TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 549: Lẽ nào gặp quỷ

"A!"
nghe thấy người đẹp kêu khóc như vậy, Trần Thiên Minh cũng phản xạ lại, kêu lên một tiếng. Nhưng giọng của hắn là giọng nam trầm nên không có gay gắt như giọng nữ của cô ấy.




Người đẹp cũng tỉnh ngộ lại, cô ấy nhìn Trần Thiên Minh đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, cô ấy vừa xấu hổ vừa tức giận, vội vàng dùng tay che ngực mình lại:
"Anh là ai? Anh quay người lại đi!"
Người đẹp dùng tiếng Tạng nói.


Trần Thiên Minh mơ hồ không hiểu người đẹp đang nói cái gì, chỉ thấy lắp bắp mấy tiếng, nhưng hắn biết nhất định sẽ không phải là bảo mình đến ôm và hôn cô ấy. Nhưng có thể cô ấy nói cơ thể cô ấy rất đẹp. Trần Thiên Minh thầm nghĩ vậy.


Người đẹp thấy Trần Thiên Minh không có động tĩnh gì mà vẫn nhìn chằm chằm mình, cô ấy liền cắt răng lập tức quay đi, rồi chạy về phía trước.
"Này, người đẹp, tôi không phải là người xấu, cô không cần phải chạy."


Trần Thiên Minh thấy người đẹp đang chạy bạt mạng trong nước như vẻ rất sợ hắn đuổi theo vậy, hắn cũng chạy theo vài bước. Thực ra có đến nỗi như vậy không? Mình không phải là người xấu, chỉ là không cẩn thận tắm ở đây rồi không cẩn thận nhìn thấy cơ thể cô ấy mà thôi.


Người đẹp này hình như không nghe thấy lời Trần Thiên Minh nói, cô ấy vẫn chạy, sau khi chạy đến bờ liền chạy ra sau cây cổ thụ. Trần Thiên Minh lại nhìn ngẩn ra. Tuy lần này hắn chỉ nhìn thấy đằng sau của người đẹp nhưng khi người đẹp thì cặp mông căng tròn lắc lư, giống như tim hắn đang lắc lư vậy.


Ôi thật đáng tiếc, người đẹp đã chạy ra phía sau cái cây, không nhìn thấy nữa. Cô ấy sao lại như vậy nhỉ, một chút thường thức cũng không có, thời tiết lạnh như thế nà, cô ấy không thể trốn sau cái cây như thế được, cô ấy sẽ lạnh cóng mất. Cô ấy vẫn nên xuống nước, nhiệt độ của nước rất thích hợp. ha ha.


Thật là ông trời có mắt lại để Trần Thiên Minh đoán đúng. Một lát sau người đẹp đó từ sau cái cây bước ra. Nhưng Trần Thiên Minh vừa nhìn thấy người đẹp liền vô cùng thất vọng. Hoá ra người đẹp bây giờ đã mặc quần áo vào, mà còn là quần áo dân tộc Tạng.
"Anh là ai?"


Lúc này người đẹp lạnh lùng nói với Trần Thiên Minh, có điều lần này cô ấy dùng tiếng Hán rất chuẩn để nói. Điều này làm cho Trần Thiên Minh cảm thấy kì lạ, vì ở Lạt Ma giáo này ngoài Phật sống Ngật Tang Đạt Kiệt ra thì hắn chưa từng nghe thấy tiếng Hán lại chuẩn như thế.


Nếu như nói người đẹp này là người Hán thì sao cô ấy lại mặc trang phục Tạng. Không phải chứ, nhưng sao cô ấy lại nói tiếng Hán chuẩn như vậy, như là từng học chuyên về Hán ngữ vậy. Hơn nữa cô ấy vừa mới nói thì đã dùng tiếng Tạng nói với mình.


"Tôi là người đến đây để buôn bán, nhưng không ngờ ở đây lại có một cái hồ đẹp như vậy, nước trong hồ lại là nước nóng."


Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn người đẹp, vừa nãy hắn chỉ chăm chú nhìn vào những bộ phận trọng yếu của người đẹp chứ không có cẩn thận nhìn rõ dung mạo của người đẹp này. Hắn chỉ cảm thấy cô gái này rất đẹp, đặc biệt là cơ thể đẹp đến mức hắn không thể hình dung nổi.


Khi Trần Thiên Minh nhìn kĩ khuôn mặt người đẹp, bất giác kinh ngạc kêu lên:
"Cô…cô là Tây Thi!"
Hoá ra người đẹp này lại có dung mạo giống hệt như Tây Thi ở trong chiếc gương Tây Thi mà hắn đã từng giúp Mã Bân bảo vệ, cho nên hắn mới kinh ngạc như vậy.


Vì người đẹp này nghe Trần Thiên Minh nói hình như
"Tây Thi"
đó là bạn của hắn, nhất thời cũng không hiểu người mà Trần Thiên Minh nói chính là Tây Thi, một trong tứ đại mĩ nhân cổ đại. Cô ấy bất giác hỏi:
"Tôi không phải, chắc anh nhận nhầm người rồi?"


