Tống Hoa Cơ mặt không đổi sắc, thậm chí nhìn cũng không liếc mắt nhìn một cái, ngay cả Tào công công bên cạnh đều có chút không bỏ, Khinh Nhu là một tay hảo cầm, giết đi như vậy, thật là quá đáng tiếc.
Nhưng Tào công công cũng biết nặng nhẹ, y tiến lên phía trước, một phát bắt được tóc của Khinh Nhu.
Khinh Nhu lập tức hét thảm một tiếng, nguyên bản mái tóc được chỉnh chu tốt lập tức rối loạn.
Vị Tiểu Tào công công này tựa hồ có chút thực lực, trực tiếp kéo lấy Khinh Nhu đi đến bên hồ, ven hồ vang vọng tiếng Khinh Nhu cầu xin tha thứ.
- Hoàng Thượng... dân nữ thật oan uổng, tha mạng...
Tào công công không biết lấy đâu ra sợi dây thừng, trói vào chân Khinh Như, sau đó lại buộc vào ụ đá bên cạnh.
Mà Khinh Nhu thấy thế liền bị dọa sợ, mất bình tĩnh.
- Hoàng Thượng tha mạng, ta là... ta là...
Tống Hoa Cơ mở mắt, tò mò hỏi:
- Ngươi là gì?
- Ta là người của Thái Hoàng Thái Hậu.
Khinh Nhu khóc đến lê hoa đái vũ, vô cùng thê lương.
- Vậy thì tốt, bản hoàng cũng sợ giết nhầm người.
Khinh Nhu nghe xong ngơ ngác nhìn Tống Hoa Cơ.
Mà Tào công công hai tay đẩy ụ đá, bịch một tiếng, ụ đá rơi vào trong nước, tóe lên bọt nước to lớn.
Khinh Nhu kêu thảm một tiếng, bị ụ đá kéo vào trong hồ.
Chỉ còn lại âm thanh bọt khí, sau đó hết thảy lại khôi phục bình tĩnh.
Tống Hoa Cơ bày cổ cầm bên cạnh ra, đứng dậy nói nhỏ:
- Kỳ thật ta thật thích nghe ngươi khảy đàn.
Tào công công cong người lại đi theo sau lưng Tống Hoa Cơ, vẻ mặt bình tĩnh, xem ra ngày thường đã làm không ít chuyện như thế.
Mà Hoàng Đế cùng Thái Hoàng Thái Hậu tranh đấu, tại Cổ U cũng không phải chuyện mới mẻ gì.
Trên cơ bản mỗi một đời Hoàng Đế, đều sẽ tranh đấu cùng Thái Hoàng Thái Hậu, có lẽ ngay từ đầu không có, nhưng càng về sau lại càng không chịu nổi.
Thế nhưng mỗi đời Hoàng Đế, đều không làm gì được Thái Hoàng Thái Hậu.
Hạ tràng cũng rất thê lương.
Nhưng mà ở trong lòng người Cổ U đều có chung suy nghĩ, thầm đoán không biết Hoàng Đế đời này sẽ có kết cục như thế nào.
Bất quá khiến người kỳ quái là, Thái Hoàng Thái Hậu rõ ràng có khả năng tự lập làm vương, vì sao không làm như vậy, khiến cho người ta trăm mối vẫn không có cách giải.
Lúc này Dạ Côn cười nói:
- Bành tướng quân, trước đó chúng ta còn nói đến cầm nữ, không ngờ hôm nay ta thật đụng phải.
- Sứ thần vận khí tốt, bản tướng quân đều mặc cảm.
Bành Phi Phi cũng không có cảm giác không ổn, nói chuyện vẫn cởi mở như lúc trước.
Dạ Côn nói xong cũng khẽ thở dài một tiếng.
- Sứ thần, vì sao lại thở dài?
- Không biết cầm nữ có thể qua được tối nay hay không.
- Không qua được.
Bành Phi Phi nói rất chắc chắn, chuyện này khiến Dạ Côn như có điều suy nghĩ.
Bầu không khí bắt đầu trầm mặc.
- Bành tướng quân, đã trễ thế như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến ta có việc gì?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, hiện tại có nên bắt cóc Thái Hoàng Thái Hậu hay không, dẫn Nguyên Tôn Kiếm Đế ra ngoài, thủ tiêu...
- Bản tướng quân cũng không biết, có lẽ có chuyện gì muốn bàn bạc với sứ thần đi.
Toàn thân Dạ Côn không khỏi tê rần, có chuyện gì để nói, hơn nữa còn vào lúc nửa đêm.
Không phải muốn chiếm lấy thể xác của Côn ca đấy chứ... khó mà làm được.
Nhưng Dạ Côn đoán, Bành Phi Phi biết Hoàng Đế kêu mình đi, Thái Hoàng Thái Hậu bên kia biết, cho nên liền phái người tới cắt ngang.
Thật là loạn a...
Cũng may Thái Kinh không có tình huống như vậy xuất hiện.
Bất quá loại chuyện này ai có thể cam đoan không phát sinh đây.
Đi một khắc, rốt cục tiến vào tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu.
Rõ ràng cảm giác được thủ vệ nhiều hơn, bầu không khí cũng nặng trĩu.
