TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 482: Thật sự khó tiếp nhận

"Thầy, sao lại có tiểu Hồng ở đây"
Hoàng Lăng nghe Trần Thiên Minh nói cũng hiểu có tiểu Hồng đi ăn cùng mọi người.
"Đúng vậy, tiểu Hồng cùng đi"
Trần Thiên Minh gật đầu nói.
"Thầy, không phải định nói tiểu Hồng sẽ đi ăn cùng chúng ta chứ"
Hoàng Lăng lo lắng nói.




Lúc đầu nàng nghĩ tiểu Hồng nhất định sẽ tức giận khi thấy mình cùng Trần Thiên Minh đi ăn cơm, giờ tiểu Hồng cũng đi cùng mình, vậy thì mình làm sao có thể khiến tiểu Hồng tức được.
"Đúng vậy, tiểu Hồng sẽ đi ăn cùng chúng ta, dù sao em và nàng cũng học cùng nhau, ăn cùng một bữa cơm cũng chẳng sao"


Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
Hoàng Lăng nghe được quả nhiên tiểu Hồng đi ăn cùng với mọi người, tức giận nói:
"Em không cần biết, nếu tiểu Hồng đi cùng, em sẽ đi ăn riêng, không ăn cùng mọi người nữa"


Hoàng Lăng lại bắt đầu uy hϊế͙p͙ Trần Thiên Minh, nàng biết hắn sẽ không để cho nàng tự đi ăn một mình.
"Hoàng Lăng, đừng có làm thế, nếu em không nghe lời, chiều nay tôi sẽ để Lâm Quốc tới thay tôi bảo vệ em"
Trần Thiên Minh không chấp nhận, cũng may hắn còn có cách đối phó với nàng.


Nghe Trần Thiên Minh nói vậy, Hoàng Lăng cũng không dám làm già, nàng chu miệng rồi quay người sang phía khác, không để ý tới Trần Thiên Minh nữa.
Lát sau, Ngô Tổ Kiệt dẫn tiểu Hồng tới, hắn mở cửa xe phía sau cho tiểu Hồng ngồi vào cạnh Trần Thiên Minh.
Tiểu Hồng ngồi ổn định, vui vẻ hỏi Trần Thiên Minh


"Thầy, chúng ta ăn ở đâu"
"Cái đuôi, chúng ta đi ăn ở đâu, cậu không cần quan tâm, cứ đi theo là được"
Hoàng Lăng ở bên cạnh, nhìn bộ dạng hớn hở của tiểu Hồng càng tức nên chen lạnh lùng châm chọc tiểu Hồng.


Ban đầu là Trần Thiên Minh đi ăn cùng mình, tại sao tiểu Hồng lại cố ý đòi theo sau, thật là.
Tiểu Hồng thấy Hoàng Lăng châm biếm mình, cũng không vừa đáp lại:
"Tôi đi ăn cùng thầy của tôi, liên quan gì đến cậu"
"Hừ, thầy của cậu cũng là thầy của tôi"


Hoàng Lăng thấy tiểu Hồng vẫn còn bám sát lấy Trần Thiên Minh nên tức giận ôm lấy tay hắn kéo vào lòng, tỏ vẻ rất thân mật.
Tiểu Hồng thấy vậy cũng không chịu thua, ôm lấy tay còn lại của hắn vào lòng mình
"Các em còn ồn ào, tôi sẽ tức giận đấy"
Trần Thiên Minh khó xử nói.


Hai có bé này cứ tranh nhau nói, cái lỗ tai của mình cũng đã không chịu nổi rồi. Đến lúc ăn cơm mà cứ tình trạng này, mình chắc là tức đến nỗi không ăn mà no mất. Vì thế nên ngay từ bây giờ cần phải mạnh tay mới được.


Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh có vẻ tức giận vội vàng mím miệng, không dám nói nữa.


Hoàng Lăng càng nghĩ càng thấy mình thiệt thòi, tiểu Hồng rõ ràng là rất vô lý mà, Trần Thiên Minh hiện tại được mẹ mình thuê đi theo để bảo vệ cho mình, ít ra mình cũng được coi là tiểu chủ của Trần Thiên Minh, rõ ràng là phải lợi hại hơn tiểu Hồng chứ.


