TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 799: Không Thể Đồng Ý

Theo Diệp Hoa, tràng diện trong nháy mắt nồng nặc mùi thuốc súng.
Thượng Hiên làm Đế Vương, không có khả năng nhượng bộ.
Mà Diệp Hoa làm lão đại, cũng không có thói quen nhượng bộ.
Cho nên, lúc hai nam nhân mạnh mẽ đều không nhượng bộ, vậy chỉ có phân cao thấp.




Bất quá Dạ Côn không muốn nhìn thấy hai cha vợ đánh lên, thật đánh lên, Ly Nhi cùng Mộ Nhi cũng sẽ sinh ra ngăn cách.
Liền không thể ngồi xuống, uống chén rượu nhỏ, thổi chút da trâu, thực sự không được. . . cũng có thể đi dạo cái hoa lâu gì gì đó, vui vẻ biết bao.


Bất quá khi Diệp Hoa thật sự tức giận, liền Thanh Nhã các nàng cũng không dám đi ngăn trở, đi ngăn cản đó chính là tìm mắng.
Cơm này còn chưa bắt đầu ăn, liền một bộ muốn đánh nhau.


Dạ Côn cũng không dễ đắc tội hai cha vợ, dù sao đều ngủ với nữ nhi của người ta, hài tử đều có, cho nên chỉ có thể cười nói:
- Hai vị cha vợ, đừng nóng giận, nóng giận hại thân thể.
- Dạ Côn, bảo Mộ Nhi đến đây ngồi.
Thượng Hiên trầm giọng nói ra.


- Dạ Côn, ngươi là nghe y, y là nghe bản tôn, ngươi quyết định.
Diệp Hoa từ tốn nói.
Dạ Côn rốt cuộc biết mùi vị bị hai cha vợ kẹp ở giữa, nói thật, tình nguyện bị nữ nhi của các ngươi kẹp ở giữa, cũng tốt hơn hiện tại.


- Phụ thân, ăn cơm trước có được hay không, có chuyện gì cơm nước xong xuôi lại nói.
Diệp Ly chạy ra khuyên giải, hiện tại phụ thân rõ ràng là đang kiếm cớ đánh nhau. . . phu quân đừng bị lừa a.
Diệp Lưu cũng khuyên:
- Đúng vậy đó phụ thân, ăn cơm trước, ngược lại đều là người một nhà.


Trong lòng Nhan Mộ Nhi vẫn rất ấm áp, đây chính là phụ thân của mình sao? Vừa rồi vẫn đang đánh giá. . . hiện tại khiêu chiến với vị lão tôn thượng này, đúng là quá đẹp rồi.
Bất quá Nhan Mộ Nhi vẫn không muốn thấy hai người đánh lên.


- Phụ thân, không sao cả, sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội ăn cơm chung.
Nhan Mộ Nhi hướng phía Thượng Hiên nhẹ giọng cười nói.
Trong bụng Thượng Hiên vốn đang nổi giận, thế nhưng thấy nữ nhi gọi mình là phụ thân, tiếng phụ thân này trong nháy mắt liền giội tắt lửa giận trong lòng.


Nguyên bản Thượng Hiên còn đang lo lắng, nữ nhi của mình sẽ không tiếp nhận người phụ thân không xứng chức này, thế nhưng nàng vừa hô như thế, thật rất thoải mái a.
- Ta cho nữ nhi của ta mặt mũi, cơm nước xong xuôi, tâm sự thật tốt!
Thượng Hiên hướng phía Diệp Hoa lạnh giọng nói ra.


Diệp Hoa lộ ra ánh mắt xem thường:
- Hy vọng ngươi sẽ không hối hận.
Dạ Côn có chút đau đầu, xem tình huống này, tựa hồ thật muốn đánh nhau.
Bất quá cũng là chuyện trong dự liệu.


