Tử Thanh nhìn Tưởng Tử Diệc trong sân từ tốn nói:
- Cô nương này không tệ.
- Tử Thanh Điện Chủ muốn nhận nữ tử này sao?
Mạnh Dương nhàn nhạt hỏi.
Tử Thanh cười cười, không nói chuyện.
Quả thật có ý nghĩ này, bằng không cũng sẽ không nói ra như vậy, nhưng đây là Đông U.
Hơn nữa còn đang ở Thái Kinh, nữ tử này quả thật có tài năng, thế nhưng bên kia có một tên đầu trọc đang ngồi, còn có một nữ nhân có phụ thân đạt đến tam đoạn.
Sao có thể tùy tiện cướp người.
Trong lòng đám Điện Chủ đều hiểu rõ, chỉ là không nói điểm phá mà thôi.
Ở trong mắt mọi người, bốn tên Điện Chủ hẳn là có thực lực nhất, nhưng là chân chính có thực lực, đều là ngồi ở bên phía Dạ gia.
Bên này mới là ngọa hổ tàng long.
Lúc này trên võ đài kiếm khí tung hoành, hai người đánh cân sức ngang tài, khiến cho cảm xúc của người xem dâng trào, sợ Tưởng Tử Diệc thua.
Lúc này phân tích sư lại đến phân tích một đợt.
- Học Viện Nhật Nguyệt có tiếng tu luyện khắc khổ, thậm chí đạt đến mười hai canh giờ không ngủ không nghỉ! Tu luyện dưới loại trạng thái này, đúng là không ai có thể làm được! Mà Tưởng Tử Diệc lại làm được!
- Hai người nhìn như cân sức ngang tài, nhưng căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của ta, Tưởng Tử Diệc đã chiếm thượng phong, khỏi cần phải nói, thân pháp Tưởng Tử Diệc cao hơn một tầng, đây cũng là thân pháp Học Viện Nhật Nguyệt khai viện, Tứ Hành Bộ!
Cát Phi trong chiến đấu dĩ nhiên cũng nghe thấy, thầm nghĩ trong lòng không thể để bị phân tâm.
Nhưng không thể không nói, nhãn lực tên phân tích sư này rất cao, thân pháp mình quả thật không bằng nàng.
Thế nhưng về mặt sức mạnh, mình cao hơn nàng, tại sao ngươi lại không nói ra?!
- Địa Liệt Trảm!
Chỉ thấy hai tay Cát Phi đột nhiên nắm chuôi kiếm, trường kiếm lập tức tản mát ra khí tức nóng bỏng, phảng phất muốn chặt đứt vạn vật ở trước mặt.
Phân tích sư kinh hô một tiếng:
- Thanh Vũ quốc Cát Phi không hổ là Tiểu Kiếm Thánh! Chiêu dùng kiếm hóa đao này thật vô cùng kì diệu, ở trên thân kiếm tựa hồ còn gia trì một loại đạo pháp nào đó, xem ra Tiểu Kiếm Thánh là song tu.
Cát Phi thầm mắng một tiếng, ngươi phân tích thiên vị như thế có vui không?
Đáng chết, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua một câu sao? Nhất thời thoải mái, hỏa táng cả nhà!
Tưởng Tử Diệc hơi nhăn lấy mày ngài, nguyên bản cũng cảm giác liệt diễm trên thân kiếm có chút kỳ quái, lại không bày ra nhất đoạn, tại sao có thể xuất hiện đặc thù.
Nguyên lai là gia trì đạo pháp.
Người này quả thật lợi hại!
Đã ngươi biết dùng đạo pháp, vậy liền tới luyện một chút!
Tưởng Tử Diệc duỗi ngón tay trắng noãn ra, nhàn nhạt hô:
- Đạo pháp chương 9: Bình Chướng!
Tưởng Tử Diệc ngưng kết ra một tầng hào quang.
Phân tích sư mang theo kinh ngạc hô:
- Tưởng Tử Diệc thế mà sử dụng đạo pháp! Trời ạ! Nguyên lai nàng cũng là song tu! Quá mạnh! Ở bên trong thế hệ trẻ tuổi, có thể song tu đến cảnh giới như thế, lác đác không có mấy người... Tưởng Tử Diệc thế mà... thật khiến người ta kinh ngạc tán thán a!
Dạ Tần thấp giọng nói ra:
- Mấy năm không có gặp, tựa hồ Tưởng Tử Diệc mạnh lên rất nhiều.
- Đúng vậy... bản thân liền có thực lực Kiếm Hoàng, liền đạo pháp cũng dùng đến, hẳn là có kỳ ngộ gì đi.
Dạ Côn xem chừng, một người không có khả năng không duyên không cớ quật khởi, khẳng định là được tạo hóa.
- Nếu thật là như vậy, chỉ sợ nàng chướng mắt Phong Điền.
- Hẳn là sẽ không.
Dạ Côn cảm giác Tưởng Tử Diệc không tệ, không phải loại nữ hài dùng thực lực ép người.
Chỉ thấy Địa Liệt Trảm hung hăng chém vào bình chướng, một cái biển lửa lập tức tuôn ra, mà bình chướng không có dấu hiệu tổn hại chút nào.
Thế nhưng vẻ mặt Tưởng Tử Diệc xiết chặt.
Bởi vì nàng trông thấy miệng Cát Phi nhếch lên nụ cười.
- Liệt hỏa phun trào!
Cát Phi vừa mới dứt lời, kiếm trong tay thế mà cũng hóa thành hỏa diễm, dung nhập vào trong biển lửa.
