TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 665: Côn Ca Quá Phách Lối

Không thể không nói, Thanh Vũ Đồng đánh bậy đánh bạ thế mà giết một người trọng yếu nhất của Nguyên Hạo.
Cũng là biến tướng giúp Dạ Côn một tay, chỉ là có hơi trực tiếp mà thôi.




Ở trong địa lao, Dạ Côn không thể nghĩ ra một chút biện pháp nào, người cũng đã chết, quan trọng là mẹ vợ mình cũng đã thừa nhận, còn nói là tự mình làm, ngươi nói đau đầu hay không.
- Được rồi.
Thanh Vũ Đồng đột nhiên nói ra.
Câu này khiến Dạ Côn có chút nghi hoặc:


- Cái gì được rồi?
- Ta phải trở về.
- Trở về? Trở về đâu?
Dạ Côn khiếp sợ, ngươi khuấy động phong vân xong, hiện nói đi liền đi?
- Đương nhiên là về nhà rồi, còn đi đâu được chứ?
- Vậy ngài mặc kệ chuyện nơi này?


Dạ Côn khó có thể tin, người mẹ vợ này cũng quá qua loa đi.
Thanh Vũ Đồng vỗ vỗ bả vai Dạ Côn:
- Dạ Côn, ta tin tưởng con có thể xử lý tốt.
Ta xử lý tốt cái rắm, ngươi giết người, vung nồi cho ta, sao đó tiêu sái rời đi, nào có người mẹ vợ như ngươi chứ.


- Rất chờ mong lần gặp mặt tiếp theo, bái bai.
Thanh Vũ Đồng khẽ cười một tiếng, vẫn không quên nhéo nhéo khuôn mặt Dạ Côn, chọc Dạ Côn giận mà không nói gì được.
Sau đó Dạ Côn liền trơ mắt nhìn mẹ vợ biến mất, những người này... động một chút lại tan biến.


Theo mẹ vợ rời đi, Dạ Côn nhìn xung quanh một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cứ đi như thế, vậy mình liền biến thành người thả hung thủ, đậu xanh!
Thậm chí còn nói, đây là muốn khảo nghiệm mình, nếu không phải là cha vợ cùng mẹ vợ, Côn ca liền sẽ phát cáu.


Một chút nữa làm sao giải thích, loại chuyện này còn có thể giải thích thế nào, căn bản không thể giải thích được.
Nhưng vào lúc này, cửa nhà lao mở ra, Cổ Lương từ bên ngoài đi vào, khi nhìn thấy chỉ còn lại một mình Dạ Côn, đầu tiên là sửng sốt một chút.
Dạ Côn thở dài một hơi


- Nếu như ta nói, nữ nhân kia đột nhiên tan biến, giá họa cho ta, ngươi có tin không?
Cổ Lương nói thế nào cũng là quốc sư Cổ U, nhìn thấy tình huống như thế này, cho dù ngươi rất mạnh mẽ, cũng không thể để ngươi muốn làm gì thì làm.


- Sứ thần, ngươi cảm thấy lão phu là tiểu hài tử ba tuổi hay sao? Nữ nhân kia giết Ngô Hoàng, hiện tại lại bị ngươi thả đi! Ngươi còn không thúc thủ chịu trói?!
Cổ Lương trầm giọng quát, toàn bộ cấm quân sau lưng tràn vào, rút kiếm chỉ hướng Dạ Côn.


Thế nhưng kiếm trong tay có hơi run rẩy, rõ ràng rất không tự tin.
Dạ Côn liền biết sẽ như vậy, mẹ vợ này thật không tử tế a.
Nhưng Côn ca cũng không thể cõng nồi như thế, hắn trầm giọng nói ra:
- Mặc kệ ngươi tin hay không, Hoàng Đế của các ngươi không phải ta giết!


- Những lời này ngươi hãy giữ lại nới với Thái Hoàng Thái Hậu đi! Người đâu, bắt lại!
Dạ Côn sầm mặt lại:
- Cổ Lương! Ngươi muốn bắt ta?!
- Có gì không dám?!
- Nếu như ngươi dám động thủ, như vậy đại quân Thái Kinh sẽ giẫm bằng Cổ U các ngươi!


Côn ca đột nhiên dùng sức mạnh, thật cho rằng Côn ca dễ khi dễ sao, thế mà dám sai cấm quân bắt mình lại.
Cổ Lương nghe xong đều bối rối, lập tức cất tiếng cười to:
- Ngươi giết Hoàng Đế của chúng ta, thế mà còn uy hϊế͙p͙ chúng ta... ha ha ha ha!!!


Dạ Côn nghe xong, cảm giác thật có chuyện như vậy, hình như mình có chút không giảng đạo lý.
Không nghĩ mình đường đường là nam nhân giảng đạo lý, bị mẹ vợ chơi một vố như thế, trong nháy mắt liền biến thành kẻ không giảng đạo lý.


- Hiện tại ta muốn tìm Thái Hoàng Thái Hậu của các ngươi! Cho nên đừng cản đường ta! Bằng không hậu quả... các ngươi tự gánh lấy!
Nếu đã không giảng lý, Dạ Côn cũng không thèm đếm xỉa.
Thanh Vũ Đồng thật không hổ là hảo thủ đào tạo ác nhân, một thoáng liền giúp Côn ca cứng lên.


