Trần Thiên Minh an ủi Hà Đào,
"Sẽ không sao, em không có chuyện gì đâu, anh nhất định có thể cứu em."
Nói xong, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy Hà Đào ra, hắn muốn đi tìm chị Yến.
Hà Đào cúi đầu nằm ở trên giường, nhỏ giọng khóc:
"Thiên Minh, em không nỡ xa anh hu hu hu."
Trần Thiên Minh cắn răng, đi ra ngoài. Hắn nói với Lâm Quốc ở bên ngoài:
"A Quốc, ngươi nhanh giúp ta gọi chị Yến đến đây, nói ta có việc gấp tìm cô ấy."
Tiếp đó, hắn trở lại phòng bệnh.
Một lát sau, chị Yến đã đến.
"Thiên Minh, em tìm chị à?"
Vẻ mặt chị Yến lo lắng, nàng cho rằng Hà Đào đã xảy ra chuyện.
"Dạ, là em tìm chị."
Trần Thiên Minh vừa nói vừa đóng cửa phòng bệnh lại.
"Chị, em nghĩ ra một phương pháp cứu Hà Đào, muốn chị hỗ trợ em."
"Phương pháp gì?"
Chị Yến hỏi Trần Thiên Minh.
"Chị, trước đây em cũng giống như Hà Đào có loại độc này ở trong người. Nhưng vì máu em có khả năng giải độc, cho nên không việc gì. Bởi vậy, em nghĩ lấy ra một ít máu trên người em, đưa vào trong máu của Hà Đào xem có thể hóa giải độc tố trong máu cô ấy hay không?"
Trần Thiên Minh nói.
"Như vậy à, nhưng mà, chị phải xét nghiệm xem máu của em và Hà Đào có cùng nhóm hay không trước đã. Nếu như không cùng nhóm máu mà truyền máu vào, Hà Đào sẽ xảy ra chuyện."
Chị Yến nói.
Trần Thiên Minh sốt ruột nói:
"Vậy chị mau giúp chúng em xét nghiệm đi, độc tính trên người Hà Đào bắt đầu phát tác rồi, nếu không nhanh lên một chút, nàng sẽ không xong."
Trần Thiên Minh nhìn Hà Đào nằm trên giường bệnh, trong đầu không biết có tư vị gì.
"Được, chị làm ngay đây."
Chị Yến cũng cấp bách, nàng vội vàng chạy ra ngoài. Một lát sau, nàng cầm tới dung cụ lấy máu như băng cầm máu, kim thử máu, ống nghiệm... tiếp đó lấy 1ml máu từ tĩnh mạch của Trần Thiên Minh và Hà Đào rồi vội vã ra ngoài.
Trần Thiên Minh ngồi ở trên giường, nắm chặt tay Hà Đào nói:
"Hà Đào, em không cần lo lắng, không có chuyện gì cả."
"Em không lo lắng."
Hà Đào uể oải nói. Nàng cảm giác thân thể mình ngày càng suy yếu, muốn nhấc tay cũng khó, hơn nữa thân thể càng ngày càng mềm oặt.
"Có anh ở bên cạnh, em không sợ gì hết. Thiên Minh, nếu như có thể ở cạnh anh cả đời, thật tốt biết bao!"
"Được mà, sau này anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa, để em cả đời ở bên anh, cho dù cục gạch... Trang Dũng đến, anh cũng ném hắn đi."
Trần Thiên Minh lớn tiếng nói.
"Thiên Minh, em không thích Trang Dũng, em chỉ thích một mìn anh. Em đi cùng hắn, chỉ vì muốn anh tức giận thôi mà."
Hà Đào cúi đầu nói.
"Ài, em còn nói nữa. Em hại anh ăn không ngon ngủ không yên. Bây giờ anh so với trước ít nhất sụt mất ba mươi cân."
Trần Thiên Minh khoa trương nói.(1 cân của TQ = 1/2 kg)
"Đều tại em không tốt, anh mắng em, đánh em cũng được."