Mọi người hơi hơi kinh hô, y đã mở nhất đoạn.
- Các vị khán giả, Thanh Vũ Cát Phi triển khai nhất đoạn, chẳng qua là khiến người ta không nghĩ tới, thời điểm nhất đoạn... kiếm liền cải biến hình dáng, hẳn là một thanh kiếm rất hiếm hoi.
Danh Ảnh ngồi trên đài mỉm cười, cho dù phải thua, cũng phải cho Thái Kinh nhìn thực lực một chút, Cát Phi làm không tệ.
- Danh Ảnh quân chủ, này thiếu niên trẻ tuổi này không tệ.
Dạ Tư Không khẽ cười nói.
Danh Ảnh chắp tay cười nói:
- Thánh Nhân, vị cô nương Tưởng Tử Diệc này cũng không kém, tuổi còn nhỏ mà song tu cao minh như thế, tương lai bất khả hạn lượng.
Mặc dù là lời khác sáo, nhưng mọi người cảm giác Cát Phi quả thật có tài, nếu như Tưởng Tử Diệc không dùng toàn lực, chỉ sợ sẽ phải thua.
Mà Dạ Côn cảm giác, kiếm trong tay Cát Phi, có điểm giống ngụy Thần Kiếm Hỏa Vân Phần Thiên... có thể hóa thành hỏa diễm.
Chờ xem Tưởng Tử Diệc tiếp một chiêu này như thế nào.
Giữa sân, hỏa diễm trong nháy mắt ăn mòn đi bình chướng, hóa thành từng thanh hỏa kiếm đánh tới chỗ Tưởng Tử Diệc.
Mà Tưởng Tử Diệc chỉ hơi giật mình, sau đó liền tỉnh táo lại, tố chất cực cường.
Lúc này, một cỗ hàn phong bỗng nhiên ngưng tụ ở trên võ đài, Cát Phi cảm giác được cỗ hàn ý này, vẻ mặt có chút kéo căng.
Kiếm trong tay Tưởng Tử Diệc thế mà bày ra một tầng sương lạnh.
- Băng Phong Thiên Lý.
Tưởng Tử Diệc nhàn nhạt hô lên.
Một cỗ băng tuyết bỗng nhiên xuất hiện, liệt hỏa hung mãnh, băng phong thấu xương, cả hai hung hăng đan xen vào nhau.
- Các vị khán giả! Tưởng Tử Diệc cũng sử xuất nhất đoạn, thoạt nhìn thanh kiếm này có thuộc tính băng, hiện tại xem ra, đã đạt đến trình độ hoàn mỹ khắc chế.
Lúc này cảnh tượng vô cùng hoành tráng, trong trắng có đỏ, trong đỏ có trắng.
Chỉ trong vòng mấy hơi, một cỗ hàn băng ngưng tụ trên không trung, hỏa diễm thế mà bị cưỡng ép đông thành khối băng.
Hoắc!
Toàn trường lập tức bộc phát ra tiếng hò hét vang dội, thật sự quá đẹp.
Cát Phi từ trong thất thần hoàn hồn, nhìn Tưởng Tử Diệc cười nói:
- Trong những người trẻ tuổi, ngươi là người lợi hại nhất ta từng gặp.
Tưởng Tử Diệc từ tốn nói:
- Người trẻ tuổi? Phía trên có hai người trẻ tuổi, lợi hại hơn ta rất nhiều.
- Ngươi nói là Dạ Côn cùng Dạ Tần sao? Bọn hắn đã không thuộc về hàng ngũ người trẻ tuổi nữa rồi.
Còn may Dạ Côn cùng Dạ Tần không nghe thấy, bằng không sẽ lập tức phản bác.
Lão tử chỗ nào không giống như người trẻ tuổi, lông còn chưa mọc dài đây.
Cát Phi nhìn hỏa diễm bị đông cứng, hơi hơi thở dài:
- Xem ra phải dùng tuyệt chiêu áp đáy hòm rồi!
- Được.
Tưởng Tử Diệc từ tốn nói.
- Khải Hóa, Hỏa Thần Kiếm!
Chỉ nghe Cát Phi gầm thét một tiếng, nguyên bản liệt hỏa bị đông cứng run nhè nhẹ, khối băng cấp tốc hòa tan, hỏa diễm lần nữa nở rộ.
Biển lửa hướng phía Cát Phi ngưng tụ, mà thân thể Cát Phi bị ngọn lửa vây quanh.
Mặc dù không thấy rõ bộ dáng, thế nhưng khí tức Cát Phi tán phát ra vô cùng khổng lồ, nhị đoạn không phải chuyện đùa.
Lúc này phân tích sư kinh hô một tiếng:
- Không nghĩ tới vị Cát Phi này thế mà có một thanh kiếm có thể biến thành áo giáp, loại kiếm này vô cùng hiếm hoi, sau khi biến thành áo giáp thực lực có thể tăng lên gấp bội!!!
Lời mới vừa nói xong, biển lửa vây quanh Cát Phi bỗng nhiên tiêu tan hết.
Mà ở trên người Cát Phi đã ngưng tụ ra áo giáp hỏa diễm, liền kiếm đều là hỏa... có điểm giống Hỏa Vân Phần Thiên của Dạ Côn.
- Dùng ra nhị đoạn của ngươi.
Cát Phi kiếm chỉ Tưởng Tử Diệc.
- Phụ Thân, Băng Phong Kiếm!
Tưởng Tử Diệc than nhẹ một tiếng.