TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 480: Hiểu lầm

Do tài xế trong đội xe hộ tống của Hoàng Na một bị chết, một bị bắt, vì thế nên Trần Thiên Minh gọi luôn người từ công ty đến, thay luôn cho cả ba tài xế của Hoàng Na. Hắn cũng gọi luôn cả tiểu Chiêm và Ngô Tổ Kiệt đi theo bảo vệ cho Hoàng Na nữa, như vậy hắn càng yên tâm hơn khi chạy ra ngoài tìm tiểu Mị tán gẫu.




"Tiểu Văn, trông cô hôm nay cô mặc quần áo thật đẹp nha"
Trần Thiên Minh nhìn tiểu Văn đang ăn cơm vừa cười vừa nói.


Đương nhiên Trần Thiên Minh cũng không muốn phải mà tìm những người khác để nói chuyện, đó chỉ là cái cớ ban đầu để hắn có thể lân la nói chuyện với các nàng, từ đó rồi mới nói chuyện với tiểu Mị, như vậy sẽ không quá lộ liễu.


"Phải, Trần tiên sinh, tôi thấy có người hôm nay còn mặc quần áo hấp dẫn hơn so với tôi đấy"
tiểu Văn nhìn qua tiểu Mị nói,
Nàng biết Trần Thiên Minh nói chỉ là khách sáo mà thôi, hôm qua cũng như vậy, bao giờ cũng ca ngợi nàng trước rồi mới bắt chuyện với tiểu Mị


Trần Thiên Minh nghe tiểu Văn nói vậy, liếc mắt qua nhìn tiểu Mị. Ngày hôm nay tiểu Mị mặc một bộ quần áo dài, trắng nõn, trên mặt không có chút trang điểm, lộ vẻ ngây thơ chất phác nhưng cũng đầy sức thu hút, làn da trắng mịn màng, khuân mặt ngây thơ, ánh mắt trong sáng, đường cong cơ thể đầy đặn và mềm mại. Thật là muốn vào tù mà. (câu này là dịch giả nói)


"Ha ha, cả hai đều rất xinh"
Trần Thiên Minh cũng không dám bỏ qua tiểu Văn, dù sao tiểu Văn cũng là cấp trên trực tiếp của tiểu Mị, nếu tiểu Văn lại kết luận là mình nói chuyện với tiểu Mị trong giờ làm việc thì hại đến tiểu Mị, khác gì kiếm củi ba năm thiêu hết một giờ.


"Khẩu thị tâm phi, thôi, hai người ở lại nói chuyện, tôi không làm kỳ đà nữa"
Tiểu Văn cười bỏ đi trong lòng cũng có chút chua xót.


Thực ra nàng cũng có chút thích Trần Thiên Minh nhưng hắn lại thích tiểu Mị, đối với bản thân mình không có tình cảm đặc biệt gì, như thế nàng cũng đành thức thời mà rút lui, để người còn nói chuyện thân mật.
"Cô đi thong thả nhé, lúc nào rỗi rãi tôi mời cô ăn cơm"
Trần Thiên Minh vui vẻ nói.


Tiểu Văn quả thật là hiểu chuyện, thấy mình đang cố gắng tiếp cận tiểu Mị cũng tạo cơ hội cho mình, hầy, sau này có dịp phải mời nàng ăn cơm để báo đáp nàng mới phải đạo.
"Anh, có phải anh rất thích mời phụ nữ đi ăn cơm?"
tiểu Mị nhìn Trần Thiên Minh có vẻ giống như ăn phải giấm nói.


Trần Thiên Minh này định thế nào a, chẳng lẽ gặp ai hắn cũng mời đi ăn cơm, lần trước hắn cũng mời mình mà.
"Không phải"
Trần Thiên Minh vội vàng giải thích:


"Chẳng phải tiểu Văn là người quản lý em trong lúc mới làm việc ở công ty sao, anh vì muốn giúp em tạo quan hệ với nàng, sau này công việc của em cũng dễ dàng hơn, vì thế nên mới mời nàng đi ăn cơm thôi, không phải là ai anh cũng mời đi ăn chung đâu"
"Mẹ em bảo, nam nhân nói chỉ có thể tin ba phần thôi"


tiểu Mị nói.
"Đó là mẹ em không hiểu nam nhân, tiểu Mị, em ăn xong chưa?"
Trần Thiên Minh nhìn hộp cơm không của nàng để bên cạnh, quan tâm hỏi. Hắn không muốn cùng nàng tranh luận về chuyện này, đặc biệt là những gì mà mẹ nàng nói, vì nếu càng nói, hắn càng bất lợi.


