- Vậy cũng được.
Dạ Tần cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện.
Dạ Tư Không cười khẽ một tiếng:
- Tần Tần, trách nhiệm trên vai con càng ngày càng nặng, nói với đại ca con, chớ có biếng nhác, đi bàng chi nhất mạch tuyển người mới.
- Thế nhưng gia gia, bàng chi nhất mạch này, có còn không?
Dạ Tần cũng đã nghe nói qua, huynh đệ gia gia trên cơ bản đã chết hết.
Dạ Tư Không cười khẽ một tiếng:
- Dĩ nhiên còn có bàng chi, cái ngược dòng tìm hiểu đến nhất mạch gia gia của gia gia ta.
-......
Cầm lấy manh mối gia gia cho mình, Dạ Tần xuất cung, đại ca có việc...
Trở lại Dạ gia, Dạ Tần nói chuyện này cho Dạ Côn, Dạ Côn nghe xong một đầu phiền muộn, không nghĩ tới đệ đệ lại bị lừa rồi...
Gia gia thế mà thông qua đệ đệ tới bắt mình làm việc... mình bận rộn như vậy, đến lúc đó còn phải đi Thiên Khiếu tìm thê tử, làm sao có thời gian đi tìm bàng chi cơ chứ.
- Đệ đệ, Dạ gia quân này ngươi mang theo cũng được, cũng không có vấn đề gì.
Dạ Côn không rõ, sao đệ đệ lại không muốn mang Dạ gia quân, đó không phải chuyện tốt sao?
Trưởng Tôn Nhị Khinh Nhu nói ra:
- Phu quân không có đáp ứng là tốt, dù sao nếu như quân quyền toàn bộ rơi vào trong tay phu quân, hiện tại không có gì, thế nhưng đợi đến ngày sau càng ngày càng cường đại...
Mặc dù lời này nghe không thoải mái, nhưng đây là sự thật.
Dạ Minh nhẹ gật đầu:
- Quả thật như thế, ta không đáp ứng, cũng không muốn thế lực nhà chúng ta quá to lớn.
- Con còn tưởng rằng cha thật bị tiêu chảy đây.
Dạ Côn nhịn không được trêu chọc một tiếng.
Chuyện này khiến tất cả mọi người cười ra tiếng.
Đông Môn Mộng nhẹ cười nói:
- Cha con không muốn làm, liền nói bị tiêu chảy, đối với nhà xí đó là tình hữu độc chung a.
- Sao có thể nói như vậy, đây là lấy cớ có được hay không, người có ba gấp không được à.
Dạ Minh phiền muộn nói ra, luôn làm mình xấu mặt trước bọn nhỏ, một chút mặt mũi cũng không cho.
- Cha, gia gia nói ngày mai tổ chức gia yến, đến lúc đó đi ăn một bữa.
Dạ Tần nhẹ cười nói.
Dạ Minh nghi ngờ hỏi:
- Gia yến, không phải muốn đón tiếp con sao?
- Vốn là thế, thế nhưng con không muốn quá nhiều người, cho nên liền nói ăn gia yến là được rồi.
Đông Môn Mộng rất tán thành:
- Đúng đấy, nhiều người như vậy chẳng có ý nghĩ gì.
Dạ Côn biểu thị chuyện này không sai, người một nhà ngồi xuống ăn một bữa cơm tốt hơn nhiều.
Sau khi ăn xong bữa tối, Dạ Tần liền kéo đại ca sang một bên.
- Có chuyện gì thế?
- Đại ca, ta phát hiện Tào công công cùng Cổ U Tiểu Tào công công có vấn đề.
Dạ Tần nhíu chặt lông mày thấp giọng nói ra.
Dạ Côn sững sờ:
- Ngươi cũng có cảm giác như vậy?
- Đúng vậy, thời điểm tại Cổ U, trông thấy Tiểu Tào công công liền cảm thấy rất giống Tào công công, cho nên liền ép hỏi một thoáng, thế nhưng không nói gì.
- Trước đó ta cũng có cảm giác như vậy, trở về thăm dò Tào công công một thoáng, cũng không có phát hiện chuyện gì, hôm nay ngươi có gặp Tào công công không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Đã gặp, lúc ta nói ta giết Tiểu Tào công công, rõ ràng khí tức của y có chút loạn.
Mặc dù lúc ấy rất mỏng manh, thế nhưng Dạ Tần vẫn nhận ra.
Dạ Côn nhíu chặt lông mày, híp mắt nói ra:
- Nếu như hai người bọn họ có liên hệ, như vậy vấn đề liền lớn.
- Đại ca, trước đó ngươi nói những người kia, hai tên Tào công công này có phải là những người kia hay không?
Dạ Tần suy đoán hỏi.
- Nếu thật có liên hệ, như vậy quả thật rất có thể!
