Một lát sau, tiểu Văn hai tay ôm một cái hộp đi vào. Cái hộp thực sự lớn, tiểu Văn ôm nó mà phải ép hẳn vào ngực, lúc này Trần Thiên Minh thực sự mong mình là cái hộp kia.
"Hoàng đổng, đây là hộp quà của họ, còn có một bó hoa nữa nhưng em không thể mang sang cùng lúc được, em sẽ cầm đến sau"
tiểu Văn nói xong, định đi ra
"Ai đã tặng quà cho tôi vậy, tiểu Văn, cái gì thế?"
Hoàng Na vừa nói vừa đi đến bên cạnh cái hộp định mở ra để xem.
"Chờ chút"
Trần Thiên Minh bước gấp đến kéo cánh tay Hoàng Na lại
"Chị đừng mở vội, cẩn thận bên trong có cái gì nguy hiểm thì sao"
.
Giống như xem trên tivi, đối với kẻ địch, bên trong món quà thường là một quả bom, khi người nhận mở ra thì sẽ nổ.
"Tôi đã kiểm tra qua, bên trong thực sự là một món đồ chơi rất dễ thương"
Tiểu Văn nhìn Thiên Minh cười nói:
"Vì muốn bảo đảm an toàn cho Hoàng đổng, tôi đã bảo người đưa thư đích thân mở ra từ trước"
"Thật sự là một đồ chơi chứ, có gì lạ không?"
Trần Thiên Minh hỏi lại.
"Đúng vậy, ngoại trừ món đồ, không có gì khác"
tiểu Văn gật đầu nói
Nghe nói vậy, Hoàng Na liền mở cái hộp quà, lấy ra món đồ chơi, vui vẻ nói:
"Đây là một mễ mễ (cái này tui không biết – khả năng là một con búp bê) đã từ lâu không sản xuất, tôi thật sự thích nó"
Loại mễ mễ này thực sự là đồ chơi yêu thích của nữ nhân, từ trẻ 8 tháng tuổi đến bà già 80. Vì số lượng sản xuất có hạn nên hiện tại cũng không có trên thị trường, kẻ có tiền cũng khó có thể mua được.
"Đúng vậy, Hoàng đổng, mễ mễ này đẹp thật, em vừa nhìn đã thấy thích nó. Xem ra người tặng quà cho chị quả thật là thích chị rồi."
Tiểu Văn vẻ ao ước nói.
Loại quà như thế này không chỉ đắt mà muốn tìm được cũng tốn rất nhiều công sức cho nên tiểu Văn đoán rằng người tặng quà phải thực sự thích Hoàng Na, nếu không sẽ tuyệt đối không làm được như thế.
"Nhìn em kìa, ngay cả người tặng quà tôi cũng không biết mà"
Hoàng Na vừa âu yếm chơi đùa mễ mễ, vừa liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Hây, nhìn ta làm gì, mễ mễ này cũng không phải của ta, loại này trong nước đã không có, ngay cả ở nước ngoài cũng rất khó tìm, ta nào có thể mua tặng cho ngươi một cách nhẹ nhàng như vậy"
Trần Thiên Minh âm thầm suy nghĩ.
"Trong nó liệu có bom không"
Trần Thiên Minh nhìn Hoàng Na đang cầm món quà trong tay hỏi.
"Không hề có, vừa nãy tôi đã nắn thử thấy mềm nhũn, đồng thời tôi cũng đã cho bảo tiêu kiểm tra qua xem có gì nguy hiểm không, quả thật là không có vấn đề gì."
Tiểu Văn lắc đầu nói.
Hoàng Na nhìn Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói:
"Cậu không cần phải lo xa như vậy, tiểu Văn đã từng được đào tạo về phương diện này, nàng đã kiểm thứ gì đều rất chắc chắn"
"Ha ha, là tôi đa tâm, không có ý tứ gì đâu tiểu Văn"
Trần Thiên Minh vô ý gãi đầu nói
"Tiên sinh, ngài cẩn thận một chút cũng tốt, như vậy Hoàng đổng càng an toàn hơn"
"Chị Na, thư ký của chị thật lợi hại đó nha"
Trần Thiên Minh vuốt mông ngựa.
Hoàng Na kiều mị liếc nhìn hắn nói:
" Đương nhiên, tôi đã phải dùng số tiền lớn để mời tiểu Văn, nàng không có tài, liệu tôi có dùng không?"
