TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Cao Thủ
Chương 1607: Phải tin vào sức mạnh của tình yêu

Hạng mục lôi đài, Hưng Hân đánh dấu tiến độ dẫn trước rõ rệt. Lữ Bạc Viễn sầu não xuống sân, nhưng fan Luân Hồi trong nhà thi đấu không vì vậy mà trách cứ y.

Người chơi Vinh Quang có chút kinh nghiệm sẽ biết rằng, trận này bất kể ai thắng ai thua đều dẫn đến cách biệt. Lý do nằm ở nghề của hai tướng: Bậc thầy pháo súng và nhu đạo. Duy trì khoảng cách thì bậc thầy pháo súng lợi thế toàn phần, nhu đạo đừng mơ chạm đến đối thủ. Còn trong trường hợp áp sát, cục diện sẽ thuộc về nhu đạo, bậc thầy pháo súng giãy dụa kiểu gì cũng không thoát.

Thắng thua quyết định bởi cự ly khi cán cân nghiêng hẳn về một phía trong cả hai trường hợp, kết quả cuối cùng sẽ chênh lệch thấy rõ. Đây là logic sinh ra từ cuộc đụng độ giữa hai nghề đặc biệt, và sự thật cũng chứng minh cho điều đó.

Luân Hồi còn hai tướng, liệu họ có thể san bằng cách biệt?

Khán giả cùng dõi ánh mắt về hàng ghế Luân Hồi, chờ tướng Luân Hồi thứ tư xuất hiện.

Đỗ Minh!

Người được Luân Hồi chọn ở vị trí thứ tư chính là hắn, trong khi cao thủ hàng đỉnh của chiến đội là Tôn Tường lại lùi xuống thứ năm. Lối sắp đặt này có hơi bảo thủ. Chu Trạch Khải làm tướng tiên phong thì lẽ ra Tôn Tường, "tướng solo mạnh thứ hai" nên ngồi slot thứ ba hoặc tư chứ sao chốt cuối nhỉ? Lúc danh sách ra trận được công bố, mọi người đã bàn tán không thôi về dụng ý của Luân Hồi.

Tạm thời, Luân Hồi đang bị dẫn trước. Tình huống 2 vs 2.5, việc Đỗ Minh lên trước và Tôn Tường thủ hậu bỗng trở nên hợp lý đến lạ.

Kỳ thực, bảo thủ vốn đồng nghĩa với ổn định.

Đỗ Minh đứng dậy, chào các đồng đội lên sân nhưng ánh mắt lại lơ đãng trôi về hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân. Buồn thay, hắn nhìn bao lâu là chuyện của hắn, Đường Nhu vẫn chỉ lo theo dõi màn hình lớn treo cao, chăm chú nghiền ngẫm trận đấu vừa xong.

"Nhìn gì đó ba, ai thèm để ý ba đâu?" Có người Luân Hồi phát hiện mục tiêu của Đỗ Minh.

"Không lẽ đang trốn tránh mình?" Đỗ Minh lẩm bẩm trong miệng.

"Giỡn hả ông? Lên sân mau!" Cả đám chịu hết nổi.

Đỗ Minh ngước đầu xem danh sách lôi đài hai đội trên màn hình điện tử. Muốn gặp Đường Nhu trong trận, hắn phải đánh tới sau cùng! Tức là không chỉ giết Tô Mộc Tranh với cây HP 59%, còn phải hạ luôn Phương Duệ kế đó...

Ráng lên!

Đỗ Minh âm thầm siết chặt nắm đấm, bước chân càng thêm kiên định.

"Đây là lý do anh nhất quyết đề cử cậu ta đánh slot bốn?" Quan sát loạt động thái của Đỗ Minh, Giang Ba Đào nghiêng đầu nói với Phương Minh Hoa, tuyển thủ cầm mục sư của Luân Hồi.

"Phải tin vào sức mạnh của tình yêu!" Phương Minh Hoa tỏ ra là người từng trải. Thuộc nhóm dân tộc thiểu số "Đã có vợ" trong Liên minh, hắn luôn cảm thấy mình rất có quyền lên tiếng ở lĩnh vực này. Dù sao thì phần đông tuyển thủ trong giới đều còn rất trẻ, lại toàn đốt sạch thời gian trước màn hình máy tính, chả được mấy mống có bạn gái nữa là.

"Ít nhất cũng... ổn định." Hiển nhiên Giang Ba Đào không tán đồng cả kế hoạch chỉ vì một lý do nghe như đùa. Chẳng qua, việc để Tôn Tường thủ lôi đài cũng là lựa chọn mang tính vững chắc, nên Luân Hồi mới quyết định cùng chờ xem "sức mạnh của tình yêu".

"Thứ tự lôi đài của Hưng Hân hầu như toàn Đường Nhu chốt cuối. Cho Đỗ Minh slot bốn, nếu gặp Đường Nhu luôn thì cậu ta sẽ dốc toàn lực đánh bại ẻm, để ẻm lóa mắt về cái trình bá đạo của mình. Nếu không gặp, cậu ta sẽ cố hết sức đi cho tới cuối." Phương Minh Hoa lần nữa trình bày sự đáng tin cậy của thứ tự lôi đài Luân Hồi.

