Cho nên Dạ Minh cũng lộ ra nụ cười quỷ dị:
- Thông gia cũng học rất nhanh, bội phục.
Thượng Hiên dưới hông tê rần, thầm nghĩ thông gia hèn hạ:
- Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, ngày sau hoa lâu gặp lại.
- Được, hoa lâu gặp lại.
Đông Môn Mộng đã sắp không chịu nổi hai người này, còn hoa lâu gặp lại, lão nương sẽ cắt ngang chân ngươi!
Dạ Côn lấy ra thảm bay, dù sao đây là phương tiện nhanh nhất của hắn...
Nhưng mà mạnh Dương Điện Chủ nhẹ nói ra:
- Chúng ta có pháp bảo phi hành của mình.
- Ngồi thứ này nhanh hơn một chút.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
- Bạch Ngọc Câu của ta chỉ cần bốn tháng liền có thể đến Thiên Khiếu.
Dạ Côn trợn trắng mắt:
- Bốn tháng... bốn tháng đã đủ cho vừa đi vừa về.
- Được rồi Mạnh Dương Điện Chủ, an vị trên thảm bay của Dạ Côn đi, thời gian cấp bách.
Ngô Trì nhẹ giọng thuyết phục, dẫn đầu nhảy lên thảm bay.
Tử Thanh cùng Huyền Trạch cũng đi theo lên thảm bay.
Mạnh Dương thấy thế, cũng chỉ có thể leo lên thảm bay, bất quá trong lòng thầm nghĩ, nếu như không có nhanh như hắn nói, liền dùng của mình, còn phải hảo hảo chế giễu tên đầu trọc này một thoáng.
Thượng Hiên cùng Liên Hàn cũng nhảy lên.
Mà Dạ Côn cùng Dạ Tần hướng phía phụ mẫu chắp tay, đồng thời lên thảm bay.
Biu~ một tiếng, thảm bay bay lên thương khung biến mất không thấy đâu nữa.
Tốc độ này đều phải cần hai tháng mới đến Thiên Khiếu, chứng minh Huyền Nguyệt đại lục lớn đến mức nào.
Mà Mạnh Dương cũng kiến thức được tốc độ thảm bay, trong lòng rất kinh ngạc.
Thế mà còn nhanh hơn Bạch Ngọc Câu của mình, hơn nữa không chỉ gấp đôi! Tên trọc đầu này có không ít pháp khí.
- Ngô Trì lão sư, chỉ có chúng ta thôi sao?
Dạ Côn tò mò hỏi, Thánh Điện các ngươi không nên gọi thêm người đến ư? Thanh thế vẫn phải có chứ.
- Ừm... người bình thường đi cũng vô dụng.
Ngô Trì nhẹ gật đầu, lời này là thật, đi cũng chỉ là chịu chết.
- Vậy chúng ta có kế hoạch gì không?
Dạ Côn hỏi lần nữa.
Mạnh Dương từ tốn nói:
- Kế hoạch chính là đi thẳng đến Thiên Khiếu Tố gia, tiêu diệt toàn bộ người của Thiên Phạt.
- Mạnh Dương Điện Chủ, kế hoạch này của ngươi thật dũng mãnh.
Dạ Côn đều muốn chắp tay, nếu như thật là cha vợ, các ngươi đều không đủ nhét kẽ răng.
Tử Thanh Điện Chủ hướng phía Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Đến lúc đó còn phải nhờ Dạ công tử.
Nhìn Tử Thanh Điện Chủ người ta đi, vóc người dễ nhìn hơn ngươi, nói chuyện cũng dễ nghe hơn ngươi, vị trí Điện Chủ này ngươi lấy như thế nào vậy, không phải là đi cửa sau đấy chứ.
- Dễ nói dễ nói...
Dạ Côn hướng phía Tử Thanh chắp tay, mà Mạnh Dương bên cạnh lại hừ lạnh một tiếng.
Huyền Trạch ngồi ở bên cạnh không nói chuyện, biết quan hệ giữa mình cùng Dạ Côn không tốt, không nói lời nào, đó là tốt nhất.
- Ta cảm thấy kế hoạch này rất tốt.
Thượng Hiên một bên nhẹ nói ra.
Được rồi, ngay cả cha vợ cũng ưa thích này loại kế hoạch thô bạo này, vậy liền đi thẳng vào đi, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Dạ Tần ngồi ở bên cạnh không nói, chủ yếu là đến giúp đại ca, như vậy là đủ rồi.
Đồng dạng là đệ đệ, ruột thị muốn giết, không phải ruột thịt thê tử sinh con đều có thể rời đi, rõ ràng tình cảm thâm hậu đến cỡ nào.
Lúc này Dạ Côn nhìn phía nam, trong lòng lặng yên suy nghĩ, Ly Nhi các nàng khẳng định rất nhớ mình... rời đi lâu như vậy, mỗi ngày đều sẽ ngẩn người, nhất là Mộ Nhi, ở trong loại hoàn cảnh, khẳng định sẽ bị ép buộc, Mộ Nhi đáng thương... giờ này khắc này, trong lòng nhất định đang thầm hô mình mau tới cứu nàng.
