"Con mẹ nó, sao Hà Đào lại ở cùng với nam nhân kia chứ?"
Diệp Đại Vĩ nhìn xe Trang Dũng ở phía trước tức giận nói.
"Lão bản, nhất định là Hà Đào lén ăn vụng sau lưng Trần Thiên Minh rồi, hoặc là Hà Đào thấy Trần Thiên Minh có quá nhiều nữ nhân, nàng cũng phải có một ít nam nhân, bây giờ không phải là thời nam nữ bình đẳng sao?"
Trường Mao lập tức cười nịnh nọt Diệp Đại Vĩ. Từ sau khi Diệp Đại Vĩ phát triển ở thành phố D, liền dẫn hắn theo, trở thành thân tín của Diệp Đại Vĩ. Hiện tại hắn có thể nói là gà chó lên trời.
"Mày cho rằng Hà Đào với những con đàn bà khác giống nhau sao, hay là giống như mày có một đám tình nhân bên ngoài?"
Diệp Đại Vĩ tức giạn mắng Trường Mao.
"Dạ dạ, lão bản mắng rất đúng."
Trường Mao thấy Diệp Đại Vĩ tức giận, vội vàng co vòi.
"Trường Mao, mày dẫn người đi bắt Hà Đào đi, còn nữa, giúp tao đập cho thằng kia một trận, đánh thật mạnh vào. Mẹ nó, dám động đến nữ nhân của tao."
Diệp Đại Vĩ tàn bạo nói.
Bản thân không chiến được lại càng nhớ nhung, cho nên, Diệp Đại Vĩ vẫn luôn không quên Hà Đào. Tuy rằng hắn không chiếm được Hà Đào, nhưng cũng không để cho kẻ khác chiếm đoạt.
"Dạ, em đi ngay đây."
Trường Mao vừa nói vừa móc điện thoại ra nói vài câu, liền đẩy cửa ra định xuống xe.
Diệp Đại Vĩ thấy Trường Mao dĩ nhiên không mang mặt nạ, cứ như vậy muốn đi xuống, tức giận mắng to:
"Trường Mao, mày bệnh à, cứ thế mà xuống sao, mày nghĩ mày là minh tinh chắc? Mau đeo mặt nạ vào, đừng để người khác nhận ra."
"Đúng, em vì nóng ruột muốn bắt Hà Đào mà chút nữa quên mất."
Trường Mao gãi đầu xấu hổ nói.
Khi Trang Dũng đang muốn lái xe vào trong nhà hàng, đột nhiên có mấy người bịt mặt từ phía sau nhảy ra, một người dùng một cây đại thiết chùy đập một nhát lên cửa kính bên cạnh vô lăng.
"Choang!"
một tiếng, thủy tinh vỡ nát, cửa xe bị người ta mở ra, Trang Dũng cũng bị lôi ra ngoài.
"A!"
Hà Đào bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ hét lên. Không lâu sau, cửa xe bên cạnh nàng cũng bị người ta giật tung ra, sau đó bị lôi ra ngoài.
"Ngươi, các ngươi là ai?"
Hà Đào bị dọa đến mức ngây người, lắp bắp nói.
Hai người bịt mặt kéo nàng ra không nói gì, lấy một cái túi chụp vào đầu nàng, sau đó áp giải nàng chạy về phía xe tải dân dụng.
Trường Mao đeo mặt nạ chỉ vào Trang Dũng nói với thủ hạ bên cạnh:
"Đập nó một trận cho tao, đừng để nó chết là được."
Nói xong, hắn xông lên, tự mình đạp Trang Dũng hai cước nặng nề. Những tên côn đồ khác cũng lao đến bắt đầu đánh đập Trang Dũng. Chỉ sau chốc lát, Trang Dũng đã bị đánh cho hôn mê bất tỉnh.
"Đi."
Trường Mao tiêu sái phất tay, mang theo những người khác chạy nhanh về phía sau. Sau khi bọn Trường Mao lên xe, hai chiếc xe cũng nhanh chóng biến mất trong đêm đen.
"Lão đại, bây giờ chúng ta làm gì nữa?"