Hà Đào thương tâm nói. Nếu như không phải tại mình quá cổ lỗ với việc Trần Thiên Minh có nhiều nữ nhân, thì mọi việc sẽ không trở thành thế này.
Trần Thiên Minh lắc đầu nói:
"Anh sao lại đánh em chứ, anh không phải thằng ngốc, đánh em, lòng anh đau đớn, không phải anh tự chuốc khổ vào thân sao?"
Trần Thiên Minh lại bắt đầu trêu đùa Hà Đào, dù sao hiện tại cũng đàng chờ chị Yến, nhàn rỗi vô sự, không bằng cười cười nói nói chuyện yêu đương với Hà Đào.
"Thiên Minh, anh thật tốt với em."
Hà Đào cảm động lại muốn khóc.
"Đương nhiên, em là nữ nhân của anh, anh đương nhiên sẽ đối xử tốt với em. Bây giờ em biết cũng chưa muộn mà."
Trần Thiên Minh mỉm cười nói.
"Đã muộn, bây giờ biết đã muộn rồi."
Vẻ mặt Hà Đào đau khổ u sầu.
Trần Thiên Minh thấy Hà Đào như thế, biết mình vừa nói bậy, đành phải nhẹ nắm lấy bàn tay Hà Đào, an ủi nàng.
Không lâu sau, chị Yến lại vội vội vàng vàng chạy vào. Nàng gấp gáp nói với Trần Thiên Minh:
"Thiên Minh, thật là kỳ lạ."
Nói xong, trên mặt nàng lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc.
"Cái gì kỳ lạ hả chị?"
Trần Thiên Minh thấy vẻ mặt chị Yến như vậy, không nhịn được hỏi.
"Hà Đào nhóm máu O, nhưng máu của em lại không làm sao tìm ra được nhóm máu."
Chị Yến càng nói càng sợ, bởi vì đứng ở góc độ y học mà nói, nếu như nhóm máu của Trần Thiên Minh không phải là nhóm máu O, A, B, AB, RH,HLA mà nói, hắn sẽ không phải là nhân loại, nhưng Trần Thiên Minh rõ ràng là người!
"Cái gì? Ngay cả máy móc cũng không tìm ra nhóm máu của em?"
Trần Thiên Minh cũng giật mình, thế này rốt cục nhóm máu của mình là nhóm máu nào chứ? Vậy thì lam sao dám đưa vào trong cơ thể Hà Đào đây?
"Đúng vậy, chị cũng không biết là máy móc có vấn đề, hay là máu của em có vấn đề? "
Chị Yến tin tưởng máy móc không có vấn đề bởi vì trong phòng thí nghiệm không có ai, chỉ có mình nàng ta.
Nàng thử nghiệm máu của Trần Thiên Minh trước, thử nghiệm không được, nàng còn tưởng là máy bị hỏng. Nhưng khi nàng đưa máu của Hà Đào vào kiểm tra, phát hiện máy móc bình thường, Hà Đào là nhóm máu O. Cho nên, nàng hoài nghi máu của Trần Thiên Minh có vấn đề.
"Cũng có thể máu của em có vấn đề, chị, trước đây em có gặp một kỳ ngộ, sau này em lại được học thêm võ công, đồng thời kể cả là súng đạn hay đao thương đều không thương tổn được em. Lần trước em bị súng bắn bị thương, còn bị xe tải đụng phải, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì. Cũng có thể là máu của em đặc biệt cho nên mới hóa giải được độc tính của nhuyễn cân đoạt hồn tán. Em cũng nghe bọn sư huynh nói, độc này không có thuốc giải."
Trần Thiên Minh vuốt cằm nói.
"Cũng có thể là như vậy. Thiên Minh, em ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết sự kỳ lạ trong máu của em, nếu không, một đám chuyên gia sẽ bắt em đem đi nghiên cứu."
Chị Yến lo lắng nói. Nàng học y, biết loại chuyện này vô cùng điên cuồng. Thử nghĩ một chút, xã hội loài người xuất hiện một dị tượng người có nhóm máu không xác định như Trần Thiên Minh, đồng thời có thể không sợ súng ống đao thương, hóa giải bách độc, ai mà không muốn bắt hắn đem đi nghiên cứu chứ?
