Chu Tuấn nhìn Mộ Dung Khang, giận đến mức trên ngực hạ chập trùng, rất xúc động.
Ngươi là hậu thuẫn của Chu gia!
Hậu thuẫn thế mà ở bên ngoài bán ta! Nếu như có thể trở về! Nhất định cho Mộ Dung gia các ngươi đẹp mắt!
Dạ Côn nghe nhẹ gật đầu:
- Muốn sống là chính xác, đây là chuyện người thông minh nên làm, cho nên ngươi phải thành thành thật thật bàn giao vấn đề, ta vui vẻ, liền có thể để ngươi sống.
- Mộ Dung Khang, đừng tin hắn! Hắn là đang lừa ngươi, ngươi nói, hai chúng ta chắc chắn phải chết! Ngươi không nói, chúng ta còn chưa nhất định!!!
Dạ Côn đi đến chỗ của Chu Tuấn, trực tiếp tóm lấy y:
- Người ta muốn sống, ngươi lại muốn y chết, ngươi có quyền gì làm chủ thay người khác.
- Chỉ bằng ta tên Chu Tuấn!
Ba!
Dạ Côn trở tay liền tát:
- Trong tên ngươi còn mang theo chữ tuấn, ta thấy ngươi không có chút tuấn nào.
- Ngươi đánh mặt ta?!
Ba!
- Còn dám đánh mặt ta!!!
Ba!
- Ngươi...
Ba ba ba ba ba!!!
Chu Tuấn nguyên bản có chút mập, hiện tại sưng lên càng tròn vo, thật giống một cái đầu Hổ Điêu.
Bất quá Dạ Côn cũng không có giết Chu Tuấn, dù sao giữ lại còn hữu dụng, tên Mộ Dung Khang kia cũng đã nói... là vì cho trưởng bối xem.
Bọn họ làm loại chuyện này, trưởng bối hẳn ngầm đồng ý, cho nên thuận tiện liền dẫn trưởng bối của bọn họ ra, sau đó...
- Mộ Dung Khang đúng không, thân phận của tên này ở chỗ ngươi không thấp đi.
Dạ Côn ngồi ở trên ghế hỏi.
Mộ Dung Khang nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, Chu gia bọn họ, là gia chủ của chúng ta.
- Gia chủ? Vậy sao ngươi họ Mộ Dung?
- Là thế này, gia chủ chúng ta bên kia, chính là bách gia chi chủ, không có loại thuyết pháp như Hoàng Đế.
Mộ Dung Khang giải thích nói.
Dạ Côn nhẹ gật đầu tỏ ra mình hiểu:
- Nói một chút đi, lần này các ngươi tới Thái Kinh làm gì?
- Ta thật ra là bị y gọi tới, ta là không muốn tới.
Mộ Dung Khang tranh thủ thời gian biểu lộ thái độ, ta vô tội, ta cũng là người bị hại a.
- Đừng nói những thứ vô dụng này, các ngươi đến từ lúc nào, người yểm hộ là ai, tới chuẩn bị làm gì?
Dạ Côn chất vấn, sau đó lộ ra bộ dáng... ngươi không nói... sẽ chết.
Mộ Dung Khang ngẩn ngơ.
- Ngươi cũng không nói rồi?
Dạ Côn chất vấn, còn kém vỗ bàn.
- Không... không... vừa rồi ngài hỏi quá nhanh, ta không có nghe rõ.
Mọi người...
- Côn Côn, đừng hù dọa y.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Vậy mau nói, các ngươi tới khi nào?
- Đại khái một tháng trước.
- Đặt chân ở đâu?
- Là tại Nạp Lan phủ.
Mộ Dung Khang thành thành thật thật nói ra, còn Chu Tuấn ở bên cạnh thì phát ra tiếng rên, tựa hồ muốn ngăn cản Mộ Dung Khang.
Dạ Côn nghi ngờ hỏi:
- Nạp Lan phủ là như thế nào? Có nhưng ai, bọn có thân phận gì?
- Nạp Lan gia là Cổ tộc Đông U.
Mọi người nghe xong không khỏi ngẩn người, ngàn vạn không nghĩ tới... Đông U Cổ tộc thế mà có quan hệ với bọn họ.
- Nạp Lan phủ ở đâu?
Dạ Côn chất vấn.
Mộ Dung Khang nói ra vị trí, Dạ Tần đứng dậy trầm giọng:
- Đại ca, ta đi bắt người!
- Được, cẩn thận một chút.
Dạ Côn căn dặn một tiếng.
Dạ Tần rất nhanh liền rời đi, Dạ Côn cảm giác hôm nay thu hoạch quá khổng lồ.
- Vậy lý do lần này tới là gì?
Dạ Côn nhàn nhạt hỏi.
