TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 746: Phản Kích

Theo Cát Phi đạp mạnh, nắm tay phải đột nhiên kéo ra phía sau.
Mặc dù chỉ là một cái động tác ra quyền, nhưng giờ khắc này, không khí phảng phất giống như bị rút đi.
Nguyên bản khí tức nóng bỏng toàn bộ tan biến.
Tất cả đều chuẩn bị cho một quyền tiếp theo.




Vẻ mặt Tưởng Tử Diệc hơi hơi trầm xuống một cái, không dám khinh thường.
Hai thanh kiếm dồn dập thoát ly hai tay Tưởng Tử Diệc, phiêu phù ở đỉnh đầu.
- Băng Thí!


Tưởng Tử Diệc quát lạnh một tiếng, hai thanh băng kiếm thế mà cấp tốc bành trướng, tạo thành hai thanh cự kiếm, hàn khí tản ra bốn phía, khiến mọi người khiếp sợ không thôi.
Cát Phi cũng giống như thế, thế nhưng trong nội tâm càng xúc động.
- Xem xem băng kiếm của ngươi lợi hại, hay là nắm đấm của ta lợi hại!


Cát Phi vừa mới dứt lời, nắm đấm to lớn trên hư ảnh liền oanh ra.
Giờ khắc này, khí tức vừa mới ngưng tụ toàn bộ bùng nổ, đá xanh trên võ đài không chịu nổi áp lực, đều xuất hiện vết rách.
Nắm đấm sục sôi nóng bỏng kia, nếu thật bị đánh trúng, lành ít dữ nhiều.


Nắm đấm lớn như vậy, nhìn thôi đã thấy sợ.
Tưởng Tử Diệc khẽ kêu một tiếng:
- Đừng xem thường ta!
Hai cái băng phách mang theo hàn phong gào thét lao đi, mặt đất cấp tốc kết thành tầng băng.
Ầm!


Một tiếng vang trầm bùng nổ, hào quang chói mắt khiến người phải dùng tay che, thật đúng là sáng mù con mắt.
Đông Môn Mộng từ tốn nói:
- Mặc dù hai người là Kiếm Hoàng, nhưng một chiêu này, đều sắp tiếp cận Kiếm Tông.


- Đúng vậy, người trẻ tuổi bây giờ, động một chút lại vượt cấp chiến đấu.
Dạ Minh cảm thán một tiếng, cũng may niên đại của mình đều là người bình thường, không có hiện tượng vượt cấp đánh quái.
Đông Môn Mộng liếc mắt nhìn Dạ Minh:
- Ngươi cũng không phải nhân vật chính.


Dạ Minh vụng trộm bày tỏ.
╭∩╮
Lúc này tràng diện không rõ ràng lắm, đỏ trắng tương giao, hai người đều bị bao phủ trong đó.
Dần dần, khói mù tán đi.
Hỏa diễm vẫn tràn đầy như cũ, thậm chí đều chiếm mảng lớn luận võ đài, tương phản... băng tuyết màu bạc nhỏ đi rất nhiều.


Hơn nữa Tưởng Tử Diệc lúc này thế mà ngụm lớn thở dốc, băng khải trên người đều có dấu hiệu phá giải, xuất hiện vết nứt.
Hai thanh cự kiếm, thế mà vỡ vụn rơi đầy đất.
Bị nắm đấm của Cát Phi đánh băng liệt.


Đây cũng không phải là cục diện người Thái Kinh muốn nhìn thấy, Cát Phi một mặt vui mừng, thế nhưng Danh Ảnh đều đã có tâm tự tử.
Bảo ngươi nhường, ngươi nhường như vậy sao?!


Dạ Tư Không làm sao có thể nhỏ mọn như vậy, nhưng lúc này trong lòng cũng thở dài, vốn cho rằng Tưởng Tử Diệc đã rất ưu tú, lại không nghĩ rằng Thanh Vũ quốc còn có người càng lợi hại hơn.
Trận đầu này liền phải thua sao?
- Nếu như Tưởng Tử Diệc không có đòn sát thủ, phải thua.


Dạ Tần nhẹ nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, từ tình huống xem ra, quả thật như thế...
Nhưng mà mình cùng đệ đệ không thể lên, mặc dù đều là người trẻ tuổi, thế nhưng đi lên chính là khi dễ người.


Cho nên mới nói, ẩn giấu thực lực là tốt nhất, ít nhất lúc cần thiết có thể ra tay, hiện tại mình ra tay, đó chính là khi dễ người.
Thái Kinh phải thua sao?
Giờ này khắc này, trong lòng tất cả mọi người đều đang nghĩ vấn đề này.
Phân tích sư mang theo âm thanh trầm trọng hô:


- Quá lợi hại! Vị Cát Phi đến từ Thanh Vũ quốc này quá mạnh! Một quyền vừa rồi mặc dù động tác rất chậm, thế nhưng lực lượng ngưng tụ quá to lớn, suýt nữa đã xông phá kết giới!


- Nếu như vừa rồi Tưởng Tử Diệc không có bỏ mặc y ngưng tụ sức mạnh, cũng không đến mức bị đánh trọng thương! Người trẻ tuổi thiếu khuyết kinh nghiệm thực chiến, nhưng đây cũng là chuyện thường tình, sau này trải qua tuế nguyệt, ta tin tưởng Tưởng Tử Diệc sẽ có thể càng mạnh mẽ hơn.


