Dạ Côn cũng đang nghĩ, có nên dẫn cha vợ theo để trấn tràng hay không, dù sao cha vợ không yếu.
Suy nghĩ rất lâu, cảm thấy vẫn nên dẫn mang cha vợ theo, như thế sẽ đáng tin hơn một chút.
Một phần vạn cha vợ không giao người thì sao, vậy khẳng định sẽ phải động thủ.
Chẳng lẽ Côn ca còn sợ sao.
- Tạ ơn cha vợ.
Dạ Côn nói xong chắp tay biểu đạt.
- Chớ vội tạ ơn, ngươi phải cải thiện mối quan hệ giữa ta và mẹ vợ ngươi mới được.
Dạ Côn sững sờ, lập tức như tên trộm cười nói:
- Cha vợ à, chuyện này con đã cho nghĩ ra biện pháp.
- Ồ? Nói nghe một chút.
- Cha vợ, ngài cảm thấy quan hệ của cha cùng mẫu thân ta thế nào?
Dạ Côn trước tiên hỏi.
Nghe con rể đặt câu hỏi, Thượng Hiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng tổng kết ra, nhẹ nói ra:
- Cha ngươi da mặt thật là dầy.
- Đây chính là bí quyết độc môn của cha con, da mặt siêu cấp dày!
Dạ Côn cũng cảm thấy như vậy, da mặt của cha đã đạt đến cấp độ làm người giận sôi, nếu ai có da mặt như vậy, liền có thể nói... ta vô địch.
- Ý của ngươi là, muốn ta học theo cha ngươi?
Thượng Hiên âm u nói ra, cảm giác đây là đang khiêu chiến điểm mấu chốt của mình.
Thân là một tên quân chủ vĩ đại, này làm sao có thể không biết xấu hổ đi hống nữ nhân như vậy.
Cho dù Thượng Hiên ta chết đói ở dưới lòng đất, cũng sẽ không học cha ngươi đi hống nữ nhân như thế.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:
- Vậy ngài cảm thấy mẫu thân của con bị cha con dỗ đến thế nào?
Thượng Hiên suy nghĩ một chút, thấp giọng nói ra:
- Khá tốt."
Mặc dù mỗi lần Đông Môn Mộng đều vô cùng tức giận, thế nhưng sau khi Dạ Minh không biết xấu hổ hống... không bao lâu liền cười ra tiếng, chỉ cần cười ra tiếng, liền sẽ không sao.
- Vậy thì được rồi, kỳ thật cha vợ hiện tại cha vợ ngài của là như thế, ngài không biết hống mẹ vợ a
- Ta đều đã nói xin lỗi, còn muốn thế nào a!
Thượng Hiên không phục, chẳng lẽ còn muốn quỳ xuống nói xin lỗi à, Thượng Hiên ta là một tên quân vương, làm sao có thể đi quỳ nữ nhân.
Dạ Côn cảm giác cha vợ còn không có lĩnh ngộ tình cảm sâu bằng mình:
- Cha vợ à, kỳ thật mẹ vợ không phải muốn lời xin lỗi của ngài, thứ mẹ vợ muốn là được ngài coi trọng.
- Coi trọng?
Thượng Hiên nghi ngờ hỏi.
- Đúng vậy, ngài nhìn cha con... mặc dù không biết xấu hổ một chút, thế nhưng biểu hiện ra hết thảy, đều là đang coi trọng mẫu thân của con, nếu như không coi trọng, làm sao có thể buông xuống tư thái đi nói những lời kia chứ?
Thượng Hiên nghe xong cảm thấy có chút đạo lý.
- Mẹ vợ cũng là nữ nhân, ngài ấy cũng cần ngài dỗ dành, có đôi khi Mộ Nhi tức giận, con dỗ dành liền không sao.
- Thế nhưng mà... ta không làm được.
- Ài, con đây cũng không có biện pháp.
Dạ Côn giang tay ra, biểu thị từ bỏ thôi... không nguyện ý hống, vậy là ngươi yêu chưa đủ sâu.
Thượng Hiên suy tư thật lâu, cuối cùng tựa hồ quyết định cược một lần, đánh cược tôn nghiêm của mình:
- Làm sao hống?
- Vậy ngài phải đi hỏi cha con, ở phương diện này cha con đã đăng phong tạo cực.
Lúc Dạ Côn nói lời này, cảm giác có chút tự hào...
Thượng Hiên có hơi ngượng ngùng:
- Ngươi đi hỏi là được rồi.
- Loại chuyện này cần phải một kèm một mới có hiệu quả, nếu như con chuyển đạt sai lầm thì biết làm sao, đến lúc đó phản tác dụng, vậy liền triệt để không có hy vọng.
Hiện tại Thượng Hiên cũng rơi vào tình thế khó xử.
