TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 653: Nguyên Tôn Kiếm Đế Xuất Hiện

Bất quá Dạ Côn cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt, khiến nội bộ Cổ U ngờ vực lẫn nhau.
Tín nhiệm nhất định sẽ dần biến mất, thế nhưng tên quân sư này đến cùng thuộc phe nào, Hoàng Đế hay là Thái Hoàng Thái Hậu.




Đoán chừng cũng là Thái Hoàng Thái Hậu đi, dù sao hiện tại Hoàng Đế đang tứ cố vô thân.
Dạ Côn vụng trộm quan sát quần thần một chút, không biết Nguyên Tôn Kiếm Đế có phải là một người trong số bọn họ hay không?


Nếu như đổi thành mình, có lẽ sẽ đến xem tình huống, dù sao đây là cơ hội quang minh chính đại.
Bất quá nhìn những người này, Dạ Côn cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi.
Nhưng mà trong đám người, có một người lại vụng trộm liếc mắt nhìn Dạ Côn.


Dạ Côn không phát hiện, thế nhưng Thái Hoàng Thái Hậu lại nhìn ra.
Không có tiểu động tác nào có thể trốn qua ánh mắt của Thái Hoàng Thái Hậu.
- Các vị, hôm nay Cổ U cùng Thái Kinh đã đạt thành hiệp nghị ngưng chiến, tối nay bản hoàng thiết yến, chúc mừng thời khắc vĩ đại này.


Tống Hoa Cơ đứng dậy, bày ra hai tay lên tiếng cười nói.
Mọi người cũng chắp tay hô:
-Ngô Hoàng anh minh!
Tiểu Tào công công dắt lấy tiếng vịt la lớn:
- Bãi triều!
- Ngô hoàng vạn tuế.


Dạ Côn cảm thấy bốn chữ này còn không bằng không hô, dù sao cho người cảm giác tựa như là đang than thở, Ngô Hoàng đoản mệnh.
Nguyên bản Dạ Côn cho rằng, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ lưu mình, nhưng cũng không có.
- Sứ thần, có muốn đến phủ của ta ngồi một chút không? Ban đêm cùng đi dự tiệc


Bành Phi Phi đi đến cười nói.
- Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.
Dạ Côn trêu ghẹo đáp.
- Mời.
- Mời.
Dối trá khách khí một phen, Dạ Côn cảm thấy Bành Phi Phi là đang đẩy mình đi, chẳng lẽ Thái Hoàng Thái Hậu muốn làm gì đó sao?


Lúc này thật muốn liên lạc với Quan Thanh, để Quan Thanh đi nhìn Thái Hoàng Thái Hậu muốn làm gì, có lẽ Nguyên Tôn Kiếm Đế sẽ tìm đến Thái Hoàng Thái Hậu.
Thế nhưng hiên tại Quan Thanh đang ở nơi nào.
Hôm qua quên hỏi Quan Thanh cách thức liên lạc rồi.
Thất sách a.


- Có phải sứ thần bỏ sót vật gì hay không?
Bành Phi Phi tò mò hỏi.
Dạ Côn cười nói:
- Cảnh đẹp hoàng cung khiến cho ta niệm niệm không bỏ.
Trong lòng Bành Phi Phi đang nghĩ, ngươi không thể nói thật một câu sao? Miệng đầy giả dối.
- Sau này sứ thần có rảnh cứ đến nhà ta chơi.


- Đến lúc đó Bành tướng quân đừng chê ta phiền toái là được.
- Không dám.
Hai người dối trá một phen, song song rời khỏi hoàng cung.
Mà chúng thần ở bên trong.
- Vu đại nhân, Thái Hoàng Thái Hậu muốn triệu kiến ngươi.


Nói chuyện cũng là một đại nhân, vừa rồi thu được tờ giấy, muốn mình thông tri tên Vu đại nhân này, trong lòng mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng không dám nói gì, dù sao đây chính là Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến.


Mà hình thể tên Vu đại nhân này có hơi béo, thoạt nhìn nơm nớp lo sợ, luận chức quan mà nói, tên Vu đại nhân này xem như hạng chót, không nói ra lời, lại được Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến, chỉ sợ sau ngày hôm nay sẽ nhất phi trùng thiên.


Trong cung thường xuyên truyền ra, nếu như người nào được Hoàng Đế triệu kiến, như vậy liền xong đời, nhưng nếu như là Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến, về sau số làm quan.
Hoàng Đế triệu kiến, đó chính là tuyên cáo tử vong.
Tên Vu đại nhân này nghe xong sửng sốt một chút.


- Chúc mừng Vu đại nhân, sắp lên trời, tương lai đừng quên huynh đệ ta.
Tên này trước kia là xem thường Vu đại nhân, thế nhưng hiện tại, bộ dáng chính là muốn ôm bắp đùi.
Vu đại nhân xấu hổ cười cười:
- Vương đại nhân chê cười, làm sao lại thế.


Vương đại nhân lộ ra biểu lộ ngươi hiểu, theo những quan viên khác rời đi.
Mà Vu đại nhân trông thấy lão cung nữ đứng cách đó không xa, khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu đi tới.
- Đi theo ta.