- Nguyên Tôn Kiếm Đế chết, kế hoạch ở Đông U gặp phải nguy hiểm, Chu Tuấn nghe nói là ngươi phá hủy, liền muốn qua đây tự mình giám sát, tìm cơ hội ra tay ở Tiết Khánh Nguyên.
Dạ Côn nghe xong yên lặng nhẹ gật đầu, nguyên lai là như vậy, ngẫm lại cũng đúng, ngay cả Nguyên Tôn Kiếm Đế cũng bị mình thủ tiêu, người phía sau màn khẳng định sẽ đích thân tới xem tình huống, mình cũng cần phải chú ý.
Thế nhưng gần đây có rất nhiều chuyện, căn bản không nghĩ tới phương diện này, thất sách a.
- Ừm? Còn không?
Dạ Côn tiếp tục hỏi.
- Còn có...
Thấy Mộ Dung Khang ấp úng, Dạ Côn thấp giọng hỏi:
- Thế nào, khó mà nói sao?
- Không... không phải, ngoại trừ chuyện này ra, y còn có một việc muốn làm.
- Thoạt nhìn, đây là việc tư rồi.
Dạ Côn nhịn không được trêu đùa một tiếng.
Mộ Dung Khang nhẹ gật đầu:
- Không sai biệt lắm, y là đến tìm ca ca thất lạc đã lâu.
Đông Môn Mộng ngồi ở bên cạnh sầm mặt lại, liền Dạ Minh cũng giống như thế, ca ca thất lạc nhiều năm... lại đến từ cái chỗ kia... chẳng lẽ...
Dạ Côn hơi hơi híp mắt:
- Ca ca thất lạc nhiều năm?
Trùng hợp như vậy, Côn ca cũng có một tên đệ đệ thất lạc nhiều năm, bắt đầu từ trong bụng mẹ, liền trăm phương ngàn kế muốn lộng chết ta!
- Đúng vậy.
- Cụ thể một chút.
Dạ Côn hỏi.
- Đó là chuyện của Chu gia bọn họ, ta thật không biết a.
Mặc dù Mộ Dung Khang nói, thế nhưng cũng không nói hết, dù sao chuyện này liên quan đến danh dự của Chu gia, nói ra sẽ liên lụy đến Mộ Dung gia.
Dạ Côn quay đầu nhìn về phía Chu Tuấn:
- Chết chưa, còn sức lực nói chuyện không
- Cút...
Chu Tuấn suy yếu hô.
- Nói thật, thái độ của ngươi khiến cho ta vô phương tha thứ, xem ra ngươi cũng không cần cánh tay còn lại nữa.
- Côn Côn.
Đông Môn Mộng bỗng nhiên lên tiếng hô.
Chuyện này khiến Dạ Côn nghi hoặc quay đầu:
- Hỏi y chuyện liên quan tới thi nhân, chúng ta nhất định phải tìm được nơi thi nhân đang ẩn núp.
Dạ Côn kém chút quên đại sự, chất vấn:
- Thi nhân ở đâu?
- Ngươi muốn biết sao? Ta không nói cho ngươi...
Chu Tuấn mang theo khiêu khích cười khẽ, phảng phất xem thường Côn ca.
Dạ Côn sầm mặt lại, trực tiếp nhấc chân... hạ xuống.
Bịch một tiếng! Đá xanh trên mặt đất đều nứt ra!
Mà đầu gối Chu Tuấn trực tiếp bị Dạ Côn đạp vỡ, nát bấy,
Aaaaaaaa!!!
Đau đớn kịch liệt khiến Chu Tuấn phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, không có mấy hơi liền hôn mê bất tỉnh.
Đông Môn Mộng vừa rồi muốn ngăn cản cũng không kịp, ánh mắt mang theo phức tạp.
Còn Mộ Dung Khang bên cạnh trông thấy, cảm giác mình rất cơ trí, không có đi chọc giận tên đầu trọc này, Chu Tuấn biến thành như thế, mặc dù có biện pháp chữa tốt, thế nhưng nổi khổ này cũng quá lớn rồi.
- Đại ca, người chạy.
Dạ Tần lúc này chạy về trầm giọng nói ra.
- Chạy?
- Ừm... ta đến trễ, người ở đó đã rời đi cả rồi.
Dạ Côn tiếc hận, xem ra mình ở quán rượu làm ra động tĩnh lớn, để Nạp Lan Thành trốn thoát.
Bất quá không sao, nếu Đông U Cổ tộc cùng một bọn với chúng, sau này gặp trực tiếp diệt là được.
- Được rồi, Nạp Lan Thành không trọng yếu, mẫu thân, có biện pháp gì đánh thức y hay không?
Dạ Côn hướng phía Đông Môn Mộng hỏi, biết trên người mẫu thân cất giấu không ít dược.
Đông Môn Mộng ôn nhu cười nói:
- Gần đây mẫu thân không luyện chế đan dược.