


Bởi vì Hoàng Lăng nghiêng người, thân thể hơi cúi về phía trước để cho Trần Thiên Minh lơ đãng nhìn thấy bộ ngực của nàng bên trong váy.
""Trời ạ, chỗ đó của Hoàng Lăng thật sự lớn hơn so với Tiểu Hồng, khe ngực của nàng hình như cũng sâu hơn một chút "". Trần Thiên Minh ɖâʍ đang nghĩ tới.


Bây giờ hắn đang chuyên tâm nhìn xuân quang trước ngực Hoàng Lăng, bộ ngực trắng noãn không còn nhỏ nữa làm cho hắn không khỏi nuốt nước miếng.
Bây giờ Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy yết hầu từng trận khô nóng,
mà mỗi lần so với lần trước lại mạnh hơn.
"Thầy đi thôi"


Hoàng Lăng thấy Trần Thiên Minh chỉ đứng lên chưa cùng mình đi vì vậy nàng tiếp tục hướng Trần Thiên Minh nũng nịu.
Kỳ thật nàng không biết rằng Trần Thiên Minh không phải không đi, mà là hắn bây giờ một bước cũng không thể đi, hắn đang xem Hoàng Lăng lộ ra khe ngực cùng bộ ngực cao ngất.


""Quả nhiên mình đoán không sai Hoàng Lăng bên mặc áo ngực màu phấn hồng "" Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
Bất quá, Trần Thiên Minh có thể bình tĩnh quả là không tồi, dù sao hắn cũng đã dày dạn kinh nghiệm tình trường, hắn nhìn một lúc rồi đi theo Hoàng Lăng ngồi vào giường của nàng.


"Hoàng Lăng, chúng ta như vậy là không được rồi, nếu như có người thấy thì làm sao bây giờ hả?"
Trần Thiên Minh lo lắng nói.
"Thầy, thầy sợ cái gì, đây là phòng của em, không có ai khác vào nên thầy không cần lo"
Hoàng Lăng hướng Trần Thiên Minh yêu kiều cười.


Trần Thiên Minh nghiêm mặt, sau đó nói với Hoàng Lăng:
"Hoàng Lăng, em tìm thầy có chuyện gì hả?"
Trần Thiên Minh nhớ đến nguyên nhân mình đến đây là Hoàng Lăng gọi mình tới.


"A, thầy, mẹ nói sẽ có người gây bất lợi với chúng ta, em hơi sợ nên gọi thầy lại đây ngồi cùng em một chút, chờ em không sợ nữa thầy lại đi!"
Hoàng Lăng giảo hoạt mà nói.
Nàng vì chính mình mà tìm cách để Trần Thiên Minh ở đây, nàng lúc nào không sợ đó chính là do nàng tự mình nói.


"Em sợ cái gì hả? Bên ngoài không phải có rất nhiều người bảo vệ sao? Em an tâm ngủ là được."
Trần Thiên Minh còn không có nhận ra âm mưu của Hoàng Lăng, hắn còn tưởng rằng Hoàng Lăng là thật sự sợ hãi không dám ngủ.
"Nói thì như vậy nhưng trong lòng em vẫn sợ"
Hoàng Lăng sợ hãi mà nói.


"Vậy em ngủ nhanh lên, thầy ở bên cạnh nhìn cho em"
Trần Thiên Minh nói với Hoàng Lăng.
Xem ra mình còn phải tại phòng Hoàng Lăng ngồi một hồi.
Hoàng Lăng lắc đầu vừa cười vừa nói:
"Thầy bây giờ còn sớm, em có thói quen ngủ muộn, trước tiên chúng ta bây giờ tâm sự nhé?"


Hoàng Lăng vừa nói vừa ngồi ở bên người Trần Thiên Minh.
Lúc này, Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy một mùi thơm sau khi tắm hướng tới cái mũi của mình, cái này không cần hỏi, nhất định là mùi thơm trên người Hoàng Lăng.
Trần Thiên Minh phát hiện Hoàng Lăng đã ngồi rất gần, khó khăn nói:


"Hoàng Lăng, em muốn cùng thầy nói chuyện cũng không cần ngồi gần nhưvậy a?"
"Thầy, em đang vui mà, nghĩ tới thầy cùng em ở cùng nhau, ở bên cạnh phòng em, em hưng phấn đến không ngủ được."
Hoàng Lăng vừa nói vừa dựa vào người Trần Thiên Minh,


Nàng sẽ không để ý tới Trần Thiên Minh khuyên bảo, nàng muốn cùng Trần Thiên Minh gần gũi hơn.
Bây giờ Hoàng Lăng sợ hãi biến thành cao hứng, điều này làm cho Trần Thiên Minh không khỏi nhíu mày:
"Hoàng Lăng, em không nên suy nghĩ bậy bạ,nhanh ngủ đi"


Trần Thiên Minh cảm giác được bộ ngực mềm nhũn của Hoàng Lăng dựa vào mình, làm cho chính mình đặc biệt là phía dưới hình như có phản ứng.
"Em không muốn"


Không biết là Hoàng Lăng vô tình hay cố ý, nàng dùng ngực mình cọ xát vào cánh tay Trần Thiên Minh, làm cho tim Trần Thiên Minh không khỏi nhảy mạnh lên.
"Nghe lời đi,thầy tối nay đưa em đi tự học, thầy cũng hơi mệt muốn về ngủ."