"Em ăn xong rồi, đều là tại anh đấy, bây giờ ở công ty, ai cũng trêu em"
Tiểu Mị đỏ mặt hướng Trần Thiên Minh trách.
Mặc dù nàng đối với Trần Thiên Minh phi thường chán ghét, thậm chí còn hận không thể giết chết được hắn, thế nhưng vẫn thể hiện bộ dáng nũng nịu, tỏ vẻ thích hắn.


Trần Thiên Minh nhìn bộ yêu kiều của tiểu Mị, trong lòng càng thích, kỳ thật, trong lòng hắn thích tiểu Mị là bởi nàng có dáng vẻ rất ngây thơ, thuần khiết. Đây cũng chính là cái bệnh chung của đàn ông, làm gì có ai mà không thích bạn gái của mình thật ngây thơ chứ, chẵng lẽ lại thích bạn gái của mình thật ɖâʍ đãng sao, vậy thì sao giữ được.


" Tiểu Mị, em không biết rồi, mọi người ở công ty trêu đùa em là bởi vì các nàng cũng muốn được như em, có một vị suất ca anh tuấn như tôi đây yêu thích, vậy thì ai chẳng muốn"
Trần Thiên Minh vẻ mặt chân thật nói.
"Anh, anh thật không biết xấu hổ"
Tiểu Mị đỏ mặt nói.


Không ngờ thằng cha Trần Thiên Minh này không chỉ có da mặt dầy mà còn nói không biết ngượng mồm nữa.
"Trời ạ, đây là sự thật mà, anh không có lừa em đâu"
Trần Thiên Minh giơ tay nói, có vẻ giống như chuẩn bị thề thốt.


"Thôi được, không nói chuyện với anh nữa, em phải xuống lầu một nhận một món đồ"
tiểu Mị đứng lên nói.
"Nhận món đồ gì vậy?"
Trần Thiên Minh hỏi lại.
"Không biết, là tiểu Văn tỷ bảo em xuống lấy, nghe nói là một hộp có niêm phong"
tiểu Mị suy nghĩ một chút rồi nói.


Kỳ thực, nàng cũng muốn ở cùng một chỗ với Trần Thiên Minh, qua nói chuyện có thể thăm dò một ít thông tin.
"Vậy để anh xuống cùng em"
Trần Thiên Minh thấy đây đúng là một cơ hội tốt, không thể bỏ qua nên vội nói.
Tiểu Mị nghe nói vậy lắc đầu:


"Không phải anh ở đây để bảo vệ Hoàng đổng sao, anh xuống đó, vậy lấy ai bảo vệ chị ấy"
Tiểu Mị dường như quan tâm tới sự an toàn của Hoàng Na hỏi.


"Không vấn đề gì đâu, ngày hôm nay tôi đã bố trí nhiều huynh đệ đến đây, bên trong có tới 5 người bảo vệ Hoàng đổng, võ công của bọn họ cũng không tồi so với ta, kẻ địch có tới nhiều hơn vài người cũng không phải là đối thủ của họ"
Trần Thiên Minh tự hào nói.


"Vậy võ công của anh rất là lợi hại"
tiểu Mị cố ý tỏ ra kinh ngạc nói.
"Đương nhiên, tôi là đại ca của bọn họ, võ công cũng phải cao thâm hơn họ chứ, tiểu Mị, em không phải sợ, sau này có ai khi dễ em, cứ nói với anh, anh sẽ làm chủ cho em"
Trần Thiên Minh vỗ ngực nói,


Dù sao trước mặt mỹ nữ, có thổi phồng mình một chút cũng được.
"Vậy được rồi, chúng ta cùng xuống đó, nhưng anh cũng đừng nói với người khác là đi cùng em lấy đồ, nếu không người ta lại nói em"
Tiểu Mị lo lắng nói.
Trần Thiên Minh gật đầu:


"Đương nhiên, anh sẽ không nói, dù cho thượng đế có hỏi cũng không nói"
Hắn khẳng định như đinh đóng cột.