"Không, không, thật sự là cô rất giống cô ấy."


Trần Thiên Minh nhìn người đẹp dung mạo yêu kiều như tiên nữ bất giác không có tự chủ đứng lên nói với người đẹp. Hắn nhất thời quên mất là mình không mặc quần áo, hắn đứng lên như vậy làm cho tất cả cơ thể phơi bày ra trước mặt người đẹp.
"A!"


Tiếng thét của người đẹp lại xuất hiện.
"Sao lại kêu lên như vậy?"
Trần Thiên Minh không hiểu hỏi. Xem ra người đẹp này có thói quen kêu the thé như vậy, không có chuyện gì cũng kêu lên, thật là chẳng ra sao.
Người đẹp vừa dùng tay che mắt mình lại, vừa chỉ vào Trần Thiên Minh nói:


"Anh…anh sao lại không mặc quần áo vào?"
Nghe người đẹp nói như vậy Trần Thiên Minh mới nhìn lại mình. Trời ơi, mình lại trần nhồng nhộng như vậy, để cho người đẹp nhìn thấy những nơi hiểm yếu của mình. Trần Thiên Minh liền vội vàng ngồi xổm xuống nước, chỉ để lộ ra cái đầu.


Ôi, vậy là công bằng rồi. Vừa nãy mình nhìn thấy của cô ấy, bây giờ cô ấy cũng nhìn thấy của mình rồi, mọi người đều đã rõ của nhau. Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng. Hơn nữa vừa nãy người đẹp hỏi một câu chẳng có trình độ gì cả
"Sao lại không mặc quần áo"


, mình đang tắm thì sao có thể mặc quần áo được?
Mình cũng chưa từng thấy người bình thường nào mà lại mặc quần áo để tắm cả, nếu mình mà mặc quần áo để tắm thì chắc chắn sẽ bị người ta gọi là
"đồ thần kinh"


Hơn nữa cô ấy lúc nãy không phải là cũng cởi quần áo để tắm hay sao? Đúng thật là. Chỉ cho phép mình cởi quần áo, không cho người ta cởi, thật chẳng ra làm sao. Có điều nếu như cô ấy không cởi quần áo thì mình cũng không được sướng mắt như lúc nãy. Cơ thể cô ấy thật là quá đẹp, đặc biệt là phần trên. Nghĩ đến đây phần dưới của Trần Thiên Minh bắt đầu phản ứng, cũng may mà bây giờ hắn đã ngồi xuống nước, không để cho người đẹp nhìn thấy nơi không chịu nghe lời.


"Anh nói gì đi."
Người đẹp nhìn Trần Thiên Minh không trả lời liền tức giận nói.
"Tôi đang nghĩ khi tôi tắm tại sao lại phải mặc quần áo?"
Trần Thiên Minh bất bình nói. Người đẹp này nói có chút vô lí, bảo mình trả lời như thế nào đây.
"Anh…"
Người đẹp không nói được gì.


"Tôi tối qua mới tới đây, không hiểu quy tắc ở đây, mong cô thông cảm. Cô là người tây bộ à?"
Trần Thiên Minh hỏi.
Người đẹp không trả lời mà lại hỏi lại Trần Thiên Minh:
"Tây Thi mà anh vừa nói là bạn anh sao? Tôi và cô ấy thật sự rất giống nhau sao?"


Người đẹp có chút tò mò hỏi, khi nghe thấy người ngoài nói mình rất giống một người nào đó đương nhiên là rất tò mò rồi.
Trần Thiên Minh thầm nghĩ, Tây Thi mà là bạn của mình mà mình còn tại thế thì mình nếu như không phải là trường sinh bất lão thì cũng là quỷ rồi.


"Tây Thi là một trong tứ đại mĩ nhân cổ đại, tôi đã từng nhìn thấy bức hoạ vẽ nàng ấy, bức hoạ ấy thật sự rất giống cô, từ lúc nãy đến giờ tôi vẫn cứ nghĩ cô là Tây Thi."
Trần Thiên Minh giải thích cho người đẹp.


"Ồ, hoá ra người anh nói là Tây Thi của cổ đại. Được rồi, tạm biệt. Mong anh quên đi chuyện lúc nãy, cứ coi như là một giấc mơ đi."
Nói rồi người đẹp liền quay người chạy vào rừng cây và biến mất.
"Cô.."


Trần Thiên Minh chỉ kịp gọi một tiếng, người đẹp đã không thấy nữa. Hắn còn muốn hỏi một chút về tên người đẹp, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, có người yêu chưa, nhà ở đâu để hôm nào đó đến hỏi thăm. Nhưng cô ấy lại không để cho mình hỏi mà đã chạy mất rồi. Đáng tiếc! Hắn không thể để người trần mà đuổi theo người đẹp được. Trần Thiên Minh thầm than thở.