Trường Mao lái xe, hưng phấn hỏi. Nếu Diệp Đại Vĩ để cho chúng huynh đệ cùng nhau xếp hàng cưỡng ɖâʍ Hà Đào mà nói, quả thật là chuyện khoái hoạt nhất trên đời.
"Đi đến công trường bỏ hoang ở ngoại thành. Mày gọi điện nói người của chúng ta đến đó tập trung. Mẹ nó, lúc này tao không tin không thể giết chết Trần Thiên Minh."
Diệp Đại Vĩ cười nham hiểm.
Tới công trường bỏ hoang, Diệp Đại Vĩ bắt đầu an bài nhân thủ cảnh giới bên ngoài, sau đó hắn gọi Trường Mao áp giải Hà Đào đến. Diệp Đại Vĩ dụng lực giật cái túi xuống, nhìn Hà Đào đang hoảng sợ.
"Diệp Đại Vĩ, là ngươi?"
Hà Đào run sợ nói. Nàng còn nhớ rõ lần trước Diệp Đại Vĩ cho nàng và lmc uống xuân dược, định hại hai nàng, không ngờ lần này lại là hắn.
"Ha ha, là anh mà, Hà Đào, lâu rồi không gặp, không phải em rất muốn anh đó chứ?"
Diệp Đại Vĩ cười gian, nhìn thoáng qua bộ ngực cao chót vót của Hà Đào. Đáng tiếc mình không thể hành sự, nếu không, lúc này hắn đa đã cưỡng gian Hà Đào rồi.
"Ngươi, ngươi mau thả ta ra."
Hà Đào nói.
"Ha ha, thả em đi? Em nói thật hay nói đùa thế, anh muốn giết em, nhưng trước khi giết em, anh sẽ gọi Trần Thiên Minh đến, để hắn cùng chết với em, lần này, em thỏa mãn chứ?"
Diệp Đại Vĩ cười. Hắn có Hà Đào trong tay, không sợ Trần Thiên Minh không nghe theo hắn sai khiến.
"Không được, ngươi thả chúng ta đi!"
Hà Đào quá sợ hãi, nàng không ngờ Diệp Đại Vĩ bây giờ trở nên đáng sợ như vậy, muốn giết cả nàng và Trần Thiên Minh.
"Được, tao sẽ thả chúng mày ra, tao sẽ để chúng mày đến chỗ Diêm Vương làm phu thê ân ái, cho chúng mày xuống đó phong lưu khoái hoạt. Tâm nguyện lớn nhất trên đời này của tao là giết chết Trần Thiên Minh, xem ra, ông trời đối với tao không tệ, giúp ta có thể giết chết Trần Thiên Minh đêm nay."
Diệp Đại Vĩ cười lớn.
"Diệp Đại Vĩ, ngươi không phải là người."
Hà Đào lớn tiếng nói.
"Đúng, tao không phải là người."
Diệp Đại Vĩ biến sắc. Bản thân đã không còn là nam nhân, nếu không, lúc này sẽ không thừa hơi mà nói với nàng nhiều như vậy, đã sớm cởi sạch quần áo nàng ra, cưỡi nàng một hồi rồi.
Trần Thiên Minh đang cùng bọn Lâm Quốc ăn cơm, đột nhiên điện thoại di động vang lên. Hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, là Hà Đào gọi đến. Hắn vui vẻ nói:
"Hà Đào, là em à?"
"Hắc hắc, Trần Thiên Minh, để mày thất vọng rồi."
Một thanh âm từ trong điện thoại the thé truyền ra.
"Mày là ai?"
Trần Thiên Minh nghe thanh âm này có phần quen thuộc, nhưng lại có phần xa lạ.
"Tao là Diệp Đại Vĩ đây, mày quên rồi sao? Lão bằng hữu."
Diệp Đại Vĩ cười nói.
"Sao mày lại ở cùng với Hà Đào?"
Trần Thiên Minh có chút kỳ quái.
"Đương nhiên là tao bắt nàng rồi, Trần Thiên Minh, mày nghe kỹ những gì tao nói đây. Bây giờ mày lập tức một mình đến đây, không được báo cảnh sát, không được dẫn người tới, nếu không, mày giúp Hà Đào nhặt xác đi!"