"Em biết rồi, chị Yến, em sẽ không nói cho người khác đâu, đại bá dạy em võ công cũng nói với em như vậy, ngàn vạn làn không được nói cho người khác biết."
Trần Thiên Minh gật đầu nói.
"Thế bây giờ có truyền máu cho Hà Đào hay không?"
Chị Yến hỏi Trần Thiên Minh.
"Có chứ,chị, em hiện giờ không còn biện pháp nào khác, nhất định phải thử một chút, có thể máu em sẽ giúp nàng giải độc, còn nếu như không được, thì em cũng không còn biện pháp nào tốt hơn."
Trần Thiên Minh gật đầu, khẽ cắn răng nói. Đây chính là vì không còn biện pháp nào khác, cũng không biết trong máu của mình có bao nhiêu máu của Huyết Hoàng Nghĩ, càng không chắc chắn có thể giải được độc tính của nhuyễn cốt đoạn hồn hay không.
"Hà Đào, em có đồng ý không?"
Chị Yến quay sang hỏi Hà Đào.
"Chị Yến, em đồng ý, có biện pháp dù sao cũng còn tốt hơn không có."
Hà Đào cũng nhẹ nhàng gật đầu, nàng theo cách xưng hô của Trần Thiên Minh mà gọi chị Yến.
"Được, chị đã cầm một lọ nước muối sinh lý đến đây rồi, Thiên Minh, máu của em không thể trực tiếp truyền vào trong máu của Hà Đào, vẫn phải dùng phương pháp dung nước biển làm dung môi, trước tiên lấy máu của Hà Đào đưa vào trong nước muối sinh lý, sau đó lấy máu của em đưa vào."
Chị Yến nói.
"Cần bao nhiêu máu ạ?"
Hà Đào thấp giọng nói.
"Chị cứ lấy trước hóa giải 100ml máu của Thiên Minh, nếu như có thể độc tố trong máu của em, chị sẽ lấy tiếp 300ml máu nữa để đưa vào."
Chị Yến nói với Hà Đào.
"Chị, lấy nhiều hơn một chút đi, hay là lấy 300ml cho Hà Đào nhé."
Trần Thiên Minh nói với chị Yến.
Chị Yến lắc đầu, giải thích với Trần Thiên Minh:
"Thiên Minh, hiện giờ máu của em có thể hay không có thể giải được độc tố trong người Hà Đào vẫn chưa biết, từ góc độ y học mà nói, sẽ không cho phép làm như vậy. Nếu như độc của Hà Đào có thể giải được, lúc đó chị lấy thêm cũng không sao. Nếu như không giải được, có thể sẽ có hại. Truyền vào người Hà Đào nhiều máu như vậy, càng làm thân thể cô ấy thảm hại hơn."
Trần Thiên Minh nghe chị Yến nói như vậy, đành gật đầu nói:
"Được rồi, em nghe lời chị."
Chị Yến thấy Trần Thiên Minh và Hà Đào đều đồng ý liền lấy 100ml máu của Trần Thiên Minh, đưa vào trong nước muối sinh lý, tiếp đó tiếp đó lấy máu của Trần Thiên Minh vừa pha với dung môi truyền vào trong cơ thể Hà Đào.
Một lát sau, Trần Thiên Minh hỏi Hà Đào:
"Hà Đào, bây giờ em cảm thấy như thế nào rồi?"
Hà Đào lắc đầu nói:
"Vẫn như lúc trước."
"Đứa em ngốc của chị, làm sao mà nhanh như thế được. Phải đợi một chút, sau đó chị sẽ lấy máu của Hà Đào đi xét nghiệm."
Chị Yến bất mãn liếc Trần Thiên Minh nói.
"Không phải vì em quan tâm đến Hà Đào mà nóng nảy sao?"
Trần Thiên Minh gãi đầu xấu hổ nói.