Trần Thiên Minh bây giờ có thể xác định Hoàng Lăng nói sợ hãi gì đó đều là giả, nàng chỉ là lấy cớ cho mình ở lại phòng cùng nàng. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh có chút tức giận.
Hoàng Lăng nghe Trần Thiên Minh nói hắn đã mệt, vội vàng nói:


"Thầy, thầy nếu như mệt có thể nằm trên giường của em, em không có ý kiến."
Hoàng Lăng cười hì hì, ra vẻ nàng không để ý.
Ôi, vấn đề là ta để ý. Trần Thiên Minh trong lòng âm thầm nói.
Bất quá, hắn không có đem lời này nói ra, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu nói với Hoàng Lăng:


"Hoàng Lăng, thầy như thế nào có thể cùng em ngủ trên một cái giường chứ? Thầy quay về phòng mình ngủ là được."
"Thầy, thầy có phải rất chán ghét em hả?"
Hoàng Lăng thương tâm nói.
"Không phải"
Trần Thiên Minh nói.
"Nếu không phải tại sao thầy lảng tránh em? Không chịu cùng em nói chuyện phiếm hả?"


Hoàng Lăng nhìn Trần Thiên Minh nói.
Trần Thiên Minh cảm giác được Hoàng Lăng này có chút khó chơi, nàng như
lộ ra bộ dáng không chịu bỏ qua, bất đắc dĩ hắn không thể làm gì hơn là nhỏ giọng nói với Hoàng Lăng:


"Hoàng Lăng, không phải thầy muốn lảng tránh em mà là như thế này sẽ ảnh hưởng không tốt, em nói chúng ta như thế nào có thể cùng nhau ngủ trên giường chứ?"
"Em, em là thấy thầy mệt nên mới nói như vậy"


Hoàng Lăng nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, mặt của nàng cũng hơi đỏ, dù sao nàng là một cô gái nói với Trần Thiên Minh như vậy có chút không hay.
"Cảm ơn em đã quan tâm, thầy về đây."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa đứng lên nghĩ muốn quay về phòng mình.


"Thầy, thầy chờ một chút, em muốn cho thầy hôn em một cái, thầy mới có thể về."
Hoàng Lăng đỏ mặt nói.
"Gì? Hôn em một cái mới có thể trở về?"
Trần Thiên Minh ngây ngốc,
Hắn nghĩ không ra Hoàng Lăng đưa ra yêu cầu như vậy.
"Không được, em nhanh ngủ đi"


"Nếu như thầy không hôn em một cái, em sẽ không cho thầy trở về, thầy ngày mai hôn em, em ngày mai mới cho thầy về."
Tính cách quật cường của Hoàng Lăng lại xuất hiện.
Trần Thiên Minh nghe Hoàng Lăng nói như vậy, biết nếu như mình không hôn nàng một cái nàng nhất định không chịu bỏ qua.


Ôi, bất quá chỉ hôn một cái ở mặt, chính mình chịu thiệt một chút, người ta ở nước ngoài không phải cũng hôn như vậy sao? Như vậy không quản đối phương là mèo là chó cũng hôn một chút a!
Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh liền xoay người, nói với Hoàng Lăng:


" Hoàng Lăng có phải thầy hôn em một cái em sẽ đi ngủ?"
Trần Thiên Minh còn sợ Hoàng Lăng một lúc nữa lại đưa ra yêu cầu khác.
"Vâng"
Hoàng Lăng cao hứng gật đầu,


Nàng biết Trần Thiên Minh đã đồng ý. Có thể làm cho Trần Thiên Minh chủ động hôn mình, điều này cho thấy quan hệ của mình và Trần Thiên Minh lại tiến thêm một bước.
Không có cách nào Trần Thiên Minh rất nhanh hôn lướt qua má Hoàng Lăng
một cái, sau đó lập tức đứng lên đi ra ngoài.


Hoàng Lăng vốn lại định cùng Trần Thiên Minh trò chuyện một chút nhưng chứng kiến Trần Thiên Minh chạy trốn nhanh như vậy không thể làm gì khác hơn là thôi.
Chạy khỏi phòng Hoàng Lăng, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng mình, nếu như còn để Hoàng Lăng tiếp tục hồ đồ như vậy, thì nhiệm


vụ bảo vệ sẽ biến chất. Hơn nữa, nếu như Hoàng Na để biết, vậy hậu quả càng đáng sợ, đây vẫn là điều Trần Thiên Minh lo lắng nhất.
"Ai ở trong đó?"


Trần Thiên Minh vừa mở cửa liền phát hiện trong phòng mình có một người. Mặc dù trong phòng không bật đèn nhưng hắn võ công cao cường hắn có thể cảm giác bên trong có người.


Đọc truyện chữ Full