Con người chính là như vậy, mặc dù tiểu Mị không xinh đẹp như tiểu Trữ (em này không biết tên là gì, có lẽ là tiểu Trữ, nếu các bác phát hiện ra có em tiểu Ninh thì nhắc tôi nhé, tạm thời giờ cứ gọi là tiểu Trữ) nhưng tiểu Trữ giờ đã là nữ nhân của mình rồi, còn tiểu Mị thì chưa, vì thế nên hắn vẫn muốn tán tỉnh tiểu Mị.


"Em đi ra ngoài trước, một lát sau anh hãy đi ra, em ở bên ngoài chờ anh"
tiểu Mị lo lắng nhìn xung quanh, thấy không có ai để ý tới họ nên mới an lòng đi ra.
"Được, em cứ ra ngoài trước, anh lát sau sẽ đi theo"
Trần Thiên Minh nói.


Hắn bóp nhẹ tai nghe, nói với bọn Ngô Tổ Kiệt là hắn có chuyện muốn đi ra ngoài, sẽ quay trở lại sau, nhắc bọn họ phải cẩn thận một chút, sau đó mới đi ra theo tiểu Mị.


Vừa ra khỏi phòng, Trần Thiên Minh phát hiện tiểu Mị đang đứng trước cửa thang máy, dường như đang chờ mình, hắn vội vã đến bên cạnh nàng nhỏ giọng:
"Để em chờ lâu rồi, anh vừa thông báo cho mấy huynh đệ một tiếng"


"Hình như em cũng mới rời đi một chút mà, sao anh lại nói chuyện được với họ. À, cái gì ở bên tai của anh kia?"
tiểu Mị khéo léo thăm dò.


"Ha ha, cái này chắc em chưa biết, đều là những món đồ công nghệ cao, bọn anh phải tốn khá nhiều tiền mới mua được. Đây là cái máy liên lạc không dây, có chuyện gì bọn anh đều có thể thông báo cho nhau qua hệ thống liên lạc nội bộ này, vậy anh có xuống đến tầng một cũng biết trên này xảy ra chuyện gì"


Trần Thiên Minh cười nói.
"Các anh thật lợi hại nha, cái này em chỉ thấy có trên T V thôi"
tiểu Mị vỗ mông ngựa.


"Cũng bình thường thôi, bất quá hiện giờ bọn anh cũng không sợ kẻ địch kéo đến, chúng đã hai lần bị bọn anh đánh bại, thực lực của chúng kém đi rất nhiều, hơn nữa anh lại vừa mời thêm vài cao thủ đến nữa, kẻ địch có tới nhất định không có đường về"


Trần Thiên Minh không biết tiểu Mị là Phương Thúy Ngọc nên vẫn tự thổi phồng bản thân trước mặt nàng, muốn cho nàng thấy hình tượng anh hùng của mình để chiếm lấy tình cảm của nàng.


Tiểu Mị nghe Trần Thiên Minh nói thế, trong lòng cả kinh, trách không được lần trước mặc dù đã sử dụng rất nhiều cao thủ mà vẫn thất bại, thậm chí Phong Ma còn bị giết, xem ra Trần Thiên Minh đã mời cao thủ Huyền Môn tới đây hỗ trợ.


Nghĩ đến chuyện Trần Thiên Minh đã giết chết Phong sư thúc của mình, Phương Thúy Ngọc lại hận không thể đập chết ngay Trần Thiên Minh. Nhưng nàng biết võ công của nàng hiện tại chưa phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể âm thầm tìm cách hạ thủ lúc hắn không đề phòng.
"Đi, chúng ta xuống dưới tầng 1"


Trần Thiên Minh thấy tiểu Mị vẫn còn đứng ngơ ngẩn, tưởng rằng nàng đang bị choáng ngợp với hào quang do mình tự vẻ ra, trong lòng hắn âm thầm mừng, tiểu Mị đúng là ngày càng thích mình rồi. Vì thế hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng kéo vào trong thang máy.