"Trí tuệ." Giang Ba Đào gật đầu.

Những người khác đều câm nín. Chắc chỉ có đội phó nhà họ mới có thể thản nhiên tiếp lời! Trong mắt họ, bóng lưng Đỗ Minh đang cất bước lên sàn đấu như tỏa ra hào quang đầy bi tráng. Anh ấy, anh ấy chiến đấu vì lẽ gì?

Đổi tướng, lên sân và vào phòng, trận kế tiếp bắt đầu bằng màn tải nhân vật.

Đỗ Minh ở chiến đội Luân Hồi có thể tính là chủ lực, dù lượng fan không sánh nổi những cái tên như Chu Trạch Khải. Luân Hồi mấy năm nay đầu tư càng lúc càng mạnh, đắp đồ xịn xò cho các nhân vật chủ chốt, cả kiếm khách Ngô Sương Câu Nguyệt của Đỗ Minh cũng gần như phủ bạc tận răng. Vũ khí bạc đang cầm là kiếm quang Băng Vụn, nghe tên không quá ngầu, nhưng trải qua cường hóa liên tục cũng trở thành một trong "Thập đại danh kiếm Vinh Quang" theo hội những người thích sưu tầm hàng ngon thống kê, chất lượng không phải tầm thường.

Hít sâu.

Đỗ Minh bắt đầu ổn định tâm lý. Hiện chưa thể nghĩ quá nhiều đến Đường Nhu ở xa tận cuối đường. Nếu muốn tự tay quyết chiến với cô, hắn phải vượt qua hai ải liên tiếp. Giờ cần tập trung sức lực, giải quyết Tô Mộc Tranh trước đã.

Trận đấu bắt đầu!

Với thái độ kiên quyết, Ngô Sương Câu Nguyệt khởi động cực nhanh, cắt thẳng ra giữa bản đồ.

Mộc Vũ Tranh Phong cũng không đi vòng mà chọn tuyến đường chính, nhưng vì biết giữa bản đồ có cột thạch nhũ nối liền nóc hang và mặt đất, Tô Mộc Tranh bèn chọn hướng hơi chếch để tránh choán tầm nhìn.

Tiến lên!

Khoảng cách đôi bên không ngừng rút ngắn.

Khi hai tướng đi được nửa đường, Ngô Sương Câu Nguyệt đột nhiên đổi hướng, di chuyển lệch sang cánh. Hóa ra, hắn không cắm đầu chạy thẳng một mạch như mọi người nghĩ. Hắn bất ngờ chọn thời điểm này để di chuyển chiến thuật. Phạm vi đi vòng không lớn, nhưng hướng di chuyển xéo đã giúp hắn tránh khỏi tầm nhìn của Mộc Vũ Tranh Phong.

Có thể thấy, mỗi một tuyển thủ Luân Hồi đều biết lợi dụng kết cấu thạch nhũ trên bản đồ đến mức siêu việt. Ngô Sương Câu Nguyệt không hẳn là đi vòng, mà giống với Mộc Vũ Tranh Phong, hắn chỉ di chuyển hơi chếch so với hướng đối diện. Nhưng góc chếch nho nhỏ này lợi dụng triệt để kết cấu thạch nhũ, cho thấy Luân Hồi đã dày công nghiên cứu tuyến đường tiến thẳng trung lộ mà vẫn che chắn được bản thân.

Gần đến giữa bản đồ, Mộc Vũ Tranh Phong dừng bước.

Đối thủ không xuất hiện trong tầm nhìn, nghĩa là hắn không đi thẳng, hoặc đang núp lùm đâu đó...

Tuy không biết trick của Đỗ Minh, nhưng qua mấy trận, một tướng kinh nghiệm như Tô Mộc Tranh đã nhìn ra đại khái cách sử dụng địa hình của Luân Hồi.

Ngừng chân, Mộc Vũ Tranh Phong thả Mắt Điện Tử rồi mới đi tiếp, bắt đầu duy trì khoảng cách vừa phải với mọi cột thạch nhũ trong tầm nhìn. Bước chân cô rất nhẹ, cả nhà thi đấu rộng lớn bỗng yên lặng như một vở kịch câm.

Khán giả quan sát hai tướng chầm chậm tiếp cận nhau theo góc nhìn từ trên xuống. Vì Mộc Vũ Tranh Phong cẩn thận giữ khoảng cách với thạch nhũ, Ngô Sương Câu Nguyệt tạm thời chưa có cơ hội tấn công. Tầm đánh của kiếm khách không đến mức bằng 0 như nhu đạo nhưng cũng chẳng xa hơn là mấy. Trận đấu này, xét về nguyên lý giống trận đấu trước vài phần.

Và nó sẽ diễn tiến thế nào?

Mọi người nín thở, chăm chú theo dõi.

Đọc truyện chữ Full