Lão cung nữ từ tốn nói, căn bản không để bất cứ ai vào trong mắt, dáng vẻ dưới một người trên vạn người.
Bất quá mọi người đều biết, lão cung nữ này là tâm phúc của Thái Hoàng Thái Hậu.
Vu đại nhân bị Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến, rất nhanh liền đã rơi vào trong tai Hoàng Đế.


- Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến Vu đại nhân?
Tống Hoa Cơ nghe thấy Tiểu Tào công công hồi báo, rất là nghi hoặc, nguyên bản đang cho cá ăn cũng dừng lại.
Tào công công nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, tựa hồ có ý muốn che giấu tai mắt.


Tống Hoa Cơ lần nữa nắm lên một nhúm đồ ăn ném vào trong hồ nước, lập tức dẫn tới cục diện vạn cá phong thưởng.
- Vu đại nhân gần đây có làm chuyện gì sao?
Tống Hoa Cơ nhàn nhạt hỏi.
Tào công công khom người nói ra:


- Cũng không có, Vu đại nhân rất giữ khuôn phép, thuộc về loại người thành thật.
- Cho dù là người thành thật, đó cũng là đứng ở bên phía Thái Hoàng Thái Hậu.
- Hoàng Thượng, những người đàng hoàng này cũng không có cách nào.


Tống Hoa Cơ khinh thường cười một tiếng, ném toàn bộ thức ăn vào bên trong ao cá, trong triều từ trên xuống dưới, không ai nghe mình làm việc.
Trong cung điện của Thái Hoàng Thái Hậu.
- Thái Hoàng Thái Hậu, đã dẫn người đến rồi.
Lão cung nữ cung cung kính kính nói ra.
- Dẫn y vào đi, những người khác lui xuống.


Mặc Vũ từ tốn nói.
Lão cung nữ dẫn Vu đại nhân vào bên trong, sau đó cùng những người khác rời đi, cài cửa lại.
Trong cung điện lập tức liền mờ tối, thậm chí còn mang theo một cổ áp lực.
- Thần Vu Huy bái kiến Thái Hoàng Thái Hậu.
Vu Huy quỳ hai đầu gối xuống đất, cúi sát đầu.


Mặc Vũ cũng không có lên tiếng, mà Vu Huy cứ quỳ như vậy.
Thời gian từ từ trôi qua, bầu không khí tựa hồ càng ngày càng đè nén, nếu có người đứng ở bên cạnh, đoán chừng sẽ vỡ tim.
- Vu đại nhân, biết vì sao ai gia gọi ngươi tới không?
Mặc Vũ cuối cùng hỏi ra vấn đề.
Vu Huy cúi đầu nói ra:


- Thần không rõ.
- Vừa rồi trên triều đình, ngươi hết thảy liếc mắt nhìn Dạ Côn năm lần, nhưng mà thần thái cũng đổi năm lần, đây là vì sao?
Trong lòng Vu Huy rất là kinh ngạc, động tác vi diệu như vậy, thế mà lại bị Thái Hoàng Thái Hậu buông rèm chấp chính thấy được.


Hơn nữa còn thấy rõ như thế!
Vu Huy không thể không kinh ngạc.
Tuy nói trong lòng khiếp sợ, thế nhưng Vu Huy vẫn bình tĩnh nói ra:
- Hồi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, thần chú ý sứ thần Thái Kinh, cũng chính là muốn nhìn rõ ràng hư thực của sứ thần.
- Ồ? Vậy ngươi đã thấy rõ ràng chưa?


- Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, người này nhìn không thấu.
Mặc Vũ nghe xong cười khẽ một tiếng:
- Nếu không nói, vậy thì cứ quỳ đi.
Vu Huy nhanh chóng hô tha mạng:
- Không biết thần làm sai chỗ nào, xin Thái Hoàng Thái Hậu minh giám.


- Nếu như là Vu Huy thật, chắc chắn sẽ không nói ra lời như vậy, y khẳng định sẽ nói, thần sai, xin Thái Hoàng Thái Hậu trách phạt.
Vu Huy nghe xong dừng một chút.
- Nguyên Hạo, ngươi có thể quỳ gối ở trước mặt của ta, ta rất vui.
Mặc Vũ lạnh giọng nói ra, ánh mắt đã rét lạnh mấy phần.


Vu Huy nghe xong, đầu khẽ ngẩn lên, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng cười.
- Nàng chắc chắn là ta sao?
Vu Huy chậm rãi đứng dậy, mang theo nụ cười nhìn Mặc Vũ.
Lúc này hẳn là không thể gọi y là Vu Huy, phải gọi y là Nguyên Hạo... chính là Nguyên Tôn Kiếm Đế trong truyền thuyết.


Dạ Côn đoán không sai, trong những người này, quả thật có người bị thay thế.
Nếu như Dạ Côn ở nơi này lời, nhất định sẽ không chút do dự bắt Nguyên Tôn Kiếm Đế lại.


Đọc truyện chữ Full