- Dù sao cũng là thân sinh.
Đông Môn Mộng làm mẫu thân, cũng hiểu một điểm.
Dạ Minh nghe xong cũng không có phản bác, chủ yếu xem Côn Côn sẽ lựa chọn như thế nào.
- Hiện tại ta sợ nói cho Côn Côn biết, Côn Côn không chịu được đả kích.
Đông Môn Mộng lo lắng nói.
Kỳ thật Đông Môn Mộng cũng không cần lo lắng, Dạ Côn từ nhỏ đã biết.
- Đúng vậy... đột nhiên nói với Côn Côn, chúng ta không phải phụ mẫu thân sinh, Côn Côn sẽ rất thất vọng.
Dạ Minh cũng lo lắng.
Phu thê hai người đồng thời thở dài.
- Đúng rồi, trước đó nàn nói đến ghế, Đông Môn gia đã tranh thủ được rồi sao?
Dạ Minh tò mò hỏi.
Đông Môn Mộng dừng một chút.
Chuyện này khiến Dạ Minh cảm giác không tốt.
- Làm sao vậy?
Dạ Minh hỏi.
- Không có gì.
- Vậy nàng nói đi.
- Nói cái gì?
- Ghế a.
Đông Môn Mộng cười cười:
- Nên đi làm bữa tối.
- Mộng Mộng, chúng ta vừa mới ăn trưa xong.
Dạ Minh trầm giọng nói ra, lộ ra không vui.
Đông Môn Mộng xấu hổ cười cười.
- Có phải chọn trúng nàng rồi hay không?
Dạ Minh trầm giọng hỏi.
Đông Môn Mộng không lên tiếng.
Dạ Minh bỗng nhiên cười nói:
- Thật đúng là chọn trúng nàng rồi?
- Ta cũng không muốn, lúc ấy cha nói với ta chỉ cần tham dự một thoáng, kết quả ta liền được tuyển chọn.
Đông Môn Mộng bất đắc dĩ một tiếng, chuyện này một mực không dám nói, chính là sợ Dạ Minh nghe xong sinh khí.
Dạ Minh thấp giọng nói ra:
- Cho nên nàng là muốn nói, sau này nàng sẽ rời khỏi ta, đi Thần giới chơi?
- Ta sẽ không đi.
Đông Môn Mộng nghiêm túc nói.
- Còn thể không đi ư?
Dạ Minh đều choáng váng, nói giống như đùa vậy.
Đông Môn Mộng lại thở dài:
- Dĩ nhiên không được, thế nhưng ta có thể phản kháng, cho nên ta mới nỗ lực đột phá tam đoạn, đến lúc đó chí ít có thẻ đánh bạc.
Hiện tại Dạ Minh đã biết rõ, vì sao Mộng Mộng thúc giục mình tu luyện ta đoạn, một mặt là vì chuyện của nhi tử, một mặt khác, chính là vì tương lai.
- Ta hiểu rồi.
Dạ Minh đột nhiên ôm lấy Đông Môn Mộng.
- Ngươi hiểu rõ cái gì?
Đông Môn Mộng nghi hoặc hỏi.
Dạ Minh cảm động:
- Nàng muốn ta tu luyện tam đoạn, chính là vì để sau này đối kháng Thần tộc.
- Cái gì chứ, bảo ngươi tu luyện tam đoạn, là muốn ngươi có thể ngẩn đầu ở trước mặt thông gia...
Dạ Minh:......
- Ta có hai đứa con trai, sợ gì Thần tộc.
Minh ca thật thê thảm, thê tử muốn đối kháng Thần tộc, thế mà đều không nghĩ tới mang mình đi... mà là hai đứa con trai.
Dạ Minh nhận lấy đả kích thật sâu, quyết định bắt đầu từ ngày mai... tu luyện tam đoạn!
Không!
Minh ca muốn đột phá đến tứ đoạn!
Phải biết năm đó Minh ca cũng là kỳ tài tu luyện, đại biểu Nhan Vương, sao có thể bị thê tử xem thường.
Đến lúc đó liền để Mộng Mộng dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, loại cảm giác này đúng là quá sướng rồi.
Đông Môn Mộng nhìn phu quân đang cười ngây ngô, khóe miệng hơi run rẩy, cái tên này lại đang huyễn tưởng...
- Đừng huyễn tưởng, chân thật tu luyện.
Đông Môn Mộng nhịn không được cắt ngang Dạ Minh huyễn tưởng.
Dạ Minh cười hì hì rồi lại cười, vẫn là thê tử hiểu rõ mình.
- Mộng Mộng, hai tên bên trong làm sao bây giờ? Có cần...
Dạ Minh trực tiếp làm một cái động tác cắt cổ.
- Nếu như tên Chu Tuấn kia là đệ đệ của Côn Côn, chúng ta làm như vậy...
Đông Môn Mộng lo lắng Côn Côn đến lúc đó sẽ ghi hận mình.
- Ta làm sao không nghĩ tới nhỉ, nói cũng đúng, hai tên này không thể giết, dù gì sau này cũng phải đối mặt với Thần tộc, không sao cả, chúng ta cùng một chỗ gánh.
