Nghe thấy Cổ Sâm Thụ, Nguyên Hạo cười nhẹ một tiếng:
- Y, ngươi chỉ có thể tin một câu, năm đó ta phong ấn y, cũng là bởi vì y lừa ta.
- Lừa ngươi chuyện gì? Ngươi còn phong ấn y lại?
- Thần Kiếm là giả.
Dạ Côn nghe xong vẻ mặt ngưng tụ:
- Giả?
- Trong tay ngươi chính là hàng giả, nhưng cho dù là hàng giả, nó cũng có uy lực của Thần Kiếm, từ đó có thể thấy Hỏa Vân Phần Thiên lợi hại đến mức nào, ngươi thật cho rằng y bỏ được cho ngươi thật sao, ngươi suy nghĩ nhiều...
Dạ Côn sờ lên đầu trọc, Cổ Sâm Thụ này giống như Phi Tuyết, thật không thể tin tưởng.
- Thần Kiếm cũng có đủ loại khác biệt, mà uy lực Hỏa Vân Phần Thiên cũng là tồn tại nổi bật trong giới Thần Kiếm, ngươi cũng thấy đấy... một thanh kiếm giả đã lợi hại như vậy, nếu như là thật... uy lực của nó sẽ khủng bố đến cỡ nào, có thể so với tam đoạn.
- Hẳn không chỉ đơn giản như vậy.
Dạ Côn hơi hơi híp mắt.
- Nhìn ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng trong lòng cân nhắc vẫn là rất chu toàn.
Nguyên Hạo dừng một chút, từ tốn nói:
- Hỏa Vân Phần Thiên không chỉ là Thần Kiếm mạnh mẽ, mà còn là chìa khoá mở ra bảo tàng của Thần tộc.
- Ta nghe nói nhân loại sống sót từ thời Thần Ma đại chiến đã có được bảo tàng, làm sao lại còn nữa?
- Thôi đi, chẳng qua là bị truyền khoa trương mà thôi.
Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng.
Trong lòng Dạ Côn cảm thán, truyền thuyết vẫn không thể tin.
- Ngươi làm việc cho bọn họ sao?
- Dạ Côn, ta nói, những chuyện khác ta có thể nói cho ngươi nghe một chút, nhưng mà chuyện này, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nguyên Hạo kiên định không thay đổi, không giảng đạo lý với ngươi.
Dạ Côn trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:
- Lần này ngươi đột nhiên xuất hiện, có phải là cố ý hay không?
Nghe Dạ Côn nói, Nguyên Hạo sửng sốt một chút:
- Vì sao ngươi lại cảm thấy như vậy?
- Ngươi thông minh như thế, không thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, dù sao ngươi cũng đã sống vạn năm, lòng người ngươi không phải không biết, ta cảm thấy lần này ngươi xuất hiện, chính là muốn chết...
Dạ Côn cũng chỉ là suy đoán một thoáng, vẫn có chút nghi hoặc.
Thấy Nguyên Hạo không nói lời nào, Dạ Côn tiếp tục nói:
- Kế hoạch của ngươi tại Đông U toàn bộ bị ta xáo trộn, lần này xuất hiện hoặc là đuổi Dạ gia xuống, hoặc là chết, ngươi là muốn xem thiên mệnh.
Nguyên Hạo chăm chú nhìn Dạ Côn, sau một hồi lâu mới trầm giọng nói ra:
- Ta cũng sống vạn năm, gặp qua không ít người trẻ tuổi ưu tú, đều bị chết thật sớm, nhưng duy chỉ có ngươi, khiến ta cảm thấy là thật ưu tú, có lẽ Thái Kinh ở trong tay của ngươi, sẽ càng rực rỡ hơn trước kia.
Côn ca lại được khen, mỗi đại nhân vật đến cuối cùng, đều sẽ khen Côn ca ưu tú.
Đây cũng là lời thật, Côn ca quả thật rất ưu tú.
- Ngươi còn quan tâm Thái Kinh?
- Dù sao cũng là ta một tay khai sáng, nói không quan tâm cũng không có khả năng.
Nguyên Hạo từ tốn nói, ngữ khí rất thấp.
- Những người kia thật đáng sợ như vậy sao? Liền ngươi cũng tìm chết?
Nguyên Hạo chậm rãi nhắm mắt lại:
- Chờ sau khi ngươi gặp được, tự nhiên sẽ biết...
Nghe thấy câu nói sau cùng của Nguyên Hạo, Dạ Côn thở dài một hơi.
Nguyên Tôn Kiếm Đế cứ thế chết đi, thật khiến người ta thổn thức không thôi, dù sao y ở trong lòng người Thái Kinh, đó là tồn tại vô địch.
Nhìn hiện tại một chút, tóc tai bù xù, nào có dáng vẻ của Nguyên Tôn Kiếm Đế, thảm thương...
Tay phải Dạ Côn ngưng kết ra một cỗ Dị Hỏa, trực tiếp vung lên trên thi thể của Nguyên Tôn Kiếm Đế.