Dạ Côn cảm thấy khả năng rất lớn, dù sao đều ở bên cạnh Hoàng Đế làm việc, có thể giám thị các loại...
Như thế nói đến, Cổ U Hoàng Đế có lẽ cũng là người của bọn họ.
Nếu là như thế, vậy giết đúng rồi!
Đột nhiên!
Dạ Côn vỗ tay một cái, đột nhiên ý thức được một chuyện.
- Đại ca, làm sao vậy?
Trông thấy đại ca phản ứng lớn như vậy, Dạ Tần nghi ngờ hỏi.
- Ta rốt cuộc biết vì sao Nguyên Tôn Kiếm Đế nóng nảy vội vã như vậy.
Dạ Côn cuối cùng nghĩ thông suốt, trước đó cảm thấy không hiểu thấu, Nguyên Tôn Kiếm Đế là người thông minh như vậy, làm sao lại nhảy ra, nếu như Hoàng Đế là người của bọn họ, mà mình lại thủ tiêu Hoàng Đế, Nguyên Tôn Kiếm Đế thẹn quá hóa giận liền sẽ điên cuồng trả thù.
Dạ Tần nhìn đại ca hưng phấn, không hiểu ra sao.
- Đệ đệ, lần này ngươi nhắc nhở ta a, Tào công công của chúng ta tám chín phần mười là người của bọn họ.
Hiện tại Dạ Côn chí ít có tám phần chắc chắn.
- Thật? Làm sao đột nhiên cảm thấy như vậy?
Dạ Côn nói suy nghĩ của mình cho đệ đệ nghe, Dạ Tần nghe xong liền mười phần xác định Tào công công là người của bọn họ.
- Đại ca, hiện tại chúng ta liền đi bắt Tào công công! Ép hỏi ra những người kia, nhìn thử xem còn có những người khác hay không.
Dạ Tần lạnh giọng nói ra, ép hỏi chính là thủ pháp của Dạ Tần.
Nhưng không phải thủ pháp của Dạ Côn.
- Không được, hiện tại chúng ta phải bí mật quan sát, nhìn xem ngày thường Tào công công tiếp xúc với ai, có đồng lõa hay không, sau đó một mẻ hốt gọn.
- Được, nghe đại ca!
Dạ Tần đương nhiên nghe đại ca, có lẽ ở cùng đại ca lâu, liền dưỡng thành một loại thói quen, nghe đại ca, chuẩn không sai.
Cũng chỉ có rời khỏi đại ca, mới cảm giác quyết định của mình là chính xác.
- Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, trở về bồi em dâu đi, phải quan tâm các nàng, nhất là trong khoảng thời gian mang thai này.
Dạ Côn cẩn thận nói ra, cũng không nên giống như mình, thê tử mang thai, mình cũng không có ở bên cạnh.
- Được, ta biết rồi, đại ca cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.
- Ừm.
Dạ Côn về đến phòng rất hưng phấn, giống như mình chuẩn bị lột một lớp da của kẻ địch vậy.
Chỉ cần tóm chặt lấy Tào công công, như vậy mình sẽ có thể bóp nát kẻ địch, ngẫm lại liền cảm thấy rất kích thích.
Nghĩ đi nghĩ lại, Côn ca liền ngủ say.
Thậm chí còn mơ một giấc mơ, mơ thấy những người kia quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, thỉnh cầu mình tha mạng, mà mình đánh vỡ âm mưu của bọn họ... Côn ca đều muốn cười tỉnh.
Trong lúc Côn ca đang cười trong mộng, bên ngoài vang lên tiếng hô của Dạ Tần:
- Đại ca, đại sự không ổn!!!
Dạ Côn:......
Lại tới!!!
Côn ca đời này nghe nhiều nhất chính là.
Đại sự không ổn...
Chỉ thấy Dạ Tần trực tiếp phá cửa mà vào:
- Đại ca, không xong!
Trông thấy đệ đệ xúc động như thế, Dạ Côn nghi hoặc hỏi:
- Làm sao vậy?
- Tào công công chết rồi!
- Cái gì!!!!
Dạ Côn kinh hô một tiếng.
- Vừa rồi trong cung truyền tới tin tức, Tào công công treo cổ ở trong phòng của mình.
- Móa!
Dạ Côn nhịn không được nói tục, hôm qua mới đoán chắc Tào công công chính là người của bọn họ, buổi sáng hôm nay liền ngoẻo rồi!
- Đệ đệ! Hôm qua đại ca hẳn nên nghe ngươi!!!
Hiện tại Dạ Côn rất hối hận, nếu như hôm qua nghe đệ đệ, trói Tào công công lại, ít nhất hiện tại sẽ không chết.
Dạ Tần cũng không nghĩ tới, tối hôm qua mới nói, sáng hôm nay liền chết.
Chẳng lẽ Tào công công đã nhìn ra?