- Ài, từ nơi sâu xa, tựa hồ có người hy vọng hai nước chúng ta khai chiến, cũng là Thánh Nhân có lòng.
Bành Phi Phi nói xong hướng phía phía trên chắp tay.
Dạ Côn cảm thấy rất không đáng tin cậy, động tác này cũng quá giả đi...
- Bành Tướng quân hiểu rõ đại nghĩa, có thể hiểu được âm mưu trong đó.
- Đó là đương nhiên, bất quá nói đi cũng phải nói lại, sứ thần đến đây hẳn là còn có chuyện khác?
Bành Phi Phi thấp giọng hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, lần này tới, là đại biểu Thánh Nhân đưa ra đề nghị ngưng chiến.
- Ngưng chiến?
Bành Phi Phi tựa hồ có chút không tin, mang theo nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy, tướng quân.
Ầm!
Bành Phi Phi hung hăng nện lên bàn một cái, lập tức vỗ tay hô:
- Chuyện tốt!
Dạ Côn liền bối rối một thoáng, vị tướng quân này thật là nhất kinh nhất sạ, không có chính hành, chức vị tướng quân này không phải nhờ thương lượng cửa sau tới đấy chứ.
- Đúng vậy, hai nước giao chiến khẳng định thương vong vô số, Thánh Nhân không muốn thấy sinh linh đồ thán, cho nên quyết định ngưng chiến.
- Đó là không còn gì tốt hơn, chờ ăn cơm xong, chúng ta liền đi tới đế đô, gặp mặt Hoàng Thượng.
- Được, đều nghe tướng quân an bài.
Lúc này, một tên thân vệ bưng đồ ăn đi tới.
Thức ăn quả thật không tệ.
Có thịt có rượu, bất quá Dạ Côn nhìn mấy miếng thịt kia, hình như cũng không có thả gia vị vào, tựa hồ trực tiếp nướng...
- Mời sứ thần dùng.
Bành Phi Phi cười nói.
Dạ Côn bất đắc dĩ, không thèm để ý tới mặt mũi, trực tiếp lấy tay xé một miếng thịt xuống.
- Sứ thần, đây là tương liệu, lúc ăn vào sẽ hơi dính, kia chính là nhân gian mỹ vị.
Dạ Côn còn tưởng rằng cái gì, ai ngờ là tương liệu...
Xoa một tầng tương liệu, đưa thịt vào trong miệng.
Dạ Côn đột nhiên trợn to mắt, khá lắm! Tương liệu này có vẽ rồng điểm mắt chi ý!
Quá cmn ngon, quá thơm... Cổ U thế mà còn có loại mỹ thực này!
Nhưng không thể biểu hiện ra ngoài... bình tĩnh... bình tĩnh...
- Không tệ, thịt tươi non, phối hợp với tương liệu, nhất tuyệt.
Dạ Côn giơ ngón tay cái lên, đánh đáy lòng khoa trương, nếu có thể biết được phương pháp phối chế tương liệu này thì tốt.
Bành Phi Phi cũng xé xuống một miếng thịt, chấm chút tương, vừa nhấm nuốt vừa nói nói:
- Sứ thần có chỗ không biết, chúng ta ngoại trừ làm lính ra thì cũng chỉ có thể dụng tâm vào nấu nướng, mà tương liệu này cũng là biên quân Cổ U ta làm, hiện tại hoàng thất ăn thịt, đều phải dùng tới tương liệu này, không chút khoa trương, tương liệu này chính là chí bảo của Cổ U chúng ta.
- Ha ha ha, Bành Tướng quân nói rất đúng, cũng không khoa trương, tương liệu này đúng là chỉ có ở trên trời.
- Ha ha ha... sứ thần phải ăn nhiều một chút đấy.
- Đương nhiên...
Ngoạm miếng thịt lớn, uống từng ngụm rượu, đây mới là chuyện nam nhân nên làm.
Uống rượu dĩ nhiên phải khoác lác, đây cũng là một phần không thể thiếu.
Cùng thời điểm ở bên trong huyện Thái Tây... hiện đã đến giờ cơm trưa... lúc này Đông Tứ cũng đã truyền tin tức trở về.
Ba thê tử nghe nói phu quân lại phải đi ra ngoài bận rộn, tạm thời không thể trở về, trong lòng rất mất mát, mới ở nhà không được bao lâu, lại phải chạy ra ngoài, có phải bên ngoài có nữ nhân khác hay không.
Cho nên lúc ăn trưa, bầu không khí đều có chút u oán, u oán đến từ nữ nhân a...
Không Hư cúi đầu nhanh chóng ăn cơm, ăn cơm liền đi, Côn tẩu gần đây không ổn định, nhìn ai cũng không vừa mắt, nhất định là tới kỳ kinh nguyệt.
Côn ca chọn đi vào lúc này, thật đúng là hành động sáng suốt.
- Tức chết đi được, ăn không vô.
Nhan Mộ Nhi hờn dỗi nói ra.