Dù sao lời của Nguyên Hạo vẫn không thể tin, ai biết y có phải giả chết hay không.
Trong lúc Dạ Côn cảm thấy Nguyên Hạo là đang giả chết lúc, Nguyên Hạo vừa mới xác định tử vong lại đột nhiên nhảy dựng lên:
- Ta thảo! Đây là thứ gì!!! Dạ Côn!!! Ta muốn giết ngươi!!!
Dạ Côn biểu lộ là như vậy (︶︿︶)=╭∩╮
Biết ngay con hàng này không có một câu nói thật, nếu quả thật muốn chết, trước đó tại Thái Kinh đã không chạy.
Hiện tại thế mà một lòng muốn chết, ngươi thật tưởng rằng Côn ca là kẻ ngu à, sẽ bị mắc lừa.
Dị Hỏa điên cuồng thiêu đốt thân thể Nguyên Hạo, khiến Nguyên Hạo đau khổ cầu xin tha thứ:
- Dạ Côn, ta biết sai, ngươi bỏ qua cho ta đi, ngươi muốn biết cái gì, ta đều nói cho ngươi nghe!
- Nói cho ta biết bọn họ ở nơi nào!
- Dạ Côn, ta thật không thể nói, ngươi đổi chuyện khác có được hay không, van ngươi...
Đường đường Nguyên Tôn Kiếm Đế lại gắt gao quỳ gối ở trước mặt Côn ca, thậm chí còn dập đầu.
Dạ Côn lui về phía sau một bước, biểu hiện rất rõ ràng.
Nguyên Hạo bỗng nhiên lên tiếng hô to:
- Dạ Côn! Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi đời này đều không có tóc!!!
Dạ Côn nghe xong thở dài:
- Không chỉ ngươi nguyền rủa qua, rất nhiều người đều nguyền rủa như thế.
- A a a a!!!
Nguyên Hạo phát ra tiếng hô thê lương, biến mất ở bên trong Dị Hỏa.
Thấy Nguyên Hạo cuối cùng bị Dị Hỏa đốt thành cặn bã, Dạ Côn cũng yên lòng, có đôi khi... đối phương chết rồi, cũng phải xác định một thoáng...
Đến cấp độ như bọn họ, giả chết là một chuyện rất dễ dàng.
Còn có Cổ Sâm Thụ kia, lần sau gặp mặt, cũng phải đốt đi...
Nhìn Hỏa Vân Phần Thiên trong tay mình một chút, cũng không biết Nguyên Hạo nói thật hay giả, vẫn là giữ lại trước đi.
Xem ra vừa rồi Côn ca muốn ném thanh Thần Kiếm này đi.
Người đã giết, Dạ Côn cũng dự định trở về, bất quá sẽ không thừa nhận là mình giết Nguyên Tôn Kiếm Đế.
Là cha vợ mình giết Nguyên Tôn Kiếm Đế.
Lúc này trong hoàng cung Thái Kinh, Dạ Tư Niên rốt cục yên tâm lại, xem ra vị trí Thái Tử này vẫn không sao...
Thổi tiểu khúc, tâm tình Dạ Tư Niên rất tốt, Nguyên Tôn Kiếm Đế chết, gia gia sẽ không có kiêng kị gì đi...
Mình cũng không biết Nguyên Tôn Kiếm Đế, cam đoan làm Thái Tử thật tốt, tạo phúc cho Thái Kinh...
- Thái Tử điện hạ, trước cổng phát hiện thứ này.
Chỉ thấy một vị cung nữ cung kính đi tới, trong tay cầm một cái phong thư.
Dạ Tư Niên nghi ngờ một thoáng:
- Cổng, cổng nào?
- Cổng Đông Cung.
Dạ Tư Niên hơi hơi híp mắt, cầm phong thư ở trong tay, phất phất tay đuổi cung nữ đi.
Quan sát xung quanh một chút, Dạ Tư Niên lặng lẽ mở phong thư ra, đây rốt cuộc là người nào đưa tới.
Lúc nhìn thấy nội dung bên trong, vẻ mặt Dạ Tư Niên càng ngày càng kém, thậm chí tay đều run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
- A!!!
Bỗng nhiên một tiếng rít lên khiến Dạ Tư Niên lấy lại tinh thần.
Cung nữ vừa rồi không hiểu thấu nhảy vào trong hồ, vẻ mặt Dạ Tư Niên bối rối, nhanh chóng chạy về, thiêu hủy bức thư trong tay.
Sau đó ngồi trên ghế ngụm lớn thở dốc, phảng phất ngực bị cự thạch đè ép.
Trong thư nói, mình sẽ thay thế Nguyên Tôn Kiếm Đế, bởi vì mình chính là đồ đệ của Nguyên Tôn Kiếm Đế.
Bằng không thì mình sẽ giống như cung nữ kia,
Trần trụi uy hϊế͙p͙, bây giờ Dạ Tư Niên đang suy nghĩ, có nên nói cho gia gia biết chuyện này hay không...
Suy nghĩ một khắc, Dạ Tư Niên rời khỏi tẩm cung!