Diệp Đại Vĩ nói.
"Hà Đào ở đâu, tao muốn nghe tiếng cô ấy."
Trần Thiên Minh vẫn có điểm chưa tin tưởng.
"Tốt lắm, tao cho mày nghe chút giọng nữ nhân của mày. Tao nói cho mày biết, huynh đệ của tao ở đây ai cũng thích Hà Đào, nếu mày không đến, mày nói tiền ɖâʍ hậu sát hay tiền sát hậu ɖâʍ thì tốt hơn nhỉ?"
Diệp Đại Vĩ cười to.
"Thiên Minh, anh không được đến đây, Diệp Đại Vĩ muốn giết anh."
Lúc này, trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của Hà Đào.
"Ha ha, Trần Thiên Minh, mày đã nghe thấy chưa?"
Diệp Đại Vĩ nói.
"Chúng mày đang ở đâu?"
Trần Thiên Minh nổi trận nôi đình. Diệp Đại Vĩ thằng tiểu nhân đê tiện này, lại dùng phương pháp này để đối phó với mình.
"Trần Thiên Minh, tao nói lại một lần nữa, nếu mày báo cảnh sát, tao có tay trong, tao sẽ giết Hà Đào trước, mặt khác, chỗ này chỉ có một đường vào, người của tao đang thủ ở bên ngoài. Nếu như phát hiện mày không đến một mình, Hà Đào cũng sẽ chết."
Diệp Đại Vĩ cảnh cáo Trần Thiên Minh.
"Tao không báo cảnh sát, tao sẽ đến một mình, mày nói cho tao biết địa điểm đi!"
Trần Thiên Minh lúc này đã có chút bình tĩnh, bị kích động sẽ không giải quyết được vấn đề.
"Tốt, mày nghe đây, bây giờ mày đến vùng ngoại thành, đến rồi, gọi điện cho tao, tao sẽ chỉ tiếp cho mày biết tao đang ở đâu."
Nói xong, Diệp Đại Vĩ treo điện thoại.
"Lão đại, anh không nên đi một mình."
Lâm Quốc lo lắng nói. Vừa rồi, ngay sau khi nghe thấy Diệp Đại Vĩ bắt Hà Đào, Trần Thiên Minh liền bật loa ngoài, để mọi người biết chuyện đang xảy ra.
"Ta có thể nào không đến một mình chứ? Các ngươi đều vừa nghe rồi đấy, thằng Diệp Đại Vĩ âm hiểm này sớm đã an bài. Bây giờ Hà Đào trong tay nó, nếu ta không sớm đến một chút, Hà Đào sẽ nguy hiểm."
Trần Thiên Minh nói.
"Nhưng võ công Diệp Đại Vĩ cao như thế, anh đến một mình, hắn lại lấy Hà Đào uy hϊế͙p͙, anh đi sẽ rất nguy hiểm."
Trương Ngạn Thanh cũng lo lắng.
"Để cứu Hà Đào, ta không quản được nhiều việc như thế. Chỉ cần Ma Vương không ở đây, ta không sợ bọn chúng."
Trần Thiên Minh lắc đầu nói.
Tiểu Tô ở bên cạnh nói:
"Bọn chúng người đông thế mạnh, lão đại, em sợ anh đi một mình sẽ không phải đối thủ của bọn chúng."
"Như vậy đi, các ngươi lập tức về kho hàng lấy dụng cụ truy tung và nghe trộm, có những thứ này, các ngươi ở phía sau xe của ta 500 thước, đặc biệt không được để cho bọn thủ hạ canh giữ bên ngoài của Diệp Đại Vĩ phát hiện ra, nếu không có thể hắn sẽ giết Hà Đào."
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, nói.
Lâm Quốc đành gật đầu nói:
"Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, lão đại một khi cứu được Hà Đào, lập tức kêu một tiếng, bọn em sẽ chạy tới giúp anh."