Trong đầu Dạ Côn xuất hiện một vị phu nhân tóc trắng xoá, mặt mũi tràn đầy vết nhăn, mang theo uy áp...
- Sứ thần, mời đi bên này.
- Ừm.
Do Bành Phi Phi dẫn đường, trên đường đi cũng không có ai ngăn cản.
Đi tới ngoài tẩm cung, Bành Phi Phi đứng ở bên ngoài cung kính hô:
- Thái Hoàng Thái Hậu, sứ thần Thái Kinh đến đây thỉnh an.
Một vị lão cung nữ mở cửa ra, mang theo cảnh giác nhìn Dạ Côn một chút, lập tức đứng sang một bên.
- Sứ thần, đi vào đi.
- Ngươi không cùng vào sao?
- Không được.
Bành Phi Phi cười cười.
Dạ Côn đã sớm muốn gặp Thái Hoàng Thái Hậu này một lần, ước gì có thể lập tức đi vào đây.
Đi vào trong tẩm cung, Dạ Côn liền ngửi được một cỗ dị hương, khiến Dạ Côn nhíu mày, loại dị hương này có chút mơ hồ.
Nhìn lão cung nữ bên cạnh một chút, cũng không có phản ứng gì, Dạ Côn liền một mình đi vào.
Xuyên qua màn cửa, Dạ Côn thấy một vị bạch y nữ tử đứng ở bên cạnh cửa sổ, chắp tay nhìn ánh trăng trên trời.
Mặc dù chỉ là một cái bóng lưng, nhưng cũng khiến cho Dạ Côn có chút kinh ngạc.
Một đầu tóc xanh nhu thuận, còn có bóng lưng ảo diệu, thoạt nhìn cũng không giống là Thái Hoàng Thái Hậu?
Càng giống phi tử của Hoàng Thượng hơn.
- Xin hỏi vị tỷ tỷ này, Thái Hoàng Thái Hậu ở nơi nào, ngoại thần Dạ Côn cầu kiến.
Dạ Côn điệu thấp nói ra.
Nữ tử chắp tay chậm rãi quay đầu.
Dạ Côn rốt cục thấy được chân diện mục của nữ tử, cũng có chút bị kinh diễm đến.
Tướng mạo nữ nhân này dùng khuynh quốc khuynh thành để hình dung không quá đáng, nhất là khí chất trên người phát ra, càng khiến cho nam nhân không cầm lòng được, đây là một nữ nhân có mùi vị, nhất là vẫn chỉ mặc áo trắng cợt nhả, có hơi hở hang.
- Ngươi gọi ta là gì?
Nữ tử mang theo vẻ nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn cảm thấy, nàng hẳn là Thái Hoàng Thái Hậu...
CMN, dáng dấp Thái Hoàng Thái Hậu cũng quá mê người đi.
Nguyên Tôn Kiếm Đế kia thế mà còn có loại tình nhân cũ như vậy, thậm chí còn để ở nơi này chẳng quan tâm, không hổ là Kiếm Đế a...
- Tỷ tỷ?
Dạ Côn giả vờ cái gì cũng không hiểu, ta rất thuần khiết.
Nữ tử sửng sốt một chút, lập tức vũ mị yêu kiều nở nụ cười.
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, Thái Hoàng Thái Hậu đúng là quá...
Không đúng, chẳng lẽ là do dị hương trong phòng? Dạ Côn nhanh chóng điều chỉnh nội tâm xao động một chút.
- Qua nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên dám xưng hô ai gia là tỷ tỷ.
Mặc Vũ nhẹ nhàng nói ra.
Dạ Côn một mặt kinh ngạc, nhưng trong lòng lại cảm thấy Thái Hoàng Thái Hậu hình như cũng không có nghiêm khắc như trong tưởng tượng, cho người ta một loại cảm giác nàng rất yếu đuối.
- Ngoại thần nói sai, tham kiến Thái Hoàng Thái Hậu.
Dạ Côn chắp tay, vẫn giữ dáng vẻ ta không biết gì.
Mặc Vũ chậm rãi ngồi ở trên giường, Dạ Côn thậm chí đều có thể trông thấy cái bắp chân trắng nõn kia.
Đậu xanh... Thái Hoàng Thái Hậu này có ý gì, có phải là cố ý hay không?
- Dạ Côn, ngươi nói ai gia đối với ngươi như thế nào cho phải đây?
Mặc Vũ bỗng nhiên nói ra, khiến Dạ Côn có chút mơ hồ.
- Thái Hoàng Thái Hậu, lần này ngoại thần đến đây, là muốn ngưng chiến.
- Dạ Côn, ngươi một mực sống ở huyện Thái Tây, một năm trước từ huyện Thái Tây đi tới An Khang châu, lập tức lại đến Thái Kinh, dọc theo con đường này làm ra không ít chuyện khiến người ta kinh ngạc, loại nam nhân ưu tú như ngươi, làm sao không sinh ra tại Cổ U chứ?
Mặc Vũ cũng không có tiếp lời Dạ Côn, mà tự mình thì thầm.
Dạ Côn cũng không có kinh ngạc, dù sao loại tình huống này tra một chút liền biết, thế nhưng nàng nói những lời này làm gì?
Chẳng lẽ là đang khen mình lợi hại?
Ài... thật không có cách nào.