"Thầy, em nói sai sao, chúng ta đi ăn cơm, cậu ta dựa vào cái gì mà đòi đi cùng"
Hoàng Lăng chu cái miệng nhỏ lên, vẻ hằn học nói.
"Hoàng Lăng, tôi cảnh cáo em, em còn ầm ĩ nữa, đừng trách tôi không khách khí"
Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn nàng nói.


Đây chính là sự khác biệt giữa tiểu Hồng và Hoàng Lăng, tiểu Hồng tuy vậy nhưng rất hiểu chuyện, thấy hắn nổi giận là im ngay, không nói tiếp nữa, còn Hoàng Lăng thì vẫn cứ ngang ngạnh nói tiếp.


Thấy Trần Thiên Minh đã thực sự nổi giận, Hoàng Lăng cũng vội vàng im lặng, lại thấy vẻ cười cười của tiểu Hồng như đang muốn trêu mình, nàng càng thêm tức khí nên hung hăng trừng mắt liếc tiểu Hồng.


Trần Thiên Minh thấy cả hai đều đã tạm ngưng đấu khẩu, trong lòng cũng âm thầm thở phào một tiếng, dù sao mình vẫn còn có chút uy nghiêm, như vậy cũng có thể dàn xếp được rồi.


Nếu cứ để hai nàng còn ầm ĩ như vậy, việc bảo vệ cho Hoàng Lăng chắc sẽ gặp khó khăn đây. Nghĩ rồi hắn nhắc lái xe tới quán ăn quen thuộc của cả nhóm.


Tới quán ăn gần trường Cửu Trung, Trần Thiên Minh cùng cả nhóm đi vào một phòng ăn, đây là một phòng khá riêng biệt, bên trong lại có một gian nhỏ, khi ăn uống xong có thể vào chỗ này nghỉ ngơi một chút, đồng thời gian này và phòng ăn cũng chỉ có một cửa ra vào là thông nhau,


Nếu địch nhân tới thì chỉ cần giữ chắc lối thông này là có thể an toàn, giả sử không thể chống cự lại, Trần Thiên Minh vẫn có thể ôm Hoàng Lăng nhảy qua cửa sổ phía sau mà tẩu thoát.
"Lão đại, em đi gọi món ăn nhé"
tiểu Ngũ đến cạnh hắn nhỏ giọng nói


"Ừ, mọi người cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, xem tivi đi, ai cũng mệt mỏi rồi"
Trần Thiên Minh quan tâm nói.
Chỉ lát sau, các món ăn đã được mang lên, Trần Thiên Minh thúc mọi người tranh thủ ăn nhanh rồi còn nghỉ trưa. Hắn ngồi vào bàn ăn, tiểu Hồng ở bên trái, Hoàng Lăng ở bên phải hắn.


Thấy tiểu Hồng bình thường đều ăn ở trong nhà ăn của trường, sợ không đáp ứng đủ nhu cầu dinh dưỡng của nàng nên khi đồ ăn vừa được mang ra, Trần Thiên Minh liền gắp cho nàng một đùi gà nói:


"Tiểu Hồng, em ăn một cái đùi gà, học thì học nhưng cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, em đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể ăn uống thiếu chất được"
"Cảm ơn thầy"
tiểu Hồng vừa cười vừa nói,
Lại liếc mắt về phía Hoàng Lăng làm mặt quỷ.
"Thầy, em cũng muốn ăn đùi gà"


Hoàng Lăng thấy tiểu Hồng được Trần Thiên Minh đãi ngộ như thế cũng nũng nịu đòi hỏi.
"Em muốn ăn thì tự gắp đi, chẳng phải vẫn còn một đùi kia nữa sao"
Trần Thiên Minh nhìn Hoàng Lăng nói.


