TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 671: Một Cước Đá Phế

Thời gian đang từ từ trôi qua, mọi người cứ ngước nhìn như vậy, hoàng thất cũng không có bất kỳ biện pháp gì.
Tràng diện rất xấu hổ, Nguyên Tôn Kiếm Đế giống như bị cô lập, không có ai phản ứng y, giống như một đứa cô nhi...




Mà tâm thái Nguyên Hạo cũng dần dần không ổn định, y biết vì sao Dạ Tư Không không ra, chính là muốn mình khó coi.
Thế nhưng Nguyên Hạo cũng rất nghi hoặc, hiện tại Dạ Côn đang làm gì, hắn muốn làm gì?
Bỗng nhiên!
Nguyên Hạo trông thấy một bóng người bay tới.


Lúc này tất cả mọi người nhìn người này, người này là ai, hình như không phải người của hoàng thất, hắn bay đến làm gì?
Nhưng nói thật, dáng dấp nam nhân này thật là suất khí, tóc thật dài, rất có khí thế.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng liếc nhau một cái, ánh mắt mang theo nghi hoặc.


- Mộng Mộng, đây là Côn Côn sao?
Dạ Minh nghi hoặc hỏi, hoàn toàn không hiểu rõ.
Hiện tại Đông Môn Mộng cũng mơ hồ, ấn đạo lý mà nói, Côn Côn hẳn sẽ dùng thân phận Ngân Sắc Nam Nhân xuất hiện, nhưng nam nhân này là ai? Đến cùng có phải Côn Côn hay không.


Lại nói, Côn Côn nhà mình không biết bay, nam nhân này biết bay a.
Chẳng lẽ đây không phải Côn Côn, là người khác?
- Ta cũng không biết.
Đông Môn Mộng nói nhỏ một tiếng.
Hiện tại nào chỉ có bọn họ nghi hoặc, Dạ Tư Không đều nghi hoặc không thôi:
- Đây là ai?
- Không biết.


Tố Vận lắc đầu.
Hoa Sa La nhìn vùng trời, mày ngài nhíu chặt lại, đây là Dạ Côn sao?
Ngoại trừ Dạ Côn, chẳng lẽ còn có người khác sao? Chẳng qua là bộ dáng Dạ Côn bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, tất cả mọi người đều không nhận ra.


Nguyên Hạo vẻ mặt bình tĩnh, nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt, trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
- Tại hạ Diệp Hoa, danh hiệu Vô Thượng Chí Tôn!!!
Mọi người:......
Không sai, hiện tại Côn ca đóng vai cha vợ, trước đó chính là nghĩ như vậy, cũng không dùng thân phận Ngân Sắc Nam Nhân.


Liền dùng thân phận cha vợ, cha vợ hố mình không ít lần, lần này liền để cha vợ cõng nồi, chính là cái nồi giết Nguyên Tôn Kiếm Đế.
Côn ca cũng muốn hung hăng trả thù chuyện cha vợ bắt cóc thê tử cùng nữ nhi của mình.


Về phần hiện đang vì sao Dạ Côn lại bay được, đương nhiên là nhờ triệu hoán ra ngân sắc khôi giáp, mặc ở bên trong, liền có thể giúp mình phù không, dĩ nhiên chẳng qua là mặc nội giáp, bằng không thì thoạt nhìn sẽ rất lớn.
- Vô Thượng Chí Tôn Diệp Hoa


Nguyên Hạo nghi ngờ hỏi, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua, còn có nhân vật như vậy ư
- Không sai, ta chính là Diệp Hoa! Là người sắp giết ngươi!
Dạ Côn lên tiếng gầm thét, đây tuyệt đối là cố ý, khiến tất cả mọi người biết, giết Nguyên Tôn Kiếm Đế chính là Diệp Hoa.


Nguyên Hạo trầm giọng hỏi:
- Ngươi ta không oán không cừu, tại sao muốn giết ta?
- Không oán không cừu, năm đó ngươi tàn sát tộc nhân của ta, ngươi đã quên rồi sao?!
Dạ Côn trầm giọng quát, khí tức ẩn giấu rất khá, nếu như bị Nguyên Tôn Kiếm Đế phát hiện sẽ không tốt.


Nguyên Hạo nghe xong rất nghi hoặc, năm đó mình diệt tộc không ít, ai biết ngươi là ai chứ.
- Nếu là tới tìm ta báo thù, vậy tùy ý đi.
Nguyên Hạo rất tự tin, dù sao từ hiện tại xem ra, nam nhân này thoạt nhìn không phải rất lợi hại.
Dạ Côn nắm chặt hai quả đấm, lạnh giọng nói ra:


- Hôm nay ta sẽ dùng hai tay, đưa ngươi xuống địa ngục!
- Nhiều lời.
Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, kiếm đều không có ý định rút.
Dạ Côn cũng không tính dùng kiếm, cũng sẽ không một quyền quật ngã, như thế thật quá rõ ràng.


Hít một hơi thật sâu, thân thể Dạ Côn trong nháy mắt tan biến, chuyện này khiến cho Nguyên Hạo ở đối diện sầm mặt lại.
Tốc độ thật nhanh!
Trong lúc Nguyên Hạo sợ hãi than, một cỗ khí tức tử vong đã từ sau đầu kéo tới.


