Nhìn Lăng Chiến xông về phía Thanh Hư, Diệp Hoa nhẹ nói ra:
- Quả nhiên vẫn là câu nói kia, thực chiến mới là nhân tố quyết định thực lực có tăng lên hay không.
Sau khi nói xong, Diệp Hoa liền tan biến trên không trung, đã không muốn tiếp tục xem tiếp, ngàn vạn không nghĩ tới, Thanh Hư thế mà lĩnh ngộ tam đoạn, hơn nữa kiếm của y còn biến thái như vậy.
Thanh Hư không có tam đoạn có lẽ Lăng Chiến có thể thắng, thế nhưng Thanh Hư lĩnh ngộ tam đoạn, lúc này ở ở phương diện kiếm đạo tuyệt đối có thể đánh ngang tay.
Mọi người cũng không theo trở về, còn muốn nhìn tam đoạn một chút, cũng tiện tìm hiểu, đợi chút nữa phải hỏi Thanh Hư một chút, bí quyết lĩnh ngộ tam đoạn như thế nào.
- Thanh Hư lĩnh ngộ tam đoạn, chỉ sợ sẽ trở thành người lợi hại nhất nhất trong chúng ta.
Diệp Tử Tử nhẫn nhịn nghẹn miệng, biểu thị không có cam lòng, vì sao mình luôn lĩnh ngộ không được, cuối cùng để Thanh Hư trước tiên lĩnh ngộ.
Từ sức chiến đấu cá nhân đến xem, Thanh Hư khẳng định là mạnh nhất, về phần đánh thắng lão tôn thượng hay không, vậy thì không biết được rồi.
Liệt Cốt biểu thị không phục:
- Đợi chút nữa trở về, ta cũng phải lĩnh ngộ tam đoạn chơi đùa.
- Bằng vào ngươi còn muốn lĩnh ngộ tam đoạn, nằm mơ.
Nguyệt Hoa lập tức giội một chậu nước lạnh qua.
Liệt Cốt hừ lạnh một tiếng:
- Nguyệt Hoa, nàng đừng xem thường Long, nếu ta lĩnh ngộ tam đoạn, nàng thế nào.
- Ngươi muốn thế nào.
- Về sau ta làm lão đại, nàng phải ngoan ngoãn nghe theo ta.
Mọi người nghe thấy Liệt Cốt xuất ra hào ngôn, rất là phục, đến cùng là ai cho ngươi dũng khí, lại dám nói lời như vậy
- Vậy nếu như ngươi thua thì sao?
Nguyệt Hoa hỏi lại một tiếng.
- Nếu ta thua, ta nghe nàng.
- Được! Xem hai chúng ta ai lĩnh ngộ tam đoạn trước.
Nguyệt Hoa rốt cuộc tìm được cơ hội, đầu sắc long đáng chết này, chờ mình thắng, lúc đó phải treo lên đánh, roi da đều đã chuẩn bị xong.
Liệt Cốt không khỏi huyễn tưởng đến hình ảnh Nguyệt Hoa bưng trà rót nước cho mình, thời gian kia. . . sảng khoái.
Oanh!
Một cỗ khí lãng to lớn thê lương từ chiến trường truyền đến, Lăng Chiến đã đánh nhau với Hồng Mị.
- Người này quả thật lợi hại.
Tuyệt Thiên nhẹ nói ra, xem như xác minh thực lực của Lăng Chiến, dù sao người có thể khiến Tuyệt Thiên nói lợi hại không nhiều, một bàn tay liền có thể đếm hết.
Bố Lai Đặc rất đồng ý với lời nói của Tuyệt Thiên:
- Nếu như tới thêm mấy người như thế, chúng ta đều phải đi hỗ trợ.
- Cho nên nói, vẫn phải ngộ tam đoạn mới được, lực lượng như thế mới đủ, sự lợi hại của tam đoạn quả thật khiến người ta líu lưỡi không thôi.
Khai Vân cũng vô cùng hướng tới tam đoạn, đáng tiếc một mực dừng lại ở nhị đoạn, một chút tiến triển cũng không có.
Ngụy Thường cảnh giác nói ra:
- Lai lịch của người này phải tra một chút, xem xem người lợi hại như vậy đến cùng có bao nhiêu.
- Người này rõ ràng là hướng về phía chúng ta.
Diệp Lưu nhẹ giọng nói nhỏ lấy.
Diệp Ly gật đầu nói:
- Hiện tại hướng về phía chúng ta, còn mạnh như thế, hẳn không phải là Thánh Điện, mấy tên Điện Chủ cũng không có mạnh như vậy, bọn họ ngay cả tam đoạn còn không có, có lẽ Điện Hoàng hẳn là một cao thủ tam đoạn, tên kia hẳn là đối thủ của Thánh Điện, Thiên Cung.
Không thể không nói, Diệp Ly phỏng đoán vô cùng chính xác, kỳ thật cũng khá dễ dàng, thế lực lợi hại cũng chỉ có mấy cái như vậy.
- Thiên Cung có người mạnh như thế, thật khiến người ta hướng tới.
Trư Cương Liệp nắm thật chặt nắm đấm, thật muốn luyện tay với đám người kia.
- Phía trên Thiên Cung còn có một cái Thần tộc, nghe nói còn có một cái Ma tộc, Thần Kiếm đều xuất phát từ Thần tộc, có thể thấy thực lực của bọn họ hùng hậu đến cỡ nào.