Lúc này ở trong Thiên Khiếu Tố gia.
- Thật là dễ chịu, đều không muốn trở về.
- Thời gian này trôi qua quá an nhàn, cũng không biết phu quân có nhớ ta không.
- Hẳn là rất nhớ đi...
- Vì sao phải thêm chứ hẳn cơ chứ, không có tự tin như vậy sao...
- Các con nằm ở chỗ này làm gì, tới bồi mẫu thân đánh bài đi, chán quá.
Chỉ thấy Thanh Nhã đi tới, hướng phía ba nữ hài tử hô.
Mà ba cô nàng kia dĩ nhiên chính là đám người Diệp Ly, các nàng đang mặc quần áo hóng mát, nằm phơi nắng, bên cạnh còn có một cái bể bơi... buồn chán liền có thể nhảy xuống bơi.
Đối với loại vật mới mẻ này, Nhan Mộ Nhi lúc đầu không hiểu rõ, thế nhưng chậm rãi liền thích, rất thú vị.
Hơn nữa ngoại trừ người gọi Diệp Hoa kia không thích mình, những người khác thật tâm thích mình...
- Được được, chơi mạt chược, con thích chơi cái kia.
Nhan Mộ Nhi phi thường tích cực, tựa hồ có chút nghiện.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu liếc nhau một cái, Mộ Nhi, đã luân hãm rất sâu, hiện tại lại không muốn trở về.
Thanh Nhã cười tủm tỉm nói ra:
- Mộ Nhi, con còn có tiền để thua sao?
- Trước thiếu, đến lúc đó bảo con rể người đến trả.
- Ha ha ha, cô gái nhỏ này, rất có cá tính... vậy ta liền không khách khí.
Nói xong tiếp tục nói:
- Lưu Nhi, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau dọn bàn.
Diệp Lưu rất hoài nghi không biết mình có phải hàng tặng hay không, làm sao cảm giác Mộ Nhi mới là thân sinh.
Nhan Mộ Nhi thiên sinh liền có ý thức nịnh nọt người khác, từ Đông Môn Mộng liền có thể nhìn ra, cho nên ở bên trong Thiên Phạt, ngoại trừ không lấy lòng được Diệp Hoa ra, những người khác trên cơ bản đều đã rất tốt.
Diệp Lưu bày biện xong, bốn cô gái ngồi ở cạnh bể bơi đánh lên mạt chược.
- Vừa rồi nghe cha các con nói, Dạ Côn đang trên đường tới, một vạn.
Thanh Nhã đánh mạt chược, thuận tiện nói chuyện này.
Nghe thấy phu quân sắp tới, ba nữ nhân hơi sững sờ.
- Ta đã nói mà, phu quân nhất định có thể tìm tới nơi này.
Diệp Ly vui vẻ nói ra, bọn họ còn nói phu quân không tìm được đây.
Mặc dù Diệp Lưu vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn có lo lắng:
- Mẫu thân, ý của cha như thế nào? Có thừa nhận không?
- Qua một cửa này, hẳn sẽ thừa nhận.
Thanh Nhã giang tay ra, ai bảo hai người các ngươi đều gả cho một người, bằng không nào có nhiều chuyện như vậy.
- Qua cửa này? Chẳng lẽ còn phải kiểm tra phu quân ư?
Nhan Mộ Nhi kinh hô một tiếng, cảm giác những người kia đều rất lợi hại...
- Ta đây cũng không biết, cha các con có tính toán của mình, biết miệng ta không kín, không nói cho ta.
Thanh Nhã bất đắc dĩ nói, lập tức kinh hô một tiếng:
- Khét, đưa tiền.
- Mẫu thân yêu dấu, ngài đi dò thám ý của cha đi, nhìn xem cha định như thế nào? Cho chúng con yên tâm một chút.
Diệp Lưu lôi kéo tay cánh tay của mẫu thân đong đưa, hành động như vậy phi thường ít.
Thanh Nhã nhìn con gái, khẽ thở dài một tiếng:
- Lần này cha con không có nói đùa, nếu như Dạ Côn có thể chống đỡ được, như vậy liền nhận người con rể này, nhưng nếu như Dạ Côn không có chống đỡ được... vậy các con phải chuẩn bị tâm lý.
- Không phải trước đó nói... chỉ là khảo thí thôi sao?
- Đúng vậy, nhưng cha các con gạt người, cũng không phải là lần đầu tiên.
Thanh Nhã trợn trắng mắt, còn ra dáng nói ra:
- Bản tôn từ trước tới giờ không gạt người.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu đã quen rồi, thế nhưng Mộ Nhi không có, lo lắng nói ra:
- Con phải đi giảng đạo lý với ngài ấy.
- Mộ Nhi, không nói còn tốt, nói ra y sẽ nhất quyết không thôi.
Thanh Nhã phi thường lý giải nam nhân của mình, càng khuyên y, y càng không nhả ra, thậm chí sẽ càng tàn nhẫn.