Đoàn người đi vào Tố gia, hoàn toàn có khí thế của danh môn vọng tộc, bên trong rất độc đáo.
Dạ Côn cũng nhìn thấy không ít người, bất quá Dạ Côn cảm thấy, bọn họ tựa hồ là người của Tố gia, tất cả đều đứng ở đằng xa quan sát, trong mắt mang theo tò mò, hoặc là cười trên nỗi đau của người khác đi.
Ở trong mắt người Tố gia, chọc một đám người điên như thế, không chết cũng tàn phế.
Nhưng nhìn tình huống, lại cảm thấy không thích hợp, là nam nhân kia mang người tới, tựa hồ còn là khách nhân.
Bọn họ liền nổi lên nghi ngờ.
Bên trong thế mà còn có người trẻ tuổi, tựa hồ không phải người của Thiên Phạt, đầu trọc càng là tâm điểm của mọi người , nhịn không được sẽ nhìn thêm vài lần.
- Đại ca, bọn họ là người của Tố gia sao?
Dạ Tần đứng ở bên cạnh Dạ Côn thấp giọng hỏi.
- Có lẽ vậy.
- Sao ta cảm thấy bọn họ hình như rất e ngại.
Tốt xấu gì Tố gia cũng là cổ lão thế gia, ở phía trên Huyền Nguyệt đại lục cũng có địa vị, mà bây giờ một điểm cảm giác đều không có.
Dạ Côn nhìn về phía Ngụy Thường đang dẫn đường, Tố gia bọn họ hẳn là đang sợ nam nhân áo bào đen ở phía trước đi.
Mặc dù Thượng Hiên cùng Liên Hàn có chút kinh ngạc thân phận của Ngụy Thường, nhưng lúc này biểu hiện rất bình tĩnh, hai người bọn họ sóng to gió lớn đều đã thấy qua, dù sao Thượng Hiên còn là vong quốc chi vương.
- Đệ đệ, một chút nữa nhất định phải cẩn thận.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Đại ca, ta biết.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, mình sẽ không chủ động kiếm chuyện, thế nhưng cũng không sợ chuyện, chỉ cần đại ca nói một câu.
Lúc trước toàn bộ trạch viện này đều là của Tố gia, hiện tại Tố gia đã phân một nửa cho Diệp Hoa.
Xuyên qua chủ viện Tố gia, Dạ Côn rốt cục đi tới chỗ ở của cha vợ.
Song khi thấy kiến trúc trước mắt, Dạ Côn khó có thể tin, thậm chí còn dụi mắt một cái xác định! ! !
Kiến trúc này, làm sao lại giống như biệt thự đời trước như thế! ! !
Cửa sổ sát đất kia là thật sao?
Còn có ô che nắng, phía dưới đặt hai cái ghế nằm, ở giữa có cái cái bàn nhỏ, Dạ Côn cảm giác mình không nhìn lầm. . . đặt ở trên hẳn là nước trái cây đi! ! !
Chuyện này sao có thể!
Nơi này sao lại xuất hiện sản phẩm đời trước, không nên a! ! !
Dạ Tần cũng bị nhà ở trước mắt làm cho choáng váng, đột nhiên phát hiện, phòng ốc còn có thể làm như vậy, cảm giác hình như rất cao cấp a. . .
Trong lòng Thượng Hiên cùng Liên Hàn cũng hơi kinh ngạc, những thứ kia, tựa hồ không nên tồn tại ở Huyền Nguyệt đại lục, người cha vợ kia của Dạ Côn rốt cuộc là ai?
- Có phải cảm thấy rất kinh ngạc hay không?
Diệp Diễm hướng phía Dạ Côn nhẹ giọng hỏi.
- Cữu tử, nhà ở này, đều là các ngươi tự mình làm sao?
Dạ Côn tò mò hỏi, chẳng lẽ là gặp đồng hương rồi? Trùng sinh hay là xuyên qua?
Diệp Diễm khẽ cười nói:
- Đương nhiên, ta cho ngươi biết, đây gọi là biệt thự, lợi hại không.
- Cữu tử, các ngươi từ đâu tới?
Dạ Côn choáng váng, chẳng lẽ cha vợ bọn họ là xuyên không tập thể?
Nghe thấy Dạ Côn hỏi như vậy, Diệp Diễm đều có chút kinh ngạc.
Thấy Diệp Diễm biểu lộ, Dạ Côn âm u hỏi:
- Cao Thủ hay Thách Đấu?
Diệp Diễm biểu lộ là như vậy ("? Д? ′)ゞ
- Ngươi. . . ngươi cũng đến từ. . .
Lúc này Diệp Diễm cũng choáng váng.
- Thích ăn KFC hay là McDonald"s?
Diệp Diễm trợn tròng mắt:
- Tỷ phu kiêm muội phu, chẳng lẽ ngươi là người trùng sinh? ?
Diệp Diễm liên tưởng tới chuyện trước kia, lúc ấy cũng xuất hiện không ít trùng sinh xuyên qua, ngàn vạn không nghĩ tới, tỷ phu kiêm muội phu cũng là một người trong đó! ! !
