Mặc Vũ nghe xong cũng ý thức được một chuyện, Dạ Tần rất ngoan độc, có lẽ sớm đã vượt qua Dạ Côn nhận biết, ngay cả Dạ Côn cũng không ý thức được điểm này.
- Dạ Côn có biết lòng dạ ngươi độc ác như vậy không?
Mặc Vũ nghi hoặc hỏi.
- Đây gọi là độc ác? Ta cảm thấy đồ thành đó mới là tâm ngoan thủ lạt, hiện tại chẳng qua là giết hoàng thất, ta chỉ là sợ sau này hoàng thất trả thù mà thôi.
Dạ Tần lạnh nhạt nói ra, cảm giác mình không có làm sai, lần trước ở Ngũ Nhạc cũng không làm sai.
Mặc Vũ đứng dậy, hướng phía Dạ Tần từ tốn nói:
- Nếu như ngươi muốn giết hoàng thất, vậy hãy giết ai gia trước đi!
Vừa mới dứt lời, ngân quang lóng lánh.
Dạ Tần bước ra ngoài cửa, không quay đầu lại, chẳng qua là từ tốn nói:
- Nguyên bản không muốn giết ngươi, thế nhưng ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Mặc Vũ thậm chí đều không thấy rõ ràng động tác của Dạ Tần, đã cảm giác cổ mát lạnh.
Đôi tay nhịn không được che lấy cổ, nhưng đã không che được.
Mà thời điểm Dạ Tần bước ra tẩm cung, bên trong cũng truyền ra một tiếng vang trầm.
- Truyền lệnh, phong tỏa hoàng cung, người trong hoàng thất giết ngay tại chỗ!
Dạ Tần lạnh giọng quát.
- Vâng! Thống soái!
Mà Cổ Lương đứng ở bên cạnh, cả người phảng phất choáng váng.
Bởi vì tình huống trong tẩm cung y đều nhìn ở trong mắt, Dạ Tần này! Thế mà chém đầu Thái Hoàng Thái Hậu!!!
Y là kẻ điên sao?
Đột nhiên phát hiện, Dạ Côn tốt hơn y nhiều, thật tốt hơn nhiều...
Đây là một tên sát tinh!
Cổ Lương vừa mới nghĩ xong, liền tiếp xúc với ánh mắt của Dạ Tần, lập tức bị Dạ Tần dọa sợ.
- Quốc sư không cần khẩn trương, ngươi là hạ thần, không nằm trong danh sách phải chết.
Dạ Tần lạnh nhạt nói ra.
Cổ Lương nhẹ nhàng thở ra, đây là một tên ma quỷ.
- Vì sao ngươi không giết ta?
Cổ Lương tò mò hỏi.
- Sau này Cổ U còn cần ngươi, giống như Ngũ Nhạc, chỉ chết hoàng thất, hạ thần vẫn tiếp tục hiệu lực, dĩ nhiên ngươi cũng có thể chọn không ra sức, cùng hoàng thất đi đường bình an.
Dạ Tần thấp giọng nói ra, chết sống chính ngươi quyết định.
Cổ Lương hít một hơi thật sâu, lúc này trừ phi muốn chết, bằng không thì nhất định sẽ nói:
- Cổ Lương về sau thề sống chết hiệu trung Thái Kinh!
- Thề sống chết thì không cần, hiệu trung là được rồi.
Dạ Tần hướng phía Cổ Lương khẽ cười nói, vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn.
Câu nói này rất châm chọc, ít nhất khiến mặt Cổ Lương đỏ rần.
Dù sao xung quanh còn có rất nhiều cung nữ, lời này truyền đi, Cổ Lương sẽ rất mất mặt.
Nhưng không có ai cười Cổ Lương, muốn sống, liền phải làm như vậy...
Người Cổ U bên trong Hoàng Đô liền nhìn người Thái Kinh vây quanh hoàng cung, cảm thấy trong hoàng cung xảy ra chuyện, Cổ U sắp biến thiên...
Loáng thoáng còn có thể nghe thấy trong hoàng cung truyền ra tiếng kêu thảm thiết, quá kinh khủng.
Một ngày này, Cổ U hoàng cung máu chảy thành sông, người của hoàng thất không ai chạy thoát, thậm chí hoàng thất ở bên ngoài, Dạ Tần cũng phái người đi chém giết, một trên cũng đừng hòng chạy.
Mà Cổ U sắp thành một châu của Thái Kinh, giống như Ngũ Nhạc năm đó vậy.
Hành động sát lục kéo dài năm ngày, trong năm ngày này, người Cổ U không dám thở mạnh một tiếng, sợ rước họa vào thân, nguyên bản binh lính tuần tra Cổ U đều biến thành người Thái Kinh, nhìn liền sợ hãi.
Mà Dạ Tần cũng không truyền tin tức này về Thái Kinh, muốn đợi đến lúc mọi chuyện kết thúc, mới truyền tin tức này về.
Xem như là một loại tiền trảm hậu tấu đi.
Nhiệm vụ Quan Thanh cũng hoàn thành viên mãn, nhưng nhìn thấy Dạ Tần trắng trợn tàn sát hoàng tộc, Quan Thanh cũng chỉ nhíu mày, nhưng cũng không có lên tiếng ngăn cản.