Thương Không Hồng ở bên cạnh cũng đưa ra quan điểm của mình, mặc dù tướng mạo hơi méo mó một chút, thế nhưng hiện tại không còn cà lăm, trước kia nói chuyện chỉ có thể nói từng chữ.
Ngụy Thường khẽ cười nói:
- Đây mới một cái vị diện thú vị, một vị diện có đối thủ, chúng ta không thể khinh thường.
Diệp Tử Tử hai tay thả ở sau ót bình tĩnh nói ra:
- Ta ngược lại thật mong tiểu tử Dạ Côn kia đến nhanh một chút, không biết hắn có đánh với lão tôn thượng hay không.
Nghe thấy Diệp Tử Tử nhắc đến phu quân, Diệp Ly cùng Diệp Lưu mấp máy môi một cái, trong lòng không hy vọng thấy một màn kia, nhưng dựa theo tính tình của phụ thân, khả năng thật rất lớn.
- Theo ta thấy, Dạ Côn khẳng định không phải đối thủ của lão tôn thượng.
Tuyệt Thiên từ tốn nói.
Liệt Cốt lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Nếu như là người khác, quả thật như vậy. . . mà tiểu tử Dạ Côn này, vậy thì không nhất định.
- Đúng là không nhất định.
Diệp Tử Tử vô cùng tán thành lời nói của Liệt Cốt, dù sao trước đó cùng Dạ Côn đánh qua một trận, thử tay một chút, bằng không Diệp Tử Tử cũng sẽ không nói lời này.
Ngụy Thường nghe xong nhẹ nói ra:
- Lời này các ngươi đừng nói ở trước mặt lão tôn thượng, cẩn thận bị mắng.
- Ta thấy các ngươi đây là chuyên bé xé ra to, không cần phải tôn thượng xuất mã, ta liền có thể đánh cho tiểu tử Dạ Côn nhận sai.
Trư Can Liệp nói rất hào hùng, không phải chỉ là một tên tiểu trọc đầu sao. . . đến lúc đó để cho Trư Can Liệp ta xuất mã, để tiểu trọc đầu biết sự lợi hại, dám khi dễ hai tiểu tôn thượng, thật đúng là sắc đảm bao thiên.
Diệp Tử Tử cùng Liệt Cốt liếc mắt nhìn nhìn về phía Trư Can Liệp, đến lúc đó con lợn nhà ngươi bị đầu trọc cho đánh tàn phế, vẫn phải nhờ lão tôn thượng đi cứu ngươi.
Oanh!
Lại là một cỗ sóng khí kinh khủng từ trong sân nở rộ.
Ngụy Thường âm u nói ra:
- Được rồi, chuyện này để sau nói, quan sát tam đoạn đi, lĩnh ngộ một thoáng.
- Ta luôn cảm thấy, lão tôn thượng đã lĩnh ngộ tam đoạn, chẳng qua là đang tìm cơ hội khoe khoang, đây mới là tác phong của lão tôn thượng.
Nam Vô Kỳ La Hầu suy đoán một phen.
Suy đoán này được mọi người nhất trí tán đồng, đây mới phù hợp với tính cách của lão tôn thượng.
Làm lão đại, khẳng định phải lĩnh ngộ trước mọi người, sau đó chọn một này đẹp trời mở trang bức, để đám thuộc hạ đứng ở bên cạnh hô to, lão tôn thượng ngưu bức.
Này không phải chính là sáo lộ trang bức lúc trước của lão tôn thượng sao. . .
Mà lúc này Diệp Hoa trở về khẽ thở dài một tiếng, yên lặng nói nhỏ:
- Ài. . . thật nhanh, nhất định bọn họ đang suy đoán bản tôn đã lĩnh ngộ tam đoạn hay chưa, làm lão đại. . . thuộc hạ đều ngộ ra tam đoạn, nếu như bản tôn không lĩnh ngộ ra được, mặt mũi này sẽ mất sạch, đến lúc đó truyền đi, bản tôn đào cái lỗ chui xuống cho rồi. . .
Xem ra bất kể dùng biện pháp gì, nhất định phải ngộ ra được tam đoạn, đến lúc đó Dạ Côn đến, cũng tiện bày ra, để đám thuộc hạ ở bên cạnh hô to bản tôn ngưu bức, cũng cho tiểu tử Dạ Côn kia biết, nữ nhi bản tôn cũng không phải dễ thu như vậy.
- Từ bỏ đi, hiện tại ngươi đã không thắng được ta.
Trong sân Thanh Hư hướng phía Lăng Chiến từ tốn nói, có hai cái Kiếm Linh, bên trong đơn đấu, đúng là chiếm tiện nghi rất lớn.
Mà Lăng Chiến còn có thể cùng Hồng Mị đánh ngươi tới ta đi, rõ ràng Lăng Chiến cũng không phải hàng tầm thường.
Bất quá hiện tại Thanh Hư cũng gặp phải một vấn đề, Hồng Mị mạnh thì có mạnh đấy, thế nhưng hình như nàng không có chỗ độc đáo khác, mà Tà Mị lại có thể xâm nhập biến ảo.
Chẳng qua là hiện tại Tà Mị đang đánh với Uyển Như, hình như rơi vào thế hạ phong, khiến cho Thanh Hư có chút lo lắng.