Dạ Côn cứ như vậy đi ra, Cổ Lương thấy Dạ Côn đi tới, vô thức liền đứng ở bên cạnh không dám ngăn cản, chớ nói chi là những cấm quân kia, càng không dám ngăn cản Côn ca, đều dồn dập tránh ra.
Giết Hoàng Đế, còn có thể uy phong như vậy, Côn ca cũng không phải người bình thường a.


Dạ Côn đi thẳng tới tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu, phía sau còn có một đám cấm quân đi theo, nhưng chỉ dám đi theo, không dám động thủ.
Dù sao trong hoàng cung, không có một ai là đối thủ của Côn ca.
Đứng ở bên ngoài tẩm cung chính là lão cung nữ kia, thấy Dạ Côn tới, liền âm u nói ra:


- Thái Hoàng Thái Hậu đã nghỉ ngơi, mời về.
Dạ Côn mới không để ý, trực tiếp đi đến bậc thang.
Lão cung nữ lập tức ra tay, một chưởng đánh thẳng tới ngực Dạ Côn, thân thể lập tức bùng nổ khí tức.
Ngàn vạn không nghĩ tới, lão cung nữ này lại có thực lực Kiếm Tông.


Thế nhưng thực lực Kiếm Tông ở trong mắt Côn ca, còn chưa đủ dùng.
Một chưởng này quả thật vỗ trúng, thế nhưng một cỗ phản lực lập tức bộc phát ra, lão cung nữ trực tiếp bị đánh bay.
Côn ca thế mà động thủ ngay trong hoàng cung nước khác, khiến người bên cạnh đều choáng váng.


Quá phách lối, quá vô pháp vô thiên!
Lão thiên sao không hạ thiên lôi, đánh chết tên đầu trọc hung hăng càn quấy này đi.
Dạ Côn trực tiếp đẩy cửa vào, Thái Hoàng Thái Hậu căn bản không có nghỉ ngơi, chẳng qua là ngồi ở bên cạnh uống trà.
- Thế nào, hỏa khí lớn như vậy?


Thái Hoàng Thái Hậu nhấp trà, từ tốn nói.
Dạ Côn đóng cửa lại.
Người bên ngoài rất sợ Dạ Côn thuận tiện giết luôn Thái Hoàng Thái Hậu, như vậy Cổ U sẽ thật đại loạn.
Nhưng thật muốn giết, cũng không ai có thể ngăn cản được.
- Thái Hoàng Thái Hậu, đây là trở mặt không quen biết sao?


Dạ Côn nhàn nhạt chất vấn.
Mặc Vũ dừng một chút:
- Sứ thần sao lại nói như thế.
- Hoàng Đế chết rồi, ngươi an tâm, ta thì sao?
- Nhà sứ thần tại Thái Kinh, lúc này hẳn nên về nhà.
- Không phải đã nói dẫn Nguyên Tôn Kiếm Đế ra sao?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.


- Sứ thần muốn tiếp tục lưu lại, vậy cũng cần có thân phận, ai gia cũng không làm được.
- Vậy ngươi là qua sông đoạn cầu rồi?
- Đây là bị ép.
Mặc Vũ bất đắc dĩ nói ra.
- Tốt... đã như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu liền hạ một đạo ý chỉ, để cho ta trở lại Thái Kinh.


Mặc Vũ đặt chén trà xuống, chững chạc đàng hoàng nói ra;
- Hiện tại sứ thần là hung thủ sát hại hoàng thượng, nếu ai gia thả ngươi trở về, ai gia sao có thể bàn giao với bách tính Cổ U.
- Nói như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu là muốn ta tự mình về rồi?


Dạ Côn trầm giọng nói ra, trong lòng đang nghĩ, dù gì cũng đã mang tội danh giết Hoàng Đế, dứt khoát liền mần luôn Thái Hoàng Thái Hậu.
Mặc Vũ nhìn Dạ Côn, tựa hồ biết Dạ Côn đang suy nghĩ gì.
- Có phải sứ thần muốn giết ai gia hay không?
- Đúng.


Dạ Côn cũng không phủ nhận, giết một người còn không bằng diệt một đôi.
- Vậy ngươi có nghĩ tới một chuyện hay không?
- Chuyện gì?
- Nếu như ngươi giết ai gia, như vậy quyền hành Cổ U liền sẽ rơi vào trong tay người khác, có lẽ sẽ rơi vào trong tay những người kia cũng không chừng.


Nghe Mặc Vũ nói thế, Dạ Côn đột nhiên thanh tỉnh một chút.
- Cho dù Thái Kinh các ngươi đánh tới, đó cũng là từ trong tay ai gia tiếp nhận Cổ U, nhưng nếu như là của người khác, chỉ sợ sẽ không nhẹ nhàng như vậy, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ đi.


Dạ Côn yên lặng nhìn Thái Hoàng Thiên, nữ nhân này cũng có mấy phần can đảm, không hổ là người sống vạn năm.


Đọc truyện chữ Full