- Thông gia, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, con trai của ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết.
Dạ Minh cảm giác hôm nay không dối gạt được nữa, sợ rằng chuyện này sẽ dẫn tới hai thông gia chiến tranh!
Liên Hàn nhìn tình huống như vậy, liền biết có vấn đề, trầm giọng nói:
- Nói đi.
Dạ Côn biết không giấu được nữa, liền bất đắc dĩ nói ra:
- Mẫu thân, Mộ Nhi bị phụ thân của Ly Nhi mang đi.
- Cái gì? Mang đi? Có ý gì?
Liên Hàn nghe xong kinh thanh chất vấn.
Dạ Côn nói rõ ràng mọi chuyện một lần, biểu thị thê tử của mình cũng bị mang đi, hiện tại không biết ở nơi nào.
Dạ Côn cũng không có nói suy đoán của mình cho Liên Hàn nghe, nếu như cha vợ thật đang ở Thiên Khiếu, như vậy sẽ có đánh nhau.
Cho nên vẫn nên cầu ổn, không thể để cho hai cha vợ sống mái với nhau, đại quân thi nhân không phải chuyện đùa.
- Ý của ngươi là, phụ thân trói nữ nhi lại? Ngay cả Mộ Nhi của ta cũng bị trói mang đi?
Trên người Liên Hàn dần dần tản mát ra một luồng lệ khí, nữ nhi là ngoại nhân, khẳng định sẽ bị khi dễ.
Trong đầu không khỏi huyễn tưởng ra tràng diện nữ nhi bị khi phụ, bị bọn họ châm chọc khiêu khích.
- Đúng thế.
- Vậy sao ngươi còn không đi tìm?! Thế mà còn có tâm tình ngồi ở chỗ này ăn cơm!!!
Liên Hàn quát lạnh một tiếng, luôn miệng nói phải chiếu cố Mộ Nhi cả đời, hiện tại Mộ Nhi không thấy, còn có tâm tình ăn cơm.
- Mẫu thân bình tĩnh, cha vợ kia của con là người tốt, Mộ Nhi nhất định không có việc gì, ông ấy chỉ muốn làm khó con mà thôi.
- Người tốt?! Làm khó ngươi! Ngươi không sợ ta làm khó ngươi sao?!
Liên Hàn tức quá bật cười, đây là cái lý do gì thế này.
Đông Môn Mộng vội vàng nói:
- Thông gia cứ bình tĩnh, chúng ta đã tìm, nhưng căn bản không có một chút manh mối.
- Ngồi ở trong nhà sao có thể tìm được manh mối?!
Liên Hàn nhìn Đông Môn Mộng trầm giọng nói ra, mất không phải con của ngươi, ngươi đương nhiên không để ở trong lòng.
Dạ Côn cũng biết không hợp lý, làm mẫu thân Mộ Nhi, sinh khí cũng là chuyện bình thường.
- Mẫu thân cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ tìm được Mộ Nhi.
Dạ Côn vỗ ngực hứa hẹn, làm sao có thể không đi tìm thê tử được chứ.
Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị ngồi ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc, không ngờ mấy vị tỷ tỷ là bị mang đi, chứ không phải tự nguyện rời đi.
Ngẫm lại cũng đúng, các nàng sao có thể đột ngột rời khỏi đại ca được.
- Lúc nào?!
Liên Hàn hỏi.
- Chờ Tiết Khánh Nguyên qua đi, con liền đi tìm, tin tưởng con, con nhất định sẽ tìm được.
Dạ Côn lộ ra ánh mắt tràn ngập tự tin, thế nhưng Liên Hàn nhìn thế nào cũng không đáng tin.
- Tại sao phải đợi qua Tiết Khánh Nguyên, chẳng lẽ Tiết Khánh Nguyên còn quan trọng hơn cả Mộ Nhi sao?!
Có đôi khi, đụng phải mẹ vợ không giảng đạo lý, Côn ca rất khó khăn.
- Mẫu thân, con giải thích tình huống hiện tai cho ngài nghe, hiện tại có thể xác định Mộ Nhi bị phụ thân Ly Nhi mang đi, cam đoan trăm phần trăm không có nguy hiểm, cho nên chúng ta không cần lo lắng cho sự an toàn của Mộ Nhi, tình huống Thái Kinh bên này lại có chút phức tạp, có vài người muốn hãm hại Thái Kinh, muốn biến Thái Kinh thành Đông U Thành thứ hai.
Dạ Côn đột nhiên có một biện pháp tốt, cùng kéo mẹ vợ vào là được.
Dù sao bên cạnh không có ai giúp đỡ, nếu có mẹ vợ hỗ trợ, liền như hổ mọc thêm cánh, nếu như có thể kéo theo cha vợ qua, vậy càng hoàn mỹ.
- Ồ? Là ai muốn làm như vậy?
Liên Hàn nghe xong nghi hoặc hỏi.
- Hẳn là những người từ thời Thần Ma đại chiến, đáng tiếc không biết ở nơi nào.
Dạ Côn nói nhỏ một tiếng, kỳ thật trong lòng cảm giác mẫu thân biết, dù sao đã sống lâu như vậy.