- Nói như thế nào đây, hẳn là không uống Mạnh Bà Thang. . .
Dạ Côn cười khổ một tiếng, nguyên lai thật là đồng hương a.
- Không đúng, ta nghe phụ thân nói, chúng ta đều không phải cùng một cái vũ trụ nguyên.
Diệp Diễm vuốt vuốt cái trán, tựa hồ có chút không rõ ràng.
- Ngàn vạn không nghĩ tới, ở nơi này ta còn có thể gặp đồng hương. . . thật là. . .
Trong lòng Dạ Côn rất kích động, kỳ thật ở trong lòng Côn ca, vẫn cảm thấy mình là một kẻ ngoại lai, hiện tại biết còn có đồng hương, thật đúng là đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng a.
Diệp Diễm cười nói:
- Điều này chứng minh, chúng ta vẫn rất có duyên.
- Đúng vậy. . . cả nhà các ngươi đều như thế sao?
Diệp Diễm nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, nhớ năm đó, tỷ ta thường xuyên dẫn ta đi ăn McDonald"s, khi đó còn nhỏ không có tiền, chúng ta liền chuẩn bị một cái bát, ta phụ trách khóc, tỷ ta phụ trách hô.
- Ha ha ha, Ly Nhi lúc bé chơi như vậy sao?
Dạ Côn đột nhiên phát hiện, Ly Nhi rất tinh nghịch a
- Đó là đương nhiên, khi còn bé chúng ta điên cuồng kiếm chuyện, mãi đến Lưu Nhi cùng Diệp Thần xuất sinh, liền không chơi được nữa.
- Diệp Thần?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Diệp Thần là thân đệ đệ của tỷ ta, Lưu Nhi là thân muội muội của ta.
Dạ Côn cảm giác mình có chút hồ đồ rồi.
- Cùng cha khác mẹ.
Diệp Diễm bổ sung một tiếng.
Dạ Côn hiểu rõ, nguyên lai cha vợ cũng giống như mình, đều là người đồng đạo. . . vậy mà còn khó xử mình, thật quá keo kiệt.
Dạ Tần bên cạnh không hiểu ra sao, cảm giác có rất nhiều từ ngữ mình không biết.
Mà Ngụy Thường đi ở phía trước dĩ nhiên cũng nghe thấy được, ngàn vạn không nghĩ tới, Dạ Côn thế mà đến từ. . . vậy thật coi như là đồng hương rồi.
Bước trên đá xanh, hương hoa thoang thoảng, mọi người đi bộ tới cửa.
Ngụy Thường đứng tại cửa ra vào, hướng phía Dạ Côn nói ra:
- Dạ Côn, đối với hành vi của ngươi, mặc dù chúng ta làm thuộc hạ không quản được, nhưng trong lòng vẫn có khó chịu, cho nên ngươi muốn chúng ta tán thành, vậy liền thể hiện ra thực lực của ngươi.
- Muốn khảo thí ta?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Có thể xem như vậy.
- Đại ca.
Dạ Tần lo lắng nói ra, nếu như bên trong là bẫy rập làm sao bây giờ.
Dạ Côn cho một cái ánh mắt yên tâm, nếu tới. . . vậy dĩ nhiên phải đến giải quyết chuyện, mà không phải làm to chuyện ra.
- Được.
- Như vậy mời đi.
Ngụy Thường thấp giọng nói ra.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu:
- Ta đi trước đi.
- Tỷ phu kiêm muội phu, đừng dùng ý nghĩ bình thường đi đối mặt.
Diệp Diễm hướng phía Dạ Côn nhắc nhở một tiếng.
Dạ Côn nghe xong sững sờ, mặc dù có chút không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Nhìn cảnh cửa gỗ lim ở trước mặt, hai tay Dạ Côn án lấy tay cầm cửa, nhẹ nhàng lắc một cái đẩy cửa ra, không hề nghĩ ngợi liền một cước bước vào.
Sau khi Dạ Côn bước vào, cửa lập tức đóng lại.
Ngụy Thường hướng phía mọi người nói:
- Không cần lo lắng, đây chỉ là thăm dò nho nhỏ, sẽ không mất mạng.
- Ngụy thúc, không phải là thứ kia đấy chứ.
Diệp Diễm run lông mày lên, tò mò hỏi.
- Biết còn cố hỏi.
- Ngụy thúc, ngươi nói sớm a, ta cũng có thể tham dự một thoáng.
Diệp Diễm hưng phấn nói ra, rất lâu không có chơi.
Dạ Tần nghe thấy Diệp Diễm, liền im lặng, vừa rồi còn cùng đại ca xưng huynh gọi đệ, đảo mắt liền bán, thật đúng là không đáng tin cậy.
Ngụy Thường chắp tay nghiêm túc nói ra:
- Hình thức thăng cấp.
Mà lúc này Dạ Côn đi vào trong đại sảnh.