Hoàng Lăng này cũng thật là quá chảnh mà, có cái đùi gà mà cũng không chịu tự gắp, lại còn cần người khác gắp cho. Thật là quá được nuông chiều mà.
"Không, em muốn thầy gắp cho em"


Hoàng Lăng thấy Trần Thiên Minh vẫn không chịu gắp cho mình, muốn tự mình gắp lấy nên càng tức giận, cảm thấy tủi thân muốn khóc.
"Thôi được, thầy gắp cho em, chà, lớn như vậy rồi mà cứ làm như trẻ con vậy"
Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nói,


Quả thật hắn cũng thấy chút tức giận nhưng không biết làm sao được đành gắp cái đùi gà còn lại bỏ vào bát của Hoàng Lăng.
"Thầy, đúng là có người như vậy, thầy cũng không nên buồn, thầy ăn cái cánh gà này đi"


Tiểu Hồng vừa nói vừa ôn nhu gắp cho hắn một cái cánh gà, bộ dáng này cũng chỉ có khi đối với Trần Thiên Minh, với bọn tiểu Kiệt thì không có, bọn họ cũng biết Trần Thiên Minh cùng tiểu Hồng cũng có chút quan hệ khá đặc thù.


Sau đó, tiểu Hồng cũng đứng dậy, gắp một miếng cho vào bát của Ngô Tổ Kiệt nói:
"Kiệt ca, anh cũng ăn đi một miếng, anh vất vả nhiều rồi"
,
Sau đó lại còn gắp cho mỗi người một miếng rồi mới bắt đầu ăn cơm.
"Tiểu Hồng, em ăn nhanh một chút, lát nữa thầy để tiểu Ngũ đưa em trở về trường"


Trần Thiên Minh nhìn tiểu Hồng nói.
Tiểu Hồng chính là khác biệt với Hoàng Lăng mà, nàng rất hiểu chuyện, biết cách sống hòa đồng với mọi người.
Hoàng Lăng thấy tiểu Hồng gắp đồ ăn cho mọi người cũng vội vàng gắp một miếng thịt gà cho vào bát của Trần Thiên Minh nói:
"Thầy, thầy ăn miếng này đi"


Tiểu Hồng thấy Hoàng Lăng gắp đồ ăn cho Trần Thiên Minh cũng lại gắp một miếng nữa cho vào bát của hắn, đến lượt Hoàng Lăng lại gắp nữa, cứ như vậy chẳng mấy chốc mà bát của Trần Thiên Minh đầy ắp đồ ăn, hắn cũng chỉ có thể nhìn hai nàng mà cười khổ:


"Cái này mà là quan tâm tới mình a, có là làm khổ mình thì đúng hơn"
(Hic, ước gì mình được như anh ấy)


Ăn cơm xong, tiểu Hồng nhất quyết không chịu về trường, nàng nói chờ Trần Thiên Minh rồi cùng về. Không còn cách nào khác, Trần Thiên Minh đành để tiểu Hồng cùng Hoàng Lăng vào gian phòng nhỏ bên trong cùng nghỉ ngơi. Còn bọn Ngô Tổ Kiệt ở gian ngoài xem TV.


Ở gian bên trong, có một cái giường nhỏ và một bộ ghế sopha, Trần Thiên Minh chỉ cái giường nói:
"Hai em nghỉ chung ở trên giường kia, tôi ngồi ở ghế sopha này nghỉ ngơi một lúc"
Dù sao quán ăn này cũng không cách xa trường học lắm, ăn uống xong vẫn có thời gian để nghỉ ngơi.


"Thầy, để tiểu Hồng ngủ trên giường, em ngồi ở ghế sopha với thầy"
Hoàng Lăng nhất quyết không chịu ngủ cùng giường với tiểu Hồng mà chạy đến ngồi cạnh hắn.
"Thầy, em cũng không ngủ, em ngồi cùng thầy"
Tiểu Hồng thấy Hoàng Lăng nhân lúc này mà ngồi gần Trần Thiên Minh nên cũng không chịu thua.


Hoàng Lăng bình thường cũng rất hay làm xằng, để nàng ngồi một mình với Trần Thiên Minh thì có trời biết nàng sẽ làm điều gì.


Lúc này, Hoàng Lăng và tiểu Hồng, mỗi người ôm một tay của Trần Thiên Minh ép sát vào lòng mình. Trần Thiên Minh trong lòng chợt kích động bởi vì cả hai đều đang ép bộ ngực cao vút vào tay mình, cái cảm giác ấm ấm, mềm mại này thật là sảng khoái.