Phân tích sư đã bắt đầu tổng kết kinh nghiệm thất bại, dù sao trong mắt y, Tưởng Tử Diệc đã thua...
Bất quá nhìn danh sách trong tay, chỉ cần tiếp theo có thể thắng là được, chẳng qua là mở màn Thái Kinh Tiết Khánh Nguyên liền thua, tựa hồ là điềm báo không tốt.
Cát Phi trong sân nhàn nhạt hỏi:


- Tưởng Tử Diệc, đây là toàn bộ thực lực của ngươi sao? Nếu như thế, ta thật có chút thất vọng.
Tưởng Tử Diệc hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người lên... hai tay lập tức đọng lại.
Nguyên bản băng phách vụn vặt lại lần nữa ngưng tụ, hóa thành song kiếm rơi vào trong tay Tưởng Tử Diệc.


Phân tích sư thấy thế, tranh thủ thời gian nói ra lí do thoái thác.
- Không hổ là người trẻ tuổi Thái Kinh, Tưởng Tử Diệc cũng không từ bỏ, nàng lựa chọn tiếp tục chiến đấu! Đây là tín niệm của người Thái Kinh, không đến một khắc cuối cùng, thề không bỏ qua!


Nguyên bản đám người thấp thỏm nghe thấy lời như vậy, đều dồn dập đứng dậy, tiếp thêm sức mạnh cho thân ảnh yêu kiều ở dưới sân.
Cát Phi thầm mắng một tiếng, nói chuyện thật không biết xấu hổ, rõ ràng thua, bị ngươi nói kiểu này, giống như ta thắng rất ám muội vậy.
- Vốn không muốn lấy ra.


Chỉ nghe Tưởng Tử Diệc nói nhỏ một tiếng.
Cát Phi nghe xong sững sờ:
- Ồ? Còn có át chủ bài?
- Nếu là át chủ bài, vậy dĩ nhiên phải lưu tại cuối cùng.


Tưởng Tử Diệc nói nhỏ lấy, tựa hồ mang theo một điểm bất đắc dĩ, dù sao dùng ra át chủ bài, mọi người đều biết, về sau người ta liền sẽ đề phòng ngươi.
Nói nghiêm trọng một điểm, át chủ bài chính là một cái lá bùa hộ mệnh.


- Để ta tới nhìn một chút! Lá bài tẩy của ngươi đến cùng là gì?!
Chỉ thấy Cát Phi gầm thét một tiếng, khí thế hư ảnh sau lưng thế mà không giảm, còn có xu thế tăng cường.
Tưởng Tử Diệc cầm kiếm trong tay, hai tay dần dần khép lại, đồng thời nói ra:


- Quả thật dùng kiếm cũng không phải sở trường của ta, ta am hiểu dùng thương!
Chỉ thấy song kiếm thế mà còn có khe hở, chi tiết này không ai chú ý đến.
Hai thanh kiếm sát nhập lại với nhau, chuôi kiếm ngưng kết dài hơn, mà ở phía trên băng khải, thế mà còn ngưng kết ra hai cái cánh băng.
- Hàn Băng Thương!


Tưởng Tử Diệc tay cầm Hàn Băng Thương quát lạnh một tiếng, một cỗ khí tức cuồng bạo băng lãnh bao phủ toàn trường, nguyên bản yếu thế trong nháy mắt biến thành áp chế!
- Tưởng Tử Diệc, rất mạnh nha.
Lúc này Dạ Côn đều cảm thán một tiếng.
- Đúng vậy.


Dạ Tần cũng rất tán đồng, thế mà chuyển bại thành thắng, tràng diện tựa hồ biến thành áp chế...
Đông Môn Mộng từ tốn nói:
- Tưởng Tử Diệc quả thật ngộ tính không tồi, mặc dù vừa mới vào Kiếm Hoàng, thế nhưng lĩnh ngộ nhị đoạn lại sâu hơn Cát Phi.


Đối với Đông Môn Mộng đánh giá, mọi người cảm thấy rất chính xác, nếu như không có một phần lĩnh ngộ này, chỉ sợ Tưởng Tử Diệc liền phải thua.
Giữa sân, Cát Phi bình tĩnh, nhìn Tưởng Tử Diệc trước mắt, tựa như thiên sứ xinh đẹp.
- Lá bài tẩy của ngươi rất kinh diễm.


Cát Phi trầm thấp một tiếng.
Tưởng Tử Diệc băng thương chấn động, nói nhỏ một tiếng:
- Còn có càng kinh diễm.
- Tốt! Đại khoái nhân tâm! Đánh đi!
Cát Phi cũng không sợ, hư ảnh sau lưng cuồng bạo.
Phân tích sư nhìn tình huống trong sân, mang theo xúc động hô:


- Quá lợi hại! Trận chiến đấu này khiến cho ta nhiệt huyết sôi trào, Tưởng Tử Diệc biểu hiện khiến chúng ta nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ đều là cường giả!!!
- Nhận thua đi, một quyền kia kỳ thật đã tiêu hao quá nhiều đạo lực, ngươi đã không còn lực lượng.


Cát Phi phun một ngụm máu tươi, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Tử Diệc, khóe miệng hiện lên một vệt gian xảo.


Đọc truyện chữ Full