Trong lòng cảm giác, lệ khí của Dạ Tần là càng lúc càng lớn.
Dạ Côn phải để tâm nhiều hơn mới được.
Bên trong hậu hoa viên hoàng cung Cổ U, Dạ Tần ngồi ở cạnh bàn đá lớn, chăm chú nhìn mặt hồ phía trước, xung quanh có mấy cung nữ đang đứng, nơm nớp lo sợ.
- Dạ thống soái.
Không biết lúc nào Quan Thanh xuất hiện ở sau lưng Dạ Tần, chắp tay hô.
Dạ Tần quay đầu cười nói:
- Quan Thanh, tới ngồi.
Dạ Tần vỗ vỗ chiếc ghế lớn cạnh.
Quan Thanh cũng không có khách khí, liền ngồi ở bên cạnh.
- Ta muốn về Ngũ Nhạc, dẫn thê tử ta về Thái Kinh đón Tiết Khánh Nguyên.
Dạ Tần nhẹ nói ra, nguyên bản không muốn trở về nhanh như vậy, bên này còn chưa có xử lý xong, thế nhưng Tiết Khánh Nguyên phải về, gia gia muốn ban thưởng cho mình, cho nên phải trở về.
Quan Thanh nhẹ nói ra:
- Trở về nghỉ ngơi thật tốt, chuyện bên này giao cho ta xử lý là được.
- Ngươi tới xử lý ta rất yên tâm, dù sao đại ca ta tín nhiệm ngươi như vậy.
Dạ Tần mang theo ý cười vỗ vỗ bả vai Quan Thanh, Quan Thanh cũng cười cười.
Nói tiếp:
- Đến lúc đó ta đi xin phép gia gia, để ngươi tới làm Cổ U châu trưởng.
Quan Thanh nghe xong cũng không nói gì.
Thấy Quan Thanh biểu lộ, Dạ Tần nghi hoặc hỏi:
- Làm sao vậy? Không muốn làm sao?
- Không phải, một tên phó viện muốn làm châu trưởng Cổ U, sợ là không thể phục chúng.
Quan Thanh bất đắc dĩ nói ra.
Dạ Tần còn tưởng rằng có chuyện gì, liền cười nói:
- Lúc trước ta mới làm thống soái, còn không phải như vậy, chỉ cần làm ra thành tích, tự nhiên có thể khiến cho những người kia ngậm miệng.
Quan Thanh yên lặng nhẹ gật đầu:
- Cảm ơn.
- Gì mà cảm ơn, ngươi còn lớn tuổi hơn ta, đều phải gọi ngươi một tiếng đại ca.
- Không dám nhận, ngươi vẫn đừng nên kêu...
Quan Thanh trêu đùa một tiếng.
Dạ Tần cười to một tiếng:
- Tốt, chuyện nơi đây liền nhờ ngươi.
- Yên tâm đi, ta sẽ xử lý tốt, về nhà bồi bồi thê tử thật tốt, tối thiểu cũng phải chờ hài tử sinh ra.
- Đúng vậy, qua mấy tháng hài tử sẽ ra đời.
Nói đến hài tử, trong lòng Dạ Tần có chút khẩn trương, dù sao lần trước phát sinh chuyện như vậy, làm sao có thể không lo lắng.
Quan Thanh đứng dậy, hướng phía Dạ Tần chắp tay cười nói:
- Vậy liền chúc Dạ thống soái Tiết Khánh Nguyên an khang.
Dạ Tần vỗ vỗ áo bào, chắp tay cười nói:
- Phó viện Tiết Khánh Nguyên an khang.
- Ha ha ha, hiện tại ta cũng không phải phó viện... Học Viện An Kinh đoán chừng đã xoá tên ta.
Quan Thanh cởi mở cười cười.
- Lão đầu viện trưởng kia cũng không dám.
- Vẫn còn nhớ năm đó à.
- Ta là người hẹp hòi.
Dạ Tần trêu đùa một tiếng.
- Bất quá viện trưởng kia, tính cách quả thật có chút cổ quái.
Quan Thanh nhẹ nói ra.
Dạ Tần không phủ nhận, từ tốn nói:
- Ta trở về, vạn sự cẩn thận, đáng giết một tên cũng không nên để lại.
- Hiểu rõ.
Nhìn Dạ Tần biến mất, Quan Thanh hít một hơi thật sâu, lần nữa ngồi xuống, nhìn mặt hồ.
Mà xung quanh cung nữ trông thấy Dạ Tần rời đi, tầng tầng nhẹ nhàng thở ra.
Y thật đúng là một tên ma quỷ.
Theo Tiết Khánh Nguyên sắp đến, cộng thêm chiến sự đại thắng, toàn bộ Thái Kinh tựa như lâm vào hải dương náo nhiệt.
Tín nhiệm của mọi người đối với Dạ gia cũng càng ngày càng cao, dần dần quên đi Trưởng Tôn Ngự thống trị.
Mà lần này an bài Tiết Khánh Nguyên đều là Dạ Tư Niên, thế mà làm ra một trận luận võ...
Ngàn vạn không nghĩ tới, người Thái Kinh cảm thấy luận võ rất tốt, năm nào cũng xem đèn, xem đến phát ngán, cuối cùng cũng làm ra trò mới.