Mọi người nhìn thoáng qua, tiếp tục ăn cơm, lựa chọn bỏ qua, tính tình của nữ nhân luôn như vậy.
- Hay là chúng ta đi tìm phu quân?
Đôi mắt xanh lam của Nhan Mộ Nhi chuyển động, bắt đầu bày ra mưu ma chước quỷ.
Diệp Ly cũng muốn đi tìm, trong lòng lại hiểu, đi tìm chính là không hiểu chuyện, nhưng trong lòng lại khó chịu, rất muốn tìm người đánh một trận.
- Sao các ngươi không nói gì hết vậy.
Nhan Mộ Nhi hai tay chống nạnh, đều đã làm mẹ người ta, còn hành động giống như hài tử vậy.
Liệt Cốt ăn trái cây do Bạch Linh lột ra, từ tốn nói:
- Nam nhân mà, phải đi ra ngoài làm đại sự.
- Nữ nhân nên ngồi ở nhà chờ lấy.
Bạch Linh nói tiếp.
Liệt Cốt cười khẽ một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt Bạch Linh:
- Vẫn là Bạch Linh nhà ta hiểu chuyện.
Bạch Linh hơi hơi cúi đầu, tựa hồ cũng có chút thẹn thùng.
Không Hư cảm giác thế giới của mình đã điên đảo, Bạch Linh là Thần Long đó, lúc mới vừa tới rất ngạo kiều, lúc này mới qua bao lâu chứ, thế mà bị Liệt Cốt thuần phục đến mức không làm gì được, trời ạ, đây rốt cuộc là vì sao? Bởi vì yêu sao?
Diệp Lưu lắc đầu, rõ ràng là Thần Long ngạo kiều, thế mà lựa chọn tự cam đọa lạc, nhìn Liệt Cốt thúc gần đây đều đắc ý không thôi, nếu để cho Nguyệt Hoa biết, không biết sẽ náo thành bộ dáng gì.
- Mộ Nhi à, ngồi xuống đi, phu quân sẽ trở lại sớm thôi.
Diệp Ly khẽ cười nói, làm "lão đại" trong nhà, Diệp Ly phải quản lý tốt hậu cung của phu quân.
Nhan Mộ Nhi thở phì phì ngồi xuống, đầy bụng tức giận...
Nhưng vào đúng lúc này, không khí phảng phất giống như đọng lại.
Diệp Tử Tử đang cúi đầu ăn cơm nhíu chặt lông mày, nói nhỏ một tiếng:
- Xong...
Đông Tứ cùng Đát Từ cũng cảm thấy, lập tức lòng sinh cảnh giác.
Ánh mắt Phi Tuyết lộ ra vẻ kinh hãi...
Không Hư rất muốn ngất đi...
Mà Diệp Ly phát giác được cỗ khí tức này, trong lòng liền thấp thỏm lo lắng...
Chỉ thấy ngoài phòng, xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen.
Cái vòng xoáy này có thể nói rõ nhiều lắm!!!
Chỉ thấy một bóng người từ bên trong vòng xoáy đi ra, mặc áo choàng màu vàng kim, ánh mắt lạnh lùng, tản ra uy áp kinh khủng.
Không Hư nuốt một ngụm nước bọt, nam nhân này, thật là khủng khiếp!!!
Diệp Tử Tử cùng Liệt Cốt lập tức đứng dậy cung kính hô:
- Thuộc hạ tham kiến lão tôn thượng!
Không sai!
Người tới chính là Diệp Hoa!
Diệp Hoa không để ý đến Diệp Tử Tử cùng Liệt Cốt, mà là nhìn mình hai đứa con gái của mình.
Trong lòng Diệp Ly cùng Diệp Lưu cũng khẩn trương muốn chết.
Từ khi cùng với Dạ Côn, các nàng vẫn phản kháng phụ thân, hiện tại phụ thân đích thân đến, nhất định là có chuyện.
Đông Tứ cùng Đát Từ thấy thế, trực tiếp đứng ở trước mặt Diệp Ly các nàng.
Diệp Hoa hơi hơi phất phất tay, chỉ thấy Đông Tứ cùng Đát Từ trực tiếp bay ra ngoài, cả người kề sát ở trên cây cột, động đều không động được.
Sức chiến đấu của Đông Tứ cùng Đát Từ ở trong phòng cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, ít nhất có thể so với Diệp Tử Tử và Liệt Cốt, nhưng nhìn hiện tại... Diệp Hoa tiện tay vung lên, hai người căn bản không có sức hoàn thu, trực tiếp dán vào cột nhà chơi.
- A! Ta liều mạng với ngươi!
Nhan Mộ Nhi thấy Đông Tứ cùng Đát Từ thế mà bị bắt, lập tức liền bạo phát, hướng thẳng đến Diệp Hoa đánh tới.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu giật nảy mình, Mộ Nhi đã tưởng phụ thân là thích khách.
Diệp Hoa nhìn Nhan Mộ Nhi lao tới, cũng là nhẹ nhàng phất phất tay, Nhan Mộ Nhi một mặt nộ khí trực tiếp ngã xuống đất.