"Thiên Minh, cậu nghĩ ai là người tặng món quà này"
Hoàng Na cố ý hỏi.
"Làm sao tôi biết được, người theo đuổi chị nhiều như vậy, chị cố nghĩ lại xem"
"Tôi không đoán được, người này cũng thật là kỳ lạ, món quà không lớn mà tại sao phải dùng cái hộp to như vậy"
Hoàng Na tự nhủ nói.
Mặc dù nàng nói không lớn nhưng Trần Thiên Minh cũng nghe được.
Đúng vậy, tại sao phải dùng cái hộp to như thế, hắn âm thầm suy ngẫm rồi đột nhiên kêu lên:
"Không đúng, chắc chắn có vấn đề gì đó"
"Sao, có gì không đúng vậy"
Hoàng Na vỗ ngực, oán giận nói.
Dáng vẻ lúc đó của nàng thực sự quá khiêu khích mà.
"Có thể mua được món quà thế này, người đó ắt không phải là kẻ ngu, sao lại dùng cái hộp lớn như vậy để đựng, nhất định có chuyện"
Trần Thiên Minh nói.
" Tiểu Văn, vừa rồi cô có kiểm tra cái vỏ hộp không"
Tiểu Văn lắc đầu:
"Không, tôi chỉ xem vật phẩm trong hộp, thấy món quà này nên mới lấy đưa cho bảo vệ kiểm tra thôi"
Trần Thiên Minh nghe nói vậy liền vận nội lực lên nghe ngóng, một hồi chợt phát hiện tiếng
"tích tắc tích tắc"
, âm thanh này rất nhỏ, nếu không phải nội lực của hắn thâm hậu thì chắc là sẽ không nghe được.
"Bên trong có bom, mau tránh ra"
Trần Thiên Minh một mặt kêu lên, đồng thời kéo Hoàng Na lùi lại phía sau.
"Phanh"
một tiếng nổ lớn vang lên, cái hộp nổ tung phát ra luồng nhiệt lưu lớn.
Lúc này Trần Thiên Minh đã vận toàn bộ công lực bảo vệ cho Hoàng Na đồng thời lùi mạnh về phía sau. Sức ép của quả bom đẩy hắn cùng Hoàng Na ngã nhào xuống đất.
Rất may Trần Thiên Minh khi phát hiện được đã kéo nàng bỏ chạy, mặc dù không tới được phòng khách bên kia nhưng cũng đã tránh xa được, hơn nữa hắn lại vận nội công chống sức ép và mảnh văng nên không hề hấn gì, Hoàng Na càng không bị sao vì hắn đã đè sấp lên người nàng, hắn không bị sao thì tất nhiên nàng cũng an toàn.
Một lát sau, Hoàng Na nhỏ giọng hỏi:
"Thiên Minh, cậu có bị sao không"
Vừa rồi nếu Trần Thiên Minh không phát hiện sớm và kéo nàng lại phía sau, chắc rằng nàng đã bị bom nổ chết rồi.
"Không vấn đề gì, chỉ là bị gãy hai chân thôi"
Trần Thiên Minh nhìn Hoàng Na nói đùa.
"Cậu có đau không, đến viện ngay"
Hoàng Na cả tin bật khóc
Thấy nàng như vậy, hắn vội nói:
"Tôi nói đùa đấy, không sao mà"
.
Xem ra mình sau này không thể đùa kiểu này với nàng được.
"Trần Thiên Minh, cậu thật hỗn đản"
Hoàng Na lau nước mắt mắng,
Tuy nhiên nếu hắn thật sự có chuyện nàng cũng sẽ rất đau lòng.
"Ha ha, đừng đau lòng như vậy, mặc dù tôi không việc gì nhưng quả bom kia cũng thật là lợi hại, không ngờ rằng nó có uy lực lớn như thế"
Trần Thiên Minh cười nói
"Này, cậu đứng lên được không, cậu đang đè lên người tôi đó"
Hoàng Na đỏ mặt nói
Thì ra bởi vì Trần Thiên Minh bảo vệ nàng nên hiện vẫn còn nằm phía trên nàng, hai tay hắn vô tình đặt trên hai ngọn núi cao vút của nàng. Không biết phải nói sao, hắn vội vàng buông tay, làm ra vẻ vô tình:
"Tôi, tôi vừa rồi không để ý, thật sự không thấy gì hết"
.