Hà Đào nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, trong lòng cảm thấy rất dễ chịu. Chị Yến nói với Hà Đào:
"Hà Đào, em ngủ trước đi một chút, dù sao bọn chị sẽ vẫn ở chỗ này chăm sóc cho em mà. "
Hà Đào gật đầu, nhắm mắt lại. Thật ra, vừa mới điên cuồng vận động cùng với Trần Thiên Minh ở trên giường, nàng cảm thấy quá mức mệt mỏi, đặc biệt người mềm nhũn, muốn ngủ một giấc thật ngon.
Trần Thiên Minh nghĩ vậy cũng tốt, mình bị Vân Ma đánh một chưởng, ngoại trừ lúc đó điều tức chữa thương một lát, sau liền chạy thẳng đến bệnh viện, vẫn chưa có thời gian chữa thương. Vì vậy, hắn ngồi ở bên cạnh bắt đầu chữa trị thương thế.
Khi Trần Thiên Minh luyện hết chín chu thiên Hương Ba Công, phát hiện đan điền mình tuôn ra một cỗ chân khí mát dịu nho nhỏ, loại chân khí nhỏ này, lại giống với loại lần trước xuất hiện trong lúc mình luyện công. Chỉ là lúc trước là bốn đạo, còn hiện tại chỉ có một đạo?
Trời ạ, sao lại như vậy nhỉ? Chân khí này xuất hiện như thế nào? Chẳng lẽ là do Vân Ma đánh mình một chưởng mà có? Chắc chắn không phải, Trần Thiên Minh lập tức loại bỏ ý nghĩ này. Bởi vì trước đây, khi hắn luyện công phát hiện ra bốn đạo chân khí, cũng không phải bốn người đánh hắn.
Rốt cục là đạo chân khí nhỏ này từ đâu tới đây? Trần Thiên Minh âm thầm suy nghĩ. Chân khí đột nhiên xuất hiện như vậy, mặc dù không tổn hại gì đến mình, còn giúp mình tăng cường sức mạnh của chân khí, nhưng không biết chân khí này đến từ đâu, hắn lại cảm thấy tiếc nuối! Vì thế, một bên luyện công, một bên suy nghĩ xem rốt cuộc là chân khí từ đâu đến
Chẳng lẽ là... trong lòng Trần Thiên Minh đột nhiên vui vẻ. Bởi vì, hắn rốt cục đã nghĩ ra, trước khi mình luyện hương ba công, đã từng cùng mấy nàng chị Yến, Trương Lệ Linh, Lương Thi Man, Tiểu Trữ ở trên giường làm cái chuyện kia, sau đó khi mình luyện hương ba công, tức thì xuất hiện bốn đạo chân khí nhỏ.
Mà vừa mới rồi, mình và Hà Đào cũng ở trên giường làm chuyện đó, cho nên hiện tại khi mình luyện hương ba công, lại xuất hiện đạo chân khí nhỏ. Vậy rõ ràng rằng, khi mình cùng một nữ nhân làm chuyện kia, sẽ xuất hiện một đạo chân khí nhỏ, cùng hai nữ nhân, khả năng sẽ có hai đạo chân khí nhỏ, cùng bốn nữ nhân, thì sẽ có bốn đạo chân khí nhỏ. Nếu mình cùng với 100 nữ nhân làm cái chuyện kia mà nói, có thể có 100 đạo chân khí nhỏ hay không chứ? Trần Thiên Minh tự hỏi trong lòng.
Nếu như một ngày kia mình có 100 đạo chân khí nhỏ nhập vào trong chân khí vốn có của mình, nội lực của mình nhất định sẽ vô cùng mạnh mẽ, nhất định có thể đánh bại Ma Vương. Cùng 100 nữ nhân làm cái loại chuyện kia... Hắc hắc, trong đầu Trần Thiên Minh có bao nhiêu dẫm đãng thì bây giờ đều hiện ra cả.
Nhưng vì sao trước đây khi mình cùng nữ nhân làm chuyện đó, không xuất hiện các đạo chân khi nhỏ nhỉ? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh lại buồn bực.