Trần Thiên Minh bất đắc dĩ, đảnh phải quay trở lại hồ, hắn trèo lên bờ, mặc quần áo của mình vào rồi trở về. Hắn đã ở đây quá lâu rồi, nên trở về xem mấy người Ngô Tổ Kiệt đã trở lại chưa.


Trần Thiên Minh trở về nơi lúc nãy đã tách bọn họ ra thì thấy họ đã đợi ở đấy rồi.
"Tiểu Kiệt, các cậu đợi lâu không?"
Trần Thiên Minh ngại nói.
"Không có, chúng tôi cũng vừa mới trở về được một lát thôi."
Tiểu Kiệt lắc đầu nói.


"Ông chủ, ở đây có cảnh đẹp nào không?"
"Cảnh sắc ở đây rất đẹp, đặc biệt là có một cái hồ rất đặc biệt."
Trần Thiên Minh cao hứng nói, sao này họ có thể mỗi ngày đến đây tắm rồi.
"Hồ đặc biết?"
Thản Ca thấy Trần Thiên Minh nói như vậy thì tò mò hỏi.


Trần Thiên Minh gật đầu nói:
"Đúng vậy, rất đặc biệt, Thản Ca anh có biết không?"
"Trần tiên sinh, hồ đó có gì đặc biệt vậy?"
Thản Ca hỏi.
"Nước ở trong hồ đó đều là nước nóng, tôi mới tắm ở đó về."
Trần Thiên Minh cười nói.
"Nước ở đó là nước nóng ư?"


Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Khởi cùng hưng phấn kêu lên. Tin tức này đối với họ mà nói là vô cùng vui mừng, họ cũng muốn tắm thoải mãi, đặc biệt theo như những gì Trần Thiên Minh nói thì tắm ở đó rất thoải mái.
"Không phải chứ? Có chuyện như vậy sao?"


Thản Ca kinh ngạc thất sác nói. Anh ta sống ở đây đã mười mấy nắm rồi, nhưng chưa từng nghe nói ở nước hồ ở đây trong mùa đông lại nóng. Nếu như không phải nhìn thấy thần ánh mắt tỏ ra rất thật của Trần Thiên Minh thì anh ta cũng sẽ có chút hoài nghi là Trần Thiên Minh đang nói đùa.


Trần Thiên Minh thấy ánh mắt Thản Ca như vậy, hắn cũng tò mò. Hồ nước này không phải là ở gần đây sao, tuy là hơi hẻo lánh nhưng nơi này không thể không có người biết đến.
"Thật mà Thản Ca, vừa nãy tôi thật sự đã tắm ở đấy."
Trần Thiên Minh thấy Thản Ca không tin nên vội nói.


"Vậy anh đưa chúng tôi đi xem xem."
Thản Ca cũng có chút nóng lòng, hồ như Trần Thiên Minh nói thì anh ta thật sự chưa từng nhìn thấy.
Thế là Trần Thiên Minh liền dẫn mọi người đi vào trong rừng. Đi qua ngã rẽ, Trần Thiên Minh cuối cùng cũng đã đưa mọi người đến cái hồ đó.
"Là cái hồ này sao?"


Thản Ca ngạc nhiên hỏi Trần Thiên Minh, hồ này trước đây anh ta cũng đã từng nhìn thấy, cũng từng rửa tay ở đây, nhưng không thấy nước ở đây nóng.
"Là hồ này, nhưng…"


Trần Thiên Minh nói không ra lời, vì khi nãy hắn tới đây thì hồ có sương khói, nhưng bây giờ đã không còn nữa. Hắn liền đặt tay xuống dưới nước thì thấy nước hồ lạnh ngắt, không hề nóng như lúc nãy.
Ngô Tổ Kiệt cũng đưa tay xuống nước một lát, Ngô Tổ Kiệt liền nói với Trần Thiên Minh:


"Ông chủ, anh có nhớ nhầm nơi không, nước ở hồ này lạnh như băng vậy."
"Không sai mà, chính là ở đây."
Trần Thiên Minh nhìn xung quanh, khẳng định nói.
Thản Ca cười nói với Trần Thiên Minh:


"Trần tiên sinh, có thể anh đã nhầm rồi, ở trong rừng này có mười mấy cái hồ nhỏ như thế này, nhưng chưa từng nghe nói nước trong hồ lại nóng vào mùa đông mà còn có thể tắm cả."


Trần Thiên Minh nói không ra lời, tất cả thật sự rất kì quái, vừa nãy mình rõ ràng còn tắm trong hồ, lại còn gặp được người đẹp giống hệt Tây Thi, còn nhìn thấy thứ không nên thấy, lẽ nào là giả ư? Hay mình đã gặp quỷ?


Không phải, nhất định không phải. Trần Thiên Minh hơi lắc đầu, mình thật sự nhìn thấy người đẹp đấy, đặc biệt là thấy nơi của người đẹp mà làm cho mình hưng phấn. Nhưng tại sao khi người đẹp này rời đi thì lại nói hãy coi như là một giấc mơ? Trần Thiên Minh thấy thật kì lạ.


Đọc truyện chữ Full