Sau đó, bọn Lâm Quốc nhanh chóng chạy đi lấy các dụng cụ cần thiết rồi quay lại. Năm người họ ngồi trên một chiếc xe con, còn Trần Thiên Minh một mình một xe. Dụng cụ theo dõi gắn trong xe của Trần Thiên Minh, còn dụng cụ nghe trộm đặt trong túi áo Trần Thiên Minh, cho nên không dụng cụ theo dõi, chỉ cần Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói ra vị trí của hắn, bọn Lâm Quốc cũng có thể tìm được.
Trần Thiên Minh chạy xe đến khu ngoại thành, sau đó gọi vào số di động của Hà Đào.
"Diệp Đại Vĩ, tao đã đến khu ngoại thành, chúng mày đang ở đâu?"
Trần Thiên Minh nói. Diệp Đại Vĩ này đủ giảo hoạt, chỉ nói chút ít với hắn, khiến hắn không thể chuẩn bị chu đáo.
"Mày chạy đến ngã tư đường phía trước, sau đó theo hướng bắc đến đây. Đi được 5km thì gọi điện thoại lại cho tao."
Diệp Đại Vĩ thấy Trần Thiên Minh quả nhiên trúng kế, vui vẻ cười nói.
"Diệp Đại Vĩ, ta đã đi được 5km, bây giờ thế nào?"
Trần Thiên Minh nói.
"Đi vào giao lộ phía trước, Trần Thiên Minh, bây giờ mày không được tắt điện thoại, giữ nguyên, ngàn vạn lần mày không nên giở trò, nếu không tao sẽ lập tức giết Hà Đào."
Diệp Đại Vĩ hung ác nói.
"Biết rồi."
Trần Thiên Minh nói. Mẹ nó, thằng Diệp Đại Vĩ này thật âm hiểm, sợ mình gọi điện thoại, dĩ nhiên không cho mình tắt máy. May mà trên xe mình có dụng cụ theo dõi, còn thiết bị nghe trộm, nếu không bọn Lâm Quốc sẽ không thể tìm được mình.
"Mày đi tiếp, phía trước có thụ hạ của tao, bọn nó sẽ chỉ ngươi chỗ đỗ xe."
Thanh âm Diệp Đại Vĩ lại vang lên.
Một lát sau, Trần Thiên Minh phát hiện phía trước quả nhiên có hai chiếc xe con đỗ ở đó, đồng thời có vài người đứng bên cạnh. Một người ra hiệu cho Trần Thiên Minh dừng xe.
"Ra khỏi xe của mày, sau đó ngồi trên xe của bọn tao, bọn họ sẽ đưa mày đến đây. Còn nữa, điện thoại di động của mày không được ngắt, trước khi tao nhìn thấy mày, điện thoại của mày không được ngắt."
Diệp Đại Vĩ này thật sự rất xảo quyệt, sợ trên xe của Trần Thiên Minh có vấn đề, dứt khoát bắt Trần Thiên Minh ngồi trên một chiếc xe khác đi vào.
Bất quá, khi hai người nói chuyện, bọn Lâm Quốc ở phía sau thông qua thiết bị nghe trộm vẫn có thể nghe thấy. Chỉ là bọn Lâm Quốc không dám đi quá gần, sợ bị bọn đàn em của Diệp Đại Vĩ phát hiện.
"Diệp Đại Vĩ, tao muốn nghe tiếng Hà Đào."
Trần Thiên Minh nói vào điện thoại di động. Hắn muốn xác định Hà Đào còn sống, không thể để cho con khỉ Diệp Đại Vĩ đùa giỡn.
"Được, tao có thể cho mày nghe một chút."
Diệp Đại Vĩ nói.
Trong điện thoại di dộng truyền ra tiếng của Hà Đào:
"Thiên Minh, anh không được đến cứu em, bọn chúng sẽ giết anh."
"Hà Đào, anh nhất định phải cứu em, cho dù mất mạng anh cũng muốn cứu em, em không cần lo lắng, anh tới rồi."
Trần Thiên Minh nghe thấy giọng nói của Hà Đào, kích động nói.
"Hu hu hu..."
Tiếng khóc của Hà Đào vang lên trong điện thoại.