Nghĩ đến bộ ngực của cả hai thiếu nữ vừa mới lớn, lại cảm nhận sự khác biệt hiện tại, trong lòng hắn không khỏi chậm rãi ngứa ngáy.
"Các em qua bên kia nghỉ ngơi một lúc đi"
Trần Thiên Minh ngại ngùng nói,


Cả hai thiếu nữ này đều đã phát dục, nói không động tâm thì thật là giả dối, nhưng bởi ý niệm về đạo đức hắn vẫn còn phải tự khống chế bản thân.
"Không, em muốn ngồi ở đây với thầy"
Hoàng Lăng không đồng ý, lắc lắc người nói,


Trời ạ, thế này có chết không, bộ ngực mềm mại kia sao lại cứ ép vào tay mình mà xoa thế này.
Bị Hoàng Lăng dùng ngực khiêu khích, Trần Thiên Minh càng lúc càng cảm thấy khó khống chế, muốn quay sang nhắc nhở nàng, khi xoay đầu qua Hoàng Lăng, hắn không khỏi ngây người ra.


Hoàng Lăng lúc này không chỉ đang ép bộ ngực vào tay hắn mà cổ áo còn trễ hẳn ra, qua đó hắn nhìn thấy cả nửa bộ ngực trắng noãn như sữa của nàng, đâu đó thấp thoáng hạt đậu đỏ nấp trong cái áo ngực nhỏ.
Tim Trần Thiên Minh như muốn nhảy vọt ra ngoài, xem ra Hoàng Lăng thật sự đã lớn rồi.


Bên kia, tiểu Hồng cũng không chịu kém, đang dùng bộ ngực căng tròn của mình mà không ngừng xoa xoa lên tay của hắn. Bị tập kích một cách mãnh liệt như vậy, tâm Trần Thiên Minh không khỏi nóng lên, bên dưới từ từ ngóc dậy. Hắn cảm thấy rõ ràng một loại lửa vô danh đang từ từ lan tỏa trong cơ thể.


Trần Thiên Minh vội vàng lắc đầu thật mạnh, lại chậm rãi hít thở thật sâu, muốn đem cái loại lửa vô danh trong cơ thể đè xuống. Sao lại có thể rơi vào cảnh ý loạn tình mê như thế này, ài, cũng đều là do hai nàng này hại ta mà, Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa len lén nhìn xuống phía dưới.


Một lát sau, Hoàng Lăng buông tay Trần Thiên Minh ra, đỏ mặt nói:
"Thầy, em vào WC chút"
Nói xong đứng dậy hướng ra phòng ngoài cất bước.
Tiểu Hồng thấy Hoàng Lăng vừa đi khuất liền ngồi hẳn lên đùi Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói:
"Thầy, em rất nhớ anh, hôn em đi"


"Đừng, tiểu Hồng, em trở ngồi lại chỗ cũ đi, Hoàng Lăng sẽ rất nhanh chóng quay lại"
Trần Thiên Minh thấy vậy sợ hãi, nhỏ giọng nói.
"Nàng vừa mới đi ra, chắc không thể quay trở lại nhanh như vậy được, thầy, hôn em đi"
Nàng ôm lấy cổ Trần Thiên Minh e thẹn nói,


Nàng chính là muốn tranh thủ cơ hội này để có thể thân thiết với hắn, cho thỏa nỗi nhớ lâu nay.
"Em không cần phải làm như vậy, lúc khác anh sẽ hôn"
Trần Thiên Minh giục tiểu Hồng quay trở lại chỗ ngồi. Nếu Hoàng Lăng chứng kiến cảnh này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện mà.


"Không, anh không hôn, em cứ ngồi như thế này, để cho Hoàng Lăng nhìn thấy cũng không sao"
Tiểu Hồng chu miệng vẻ quả quyết, bất chấp tất cả nói.
Xem ra nếu Trần Thiên Minh không chịu hôn nàng bây giờ, nàng nhất định sẽ giữ nguyên tư thế ngồi này trên đùi hắn như thế này.


Đọc truyện chữ Full