Dạ Minh nói rất hăng hái, rất có tư thế một người giữ ải vạn người không thể qua.
Đông Môn Mộng khẽ cười nói:
- Ngươi vẫn nên tu luyện đến tam đoạn đi, ngươi còn yếu hơn cả hài tử.
Dạ Minh:......
Đây cũng quá đả kích người đi.
Bất quá uy nghiêm phụ thân không thể mất.
Lúc này Dạ Côn cùng Dạ Tần hướng thẳng đến Thiên La Viện, Dạ Côn đột nhiên dừng bước.
- Đại ca, làm sao vậy?
-"Chúng ta cần phê văn.
Dạ Côn vội vội vàng vàng, đều quên đi thủ tục.
Dạ Tần cũng nghĩ đến, điều tra Thiên La Viện cần phải có phê văn, đến lúc đó người khác hỏi tới, liền phê văn cũng không có, liền sẽ bị người nói lời ong tiếng ve.
- Chúng ta trực tiếp mang theo thánh chỉ tới được không?
Dạ Tần hỏi.
Dạ Côn lắc đầu:
- Không thể để cho gia gia tham dự vào.
- Đại ca, điều tra Thiên La Viện, khẳng định phải được gia gia phê chỉ thị.
Đệ đệ nói cũng đúng.
- Được rồi, chúng ta liền trực tiếp đi, không cần phê văn, chờ phê văn xuống tới, đến lúc đó sẽ tiết lộ phong thanh.
Dạ Côn cẩn thận nói ra.
- Đại ca, ta cảm thấy Thương Minh đã biết.
Dạ Côn sửng sốt một chút:
- Ý của ngươi là?
- Đúng vậy, Nạp Lan Thành đều chạy, có lẽ đã thông tri Thương Minh, Thương Minh cũng làm ra ứng đối.
- Có đạo lý, ta làm ra động tĩnh quá lớn.
Dạ Côn có chút ảo não, trước đó quá kích động, dù sao vừa tìm được hai người kia, nếu như lúc đó lén lút tiến hành, có thể Nạp Lan Thành cũng sẽ sa lưới.
Dạ Côn đứng tại chỗ trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn đành thở dài:
- Được rồi, chúng ta trở về nhà đi.
- Đại ca, bây giờ chúng ta có Chu Tuấn, liền có thể chỉ chứng Thương Minh có vấn đề.
- Một Chu Tuấn muốn vặn ngã Thương Minh quá ít, chúng ta cần thêm một cái chứng cứ không thể chối cãi mới được
- Ài, hay là chúng ta giả vờ đến thăm hỏi Thương Minh? Nhìn xem y có phản ứng thế nào?
Dạ Tần đề nghị.
- Đệ đệ, quỷ kế không ít nha.
Dạ Côn cười hắc hắc nói.
Dạ Tần gãi gãi cái ót:
- Đều là học theo đại ca.
-......
- Đi thôi, chúng ta liền đi chiếu cố chưởng viện đại nhân.
- Được rồi đại ca.
Hai huynh đệ buông lỏng tâm tính hướng phía Thiên La Viện.
- Đại ca, lúc trước ngươi tra hỏi hai tên kia, thần thái của mẫu thân và cha có chút kỳ quái.
Dạ Tần bỗng nhiên nói ra.
Dạ Côn kỳ thật biết, dù sao Chu Tuấn là đang tìm ca ca, mà Chu Tuấn cũng từ chỗ kia tới, mình cũng được mẫu thân nhặt ở nơi đó về, mẫu thân có biểu lộ như thế là chuyện bình thường.
- Hẳn là không muốn ta bạo lực như vậy.
Dạ Côn trêu chọc nói ra.
- Ta cảm thấy không phải...
Dạ Côn cảm thấy hiện tại đệ đệ rất nhạy cảm, đây cũng là một chuyện tốt.
- Được rồi, đừng nghĩ chuyện khác, huynh đệ chúng ta tới "hỏi thăm" Thương Minh thật tốt trước đã.
Dạ Tần nhẹ gật đầu.
Rất nhanh, hai huynh đệ liền đến Thiên La Viện, cũng thuận lợi tiến nhập Thiên La Viện.
Dù sao thân phận của hai người bày ở nơi này.
Rất nhanh liền đi tới biệt viện nhỏ của Thương Minh.
- Chưởng viện, hai vị Tiểu Vương Gia tới.
Trong phòng yên tĩnh một thoáng, sau đó lập tức lên tiếng:
- Để bọn họ vào đi.
- Vâng!
Hai huynh đệ liếc nhau một cái, thế mà còn dám để mình vào nhà, xem ra quả thật đã làm tốt phòng bị.
Dạ Côn đột nhiên ý thức được một chuyện.
Sao mình lại quên dẫn theo cha vợ cơ chứ, cha vợ có thể theo dõi khí tức tìm tới thi nhân đó!!!
- Đệ đệ ngươi đi vào trước, ta đi một chút sẽ về ngay.