Trời ạ, sờ hai cái kia thật là thoải mái, vừa tròn, vừa co giãn, thực là muốn sờ tiếp mà.
"Tôi không trách cậu, cậu thật sự không sao chứ"
Hoàng Na nhỏ giọng hỏi.
Dù sao hắn cũng liều mạng cứu mình, hơn nữa mình cũng thường trêu hắn như thế, làm sao có thể trách hắn được, Hoàng Na nghĩ thầm.
Lúc này, bọn Ngô Tổ Kiêt nghe được tiếng nổ liền chạy tới:
"Lão đại, mọi người có bị sao không?"
Ngô Tổ Kiệt quan tâm.
"Không sao, m...k, đúng là có người cài bom trong hộp, thiếu chút nữa thì lên nóc tủ rồi ( die)"
Trần Thiên Minh tức giận nói.
"Không phải đã kiểm tra rồi sao, sao lại có bom"
Số một nghi hoặc hỏi.
"Các cậu chỉ kiểm tra món quà mà không kiểm tra cái hộp, quả bom kia đặt trong lớp vỏ hộp, hèn gì mà dùng cái hộp lớn như thế để đựng mễ mễ nhỏ. Nếu không phải có Hoàng đổng nhắc nhở, chúng ta nguy mất"
.
Trần Thiên Minh đổ mồ hôi tay, quả bom này uy lực mạnh, nếu đứng gần, Hoàng Na nhất định sẽ chết. Kẻ này tâm kế thật độc, không đặt bom trong món quà mà lại đặt trong lớp vỏ hộp.
" Tiểu Văn, tiểu Văn ra sao"
Hoàng Na đột nhiên nhớ tới tiểu Văn đã ở bên trong phòng làm việc, mặc dù nàng ở cách xa cái hộp và đang chuẩn bị đi ra nhưng vẫn không thấy nàng đâu.
"Nàng ở đây"
Trần Thiên Minh biến sắc chỉ vào tiểu Văn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.
"Mau đưa nàng đến bệnh viện"
Hoàng Na hối thúc mấy người bảo vệ.
"Để tôi xem đã"
Trần Thiên Minh đi tới bên cạnh, hắn muốn kiểm tra thương thế của nàng trước rồi mới quyết định có đến bệnh viện hay không.
"Cậu biết khám bệnh sao?"
Hoàng Na nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ.
"Đúng vậy, lão đại biết khám bệnh"
Ngô Tổ Kiệt tự hào trả lời giúp hắn.
Trần Thiên Minh không nói gì thêm, ngồi xuống bên cạnh tiểu Văn, cầm lấy tay nàng cẩn thận bắt mạch. Lát sau, hắn nhìn Hoàng Na nói:
" Tiểu Văn không sao, nàng chỉ bị áp lực làm ngất thôi, tôi cứu tỉnh nàng được"
.
Nói xong, Trần Thiên Minh liền vận khí, điểm lên huyệt đạo của nàng.
"Sao tiểu Văn vẫn chưa tỉnh lại"
Hoàng Na băn khoăn hỏi
"Sẽ tỉnh, khí huyết của nàng đã lưu thông, một hồi sau sẽ tỉnh lại"
Trần Thiên Minh cười nói.
Quả nhiên, vừa dứt lời thì tiểu Văn tỉnh lại, Hoàng Na vui vẻ đỡ nàng lên:
"tiểu Văn, em có bị sao không"
Thấy Hoàng Na có vẻ quan tâm, Trần Thiên Minh biết nàng thực sự coi trọng cô thư ký này.
"Em không bị sao, chỉ thấy hơi chóng mặt, Hoàng đổng, vừa rồi bom không nổ bên cạnh chị chứ"
Tiểu Văn dường như quan tâm đến Hoàng Na hơn cả bản thân mình.
"Tôi không sao, may mà Thiên Minh phát hiện kịp thời đã cứu tôi, nếu không thì tiêu rồi"
.
Nhớ đến chuyện vừa rồi, Hoàng Na cũng thấy thật sợ, sau này nàng sẽ cũng không dám nhận những thứ có lai lịch không rõ ràng nữa, có thích phi thường cũng không dám nhận.