Bị Trần Thiên Minh cầm tay, tiểu Mị muốn cự lại nhưng cũng không dám dùng lực quá mạnh. Bình thường nàng không cùng nam giới tiếp xúc, hiện tại lại bị Trần Thiên Minh cầm tay, vì thế mà tức giận đến mức run rẩy, chỉ muốn đánh một chưởng hết sức vào hắn, nhưng nghĩ hiện tại không thể làm vậy, nàng đành phải cố nén.


Trần Thiên Minh đang cầm tay tiểu Mị, nhận thấy vẻ run rẩy của nàng lại nghĩ rằng đó là do nàng xấu hổ. Tiểu Mị nhẹ nhàng kháng cự lại, sau đó lại để mặc hắn cầm tay, như vậy là nàng đã chấp nhận mình, có hy vọng rồi, Trần Thiên Minh thầm đắc ý.


Tay tiểu Mị thật là mềm, như là không có xương vậy, Trần Thiên Minh nghĩ. Lần trước tại gian uống nước, mình mới chỉ chạm nhẹ vào tay nàng nên không cảm nhận được, lần này thì được cẩm tay rồi, đúng là rất mềm.


Ai, không biết đến lúc nào mới có thể tiến tới cái kia, Trần Thiên Minh thở nhẹ, liếc mắt nhìn cặp núi cao vút của tiểu Mị. (thằng cha này được voi đòi tiên, bất quá ta thích)


Tiểu Mị trong lòng càng lúc càng cảm thấy khó chịu, nàng chưa bao giờ bị nam nhân động vào dù chỉ là ngón tay, giờ lại để hắn cầm tay của mình như thế, thật là đáng hận. Bất quá không còn cách nào khác, nàng đành cố ý đỏ mặt nhìn Trần Thiên Minh nói:


"Anh buông tay em ra, ở đây là nơi công cộng, có thể có người đi vào nhìn thấy, vậy thì không tiện"
,
Nói xong nàng cúi đầu không nhìn hắn nữa.
Nghe tiểu Mị nói vậy, Trần Thiên Minh càng thêm ăn dưa bở, ɖâʍ tà nghĩ:


"Nàng đã nói vậy tức là ý tứ rất rõ ràng, đây là nơi công cộng nên không tiện, như vậy thì ở nơi khác, chuyện kia thì có hy vọng rồi, he he"
.
Bất quá hiện giờ trong thang máy không có ai, chỉ có hắn và tiểu Mị, vì thế nên hắn vẫn không buông tay nàng nói:


"Đừng sợ, ở đây không có ai, nếu có người khác vào, anh sẽ buông tay ra ngay"
Trần Thiên Minh vẻ mặt vui vẻ nói. (Mẹ, cũng may là có điện, mất điện thì có lẽ con này chết với nó)


tiểu Mị thấy Trần Thiên Minh vẫn không chịu buông tay, giả vờ tức giận dùng lực mạnh giật tay ra khỏi tay hắn, sau đó trừng mắt nhìn hắn nói
"Anh, anh coi em là hạng người như thế nào?"


Trần Thiên Minh thấy tiểu Mị nổi giận, biết rằng mình đã vượt quá giới hạn, vì thế nên hắn áy náy tiến lên một chút, không dám nhìn nàng nữa.


Phương Thúy Ngọc thấy Trần Thiên Minh đưa lưng về phía mình, vì thế âm thầm vận nội lực vào tay phải, chuẩn bị giáng một chưởng chí mạng vào lưng hắn, sau đó giết chết hắn luôn, còn mình thì theo thang máy đi xuống phía dưới, làm như không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ cần giết chết Trần Thiên Minh, những người còn lại cũng dễ dàng đối phó.


" Phong sư thúc, tôi báo thù cho người đây "
Tiểu Mị trong lòng mừng thầm nói,
Nàng nhẹ nhàng cắn môi, chậm rãi giơ tay lên, chuẩn bị xuất thủ, chỉ cần dùng mười thành công lực đánh một đòn, hắn nhất định bị thương nặng, sau đó lại bồi tiếp vài chưởng nữa, vậy là hắn tiêu rồi.


Đọc truyện chữ Full