Liên Hàn hơi hơi híp mắt:
- Những người này quả thật không phải thứ tốt lành gì.
- Cho nên mẫu thân, ngài biết bọn họ ở nơi nào không?
- Không biết.
Quá giải, Côn ca thật không tin.
Nếu mẫu thân không muốn nói, như vậy được rồi, có lẽ ở trong lòng Liên Hàn còn có chút cố kỵ đi.
- Nếu thật là những người kia, vậy thì sau Tiết Khánh Nguyên chúng ta lại tìm, ta sẽ đi cùng ngươi!
Liên Hàn từ tốn nói.
Liên Hàn vừa mới dứt lời, hiện trường lại vang lên một đạo âm thanh trầm muộn.
- Còn có ta!
Dạ Côn nghe thấy âm thanh này, khóe miệng liền hung hăng co rút.
Nào chỉ có Dạ Côn, Đông Môn Mộng cùng Dạ Minh đều choáng váng.
Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị vô cùng nghi hoặc, nam nhân mặc khôi giáp máu vàng kim kia là ai, thế mà còn mang theo mũ giáp, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt.
Nhưng cặp mắt kia sao lại khủng bố như vậy!
Không sai!
Tới chính là cha của Mộ Nhi!
Lão đại của đại quân thi nhân!
Đông U Thành Hoàng Đế!
Thượng Hiên!
Hiện tại Dạ Côn cũng có chút mơ hồ, Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng lại càng mơ hồ.
Không phải nói đã bị phong ấn sao? Sao lại chạy ra ngoài? Đạo phong ấn kia đều là giả sao?
- Sao ngươi lại tới đây?
Liên Hàn nhàn nhạt hỏi, nhìn cũng chưa từng nhìn phu quân của mình.
Thượng Hiên trầm giọng nói ra:
- Mộ Nhi không thấy, ngoại tôn nữ cũng không thấy, ta ngồi không yên!
- Ngươi theo dõi ta?
Liên Hàn quay đầu chất vấn.
- Đúng.
Dạ Côn cảm giác tính cách cha vợ không tệ, nghe giọng điệu này xem, bên trong bá đạo còn mang theo một chút nhu tình.
Cha phải học tập cha vợ nhiều hơn mới được.
Dạ Minh cũng phát hiện.
Phương thức nói chuyện của thông gia rất ngưu bức.
Nhất là đè thấp âm thanh, mang theo một cỗ ý chí không thể kháng cự, không biết dùng ở trên người Mộng Mộng sẽ như thế nào nhỉ.
- Mộ Nhi là nữ nhi của ta, không có quan hệ gì với ngươi!
Liên Hàn không để mình bị đẩy vòng vòng, thế nhưng trước kia Liên Hàn lại thường xuyên bị dính chiêu này.
- Mộ Nhi cũng là nữ nhi của ta.
Thượng Hiên mảy may không sợ, khiến cho Dạ Minh như có điều suy nghĩ.
Dạ Côn tựa hồ có thể cảm giác được ý nghĩ khủng bố của cha, cha... sinh mệnh rat61 đáng ngưỡng mộ, phải biết trân quý, đừng làm chuyện dại dột.
- Thượng Hiên! Ngươi nói xong chưa?! Quay về nơi ngươi nên ở đi!
- Ta muốn nhìn thấy Mộ Nhi cùng hài tử không có việc gì.
Ngữ khí Thượng Hiên rất bình tĩnh, căn bản không có chút gợn sóng.
Chỉ là Liên Hàn đã giận đến mặt đỏ bừng bừng.
Thân là nữ nhi, có thể phát giác được Liên Hàn biến hóa, kỳ thật trong lòng Liên Hàn mang theo phẫn nộ và khẩn trương.
Phải biết, đã bao nhiêu năm rồi, đây là lần thứ nhất nói chuyện với phu quân.
Chỉ sợ nữ nhân chính là như vậy.
Biết rất rõ có thể tới lui tự nhiên, nhưng ngươi lại không tìm đến ta! Thế nhưng nếu tìm đến, khẳng định sẽ không cho sắc mặt tốt.
Cho nên tìm là sai, không tìm cũng là sai, làm nam nhân thật khó.
Dạ Minh tựa hồ có thể cảm nhận được thông gia đau nhức, cảm thán nữ nhân hiện tại không dễ nuôi...
Hai đứa con trai có thể tìm được thê tử như thế, đã quá may mắn rồi.
Lúc này Dạ Côn muốn ra hoà giải, cảm thấy mẹ vợ chỉ là không bỏ xuống mặt mũi nổi.
- Cha vợ à, ngài tới cũng nên nói một tiếng chứ, nhanh ngồi nhanh ngồi.
Dạ Côn kéo Thượng Hiên từ bên ngoài vào, ngươi đường đường là lão đại của đại quân thi nhân, thế mà lại sợ thê tử, chuyện như vậy truyền đi, sẽ không tốt lắm.
Học cái gì cũng được, tuyệt đối đừng học cha sợ thê tử.
Thượng Hiên mặc khôi giáp máu vàng kim lập tức ngồi xuống, Dạ Côn cố ý để cha vợ ngồi bên cạnh mẹ vợ, giúp hai người nối lại tiền duyên.