Dạ Côn trực tiếp đá vào hư ảnh của Nguyên Hạo, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, tốc độ của tên Nguyên Hạo này cũng rất nhanh a.
Thế nhưng! Tốc độ của ngươi có nhanh, Côn ca cũng có thể nhìn rõ ràng!
Dạ Côn trở tay liền nắm vào trong hư không một cái.


Một trảo này, vừa vặn bắt lấy tóc của Nguyên Hạo, cả người Nguyên Hạo đều bị Dạ Côn kéo lại.
Mà Dạ Côn không có nương tay, đùi phải hung hăng hạ xuống, trực tiếp thúc thẳng vào bụng Nguyên Hạo.
Ầm!


Trong hư không khuếch tán ra một cỗ sóng khí kinh khủng, lúc này toàn bộ Thái Kinh cuồng phong gào thét.
Oanh!
Một tiếng vang to lớn quán triệt giữa đất trời, Thái Kinh đều đang lắc lư.
Thân thể Nguyên Hạo hung hăng nện xuống, mặt đất bị nện ra một cái bàng hố to, phòng ốc bị hủy hết...


Một cước vừa rồi Dạ Côn kia không có lưu tình, dù sao đây cũng không phải là chơi đùa, tên Nguyên Tôn Kiếm Đế này nhất định phải chết! Y không chết, Dạ gia liền xong đời!
Cho nên không có lưu tình, một thoáng liền lấy mạng của y!
Dạ Tư Không thấy tình huống như vậy, cười khẽ một tiếng:


- Mặc dù không biết Diệp Hoa là ai, nhưng ta khẳng định, người kia chính là Côn Côn.
- Thực lực của Dạ Côn, thật quá khủng bố.
Tố Vận nhịn không được nói ra.
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu, rất đồng ý với lời nói của Tố Vận, những người kia kiêng kị Dạ Côn như thế, không phải là không có lý do.


Lần này Nguyên Tôn Kiếm Đế xuất hiện, xem như bị Côn Côn dẫn dụ thành công.
- Mịa nó...
Dạ Minh nhịn không được phát nổ nói tục, đây cũng quá lợi hại đi...
Nguyên Tôn Kiếm Đế hoàn toàn không có sức hoàn thủ, trực tiếp bị đánh tàn phế.
Đông Môn Mộng nhẹ cười nói:


- Còn nhớ Côn Côn nói tên cha vợ của nó không?
Dạ Minh nghe Đông Môn Mộng nói, bỗng nhiên vỗ đầu một cái:
- Côn Côn đang trả thù cha vợ, bộ dáng này thật ra là của thông gia?
- Có lẽ vậy.
Đông Môn Mộng nhẹ cười nói.
- Tốt.


Trong lòng Dạ Minh sung sướng, hiện tại nhi tử càng ngày càng mạnh, vui vẻ a...
Dạ Côn đứng ở trong hư không, nhìn bụi trần phía dưới, Nguyên Tôn Kiếm Đế đã khinh địch...
Bất quá Dạ Côn cũng lo lắng Nguyên Tôn Kiếm Đế cá chết lưới rách, tại Thái Kinh xuất ra tam đoạn, tổn thất kia sẽ rất lớn.


Cho nên phải tranh thủ trong lúc Nguyên Tôn Kiếm Đế còn không kịp phản ứng, dùng chân giết chớp nhoáng, không thể dùng nắm đấm.
Dù sao động tác chiêu bài của Ngân Sắc Nam Nhân chính là nắm đấm.


Theo bụi trần tán đi, Dạ Côn trông thấy một thân ảnh phiêu miểu nằm ở giữa, lúc này đã hoàn toàn không có vẻ mờ mịt như trước đó, phá lệ đồi phế, một đầu tóc xanh rối bời.
Nếu ai nói y là Nguyên Tôn Kiếm Đế, mọi người đều sẽ không tin tưởng.


Nguyên Tôn Kiếm Đế làm sao lại bại, đây nhất định là giả.
Bất quá Dạ Côn phát hiện, lúc này Nguyên Hạo thế mà còn có hô hấp, thế mà không chết... tên Nguyên Hạo này có chút bản sự a...


Không chỉ không chết, lúc này Nguyên Hạo ra sức đứng dậy, lung la lung lay, vẻ mặt cũng không có hồng nhuận phơn phớt như lúc trước, tựa như một kẻ hấp hối sắp chết.
Nguyên Hạo ngàn vạn không nghĩ tới, người này đá một cước, thế mà kém chút đá tan đạo lực của mình!


Cho dù hiện tại không có đá tan, đạo lực trong cơ thể cũng đang điên cuồng loạn lưu.
Mang theo ho khan kịch liệt, Nguyên Hạo ngửa đầu nhìn nam nhân trên không, người kia chính là Vô Thượng Chí Tôn!
Mình nổ lực tu luyện cả đời, ở trong mắt của người khác, chẳng qua chỉ là một cước đơn giản!


Chỉ một cước, liền đá mình tàn phế!!!


Đọc truyện chữ Full