Dạ Côn khẽ cười nói:
- Cha vợ à... kỳ thật ngài cũng đừng cảm thấy ngượng ngùng, mọi người đều biết tình cảnh của ngài và mẹ vợ, đều rất muốn giúp một tay, hơn nữa hiện tại mẹ vợ cũng không đi, chứng minh là đang cho ngài cơ hội, nếu như mẹ vợ đi... đến lúc đó cơ hội cũng sẽ bay mấy.
Nói chuyện rời đi, Thượng Hiên liền có chút lo lắng:
- Vậy ngươi nói với cha ngươi trước đi, ta đi tìm sẽ rất mạo muội...
- Yên tâm đi, sáng sớm ngày mai con sẽ nói với cha con.
- Được, đến lúc đó ngươi báo cho ta.
- Không thành vấn đề, cha vợ trở về nghỉ ngơi sớm một chút, dưỡng tốt tinh thần.
Thượng Hiên nhẹ gật đầu:
- Ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi, mắt đều có quầng thâm rồi, Mộ Nhi sẽ không thích.
Dạ Côn:......
Cha vợ à... lời này của ngươi rất đả kích người a.
Nhưng Dạ Côn vẫn không nhịn được đi soi gương, phát hiện quả thật có chút quầng thâm.
Sắp đi Thiên Khiếu tìm thê tử, phải bảo dưỡng một chút.
Ngày thứ hai, mọi người ngồi ở trong hành lang ăn sáng.
Thượng Hiên nhìn Dạ Côn một chút, tựa hồ đang hỏi, thế nào.
Dạ Côn cho một cái ánh mắt yên tâm, đừng lo lắng... xem vị quân chủ này đã gấp đến thế nào rồi kìa.
Cơm nước xong xuôi, Dạ Côn kéo lão cha sang một bên.
- Có chuyện gì thế Côn Côn? Nhất kinh nhất sạ, muốn mời cha đi hoa lâu sao? Nếu như mẫu thân con hỏi tới, con đến cõng nồi.
Dạ Côn:......
Lão cha, to gan da mặt dày a.
- Cha, con có một chuyện muốn nhờ.
- Không có tiền.
Dạ Côn biểu lộ là như vậy (ヾ )
- Chuyện này không liên quan đến tiền bạc.
Dạ Côn suýt chút nữa thì thổ huyết.
- Phải nói sớm chứ... chỉ cần không nói đến tiền, quan hệ của chúng ta là sắt.
Dạ Côn:......
Từ nhỏ đến lớn, lão cha ngươi thích nhất chính là hố tiền của nhi tử.
- Thật ra là chuyện của cha vợ con.
- Cha vợ con làm sao?
- Ông ấy muốn vãn hồi trái tim của mẹ vợ.
- Đơn giản a.
- Nhưng ông ấy không biết cách.
- Trời ạ, y còn là người sao?
Dạ Minh kinh hô một tiếng.
- Không còn.
Dạ Côn than nhẹ một tiếng.
- Cũng đúng... đoán chừng suy nghĩ cũng khác với chúng ta.
Dạ Minh sờ lên cằm nói nhỏ.
Mà Dạ Côn nhìn lão cha, hình như suy nghĩ của ngươi mới khác với chúng ta đấy.
- Cha, người đi dạy cha vợ con cách hống mẹ vợ đi.
- Ta đi dạy? Không tốt lắm đâu...
- Cha yên tâm đi, con đã nói với cha vợ rồi, sau khi người đáp ứng, con liền an bài địa điểm cho hai người gặp mặt.
Dạ Côn lén lén lút lút nói ra, giống như sợ bị người nghe thấy được.
Dạ Minh suy nghĩ một chút:
- Nếu là thông gia, vậy chuyện này nhất định phải giúp, nhưng nếu xảy ra chuyện, ta sẽ không cõng nồi đâu đấy, ta lại phải hống mẫu thân của con.
- Yên tâm đi, con cõng nồi.
- Vậy được.
Dạ Minh nói xong liền vươn tay, ngón cái cùng ngón trỏ ma sát với nhau.
Dạ Côn:......
-"Côn Côn, con cũng biết đấy, mẫu thân con quản ta rất nghiêm.
Dạ Minh hắc hắc một tiếng.
Bất đắc dĩ, Dạ Côn chỉ có thể nhét mấy tấm kim phiếu cho Dạ Minh, xem như phí phụ đạo cho cha vợ đi, thật không rẻ a.
Rất nhanh, Dạ Côn liền thông tri cho Thượng Hiên, báo địa điểm gặp mặt.
Song khi Dạ Minh cùng Thượng Hiên đến địa điểm gặp mặt, trong không khí tựa hồ có chút mùi vị.
Nhìn nhà xí cách đó không xa, hai đại nam nhân hơi khẽ cau mày, không biết vì sao Dạ Côn lại an bài gặp mặt ở chỗ này, mùi vị thoang thoảng.
- Thông gia, chuyện của ngươi Côn Côn đã nói cho ta biết, yên tâm đi, nhất định có thể thành công.
Dạ Minh đầu tiên cấp niềm tin cho Thượng Hiên, muốn hống nữ nhân, không có tự tin còn hống cái rắm.