Rất nhanh, Dạ Côn trông thấy tôi tớ Tố gia lục tục ngo ngoe mang thức ăn lên, mà mấy món ăn trước mắt này đều có mùi vị quen thuộc.
Còn có rượu đế, cảm giác giống như mình xuyên trở về vậy.
- Đại ca, thoạt nhìn cơm nước xong xuôi liền sẽ đánh.
Dạ Tần ngồi ở bên cạnh nhẹ nói ra.


Dạ Côn bất đắc dĩ nhẹ nói ra:
- Đúng vậy, hẳn sẽ đánh.
- Đại ca, bọn họ người nhiều như vậy, chúng ta tựa hồ ở vào thế yếu
- Đệ đệ, không phải tựa hồ, chúng ta chính là ở thế yếu, thực sự không được liền đơn đấu đi.


Dạ Côn đã nghĩ kỹ, chờ lúc nữa không đánh hội đồng, đơn đấu tùy tiện đến, dù sao Côn ca đơn đấu cũng không sợ ai.
Thượng Hiên lúc này từ tốn nói:
- Đợi chút nữa nếu đánh nhau, ta ra tay, cho y nhìn một chút. . . cái gì gọi là thực lực!


Giảng thật, Dạ Côn đều muốn nhìn cha vợ đến cùng lợi hại đến cỡ nào, trèo lên đỉnh nhiều năm như vậy, sau khi chết hẳn càng mạnh hơn đi.
Còn có phụ thân của Ly Nhi, thực lực hẳn cũng là loại thâm bất khả trắc kia.
Đương nhiên, còn có mình. . . cũng là thâm bất khả trắc.


Nhưng vào đúng lúc này, Diệp Hoa đột nhiên hô:
- Dạ Côn.
Dạ Côn sững sờ, tới chuyện sao?
- Cha vợ, có chuyện gì không?
Dạ Côn đứng dậy cười nói.
Diệp Hoa từ tốn nói:
- Trước khi được ta thừa nhận, đừng gọi ta là cha vợ.


Thật không nể mặt mũi a. . . bất quá Dạ Côn cũng hiểu, ngủ với hai đứa con gái của người ta, ăn chút thiệt thòi có làm sao. . .
- Được, vậy như thế nào mới được ngài thừa nhận?
Dạ Côn tò mò hỏi, nếu đã tới, vậy liền hỏi thăm rõ ràng, chuyện vẫn phải giải quyết.
- Gia nhập đoàn đội của ta.


Diệp Hoa từ tốn nói.
Nghe thấy yêu cầu như vậy, Dạ Côn cũng có chút kinh ngạc, chỉ đơn giản như vậy sao?
- Ly Nhi cùng Lưu Nhi đều là thê tử của con, gia nhập cũng là chuyện bình thường, đúng không. . .
Dạ Côn cười nói.


- Được, đã ngươi lựa chọn gia nhập, như vậy thì phải vì đoàn đội làm ra cống hiến.
- Phải làm chuyện gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Diệp Hoa âm u nói ra:


- Bản tôn yêu cầu cũng không cao, hiện tại bản tôn còn kém Huyền Nguyệt đại lục, ngươi thủ tiêu toàn bộ người phản đối bản tôn, bản tôn liền thừa nhận thân phận của ngươi!
Nghe thấy yêu cầu như vậy, nụ cười trên mặt Dạ Côn dần dần cứng đờ, lập tức cố nặn ra nụ cười nói:


- Như thế có phải quá huyết tinh rồi hay không.
- Huyết tinh? Làm một kẻ thống trị, đây là bước chân chinh phạt, ngươi trước hết bắt đầu từ Thái Kinh, nắm giữ Thái Kinh ở trong tay.
Dạ Côn hơi hơi nhíu mày.


Côn ca rất ghét một chuyện, đó chính là mình muốn làm, vậy khẳng định sẽ đi làm, nhưng mà người khác buộc mình làm chuyện không muốn làm, vậy liền vô cùng khó chịu.
Mà Dạ Côn cũng không muốn làm kẻ thống trị gì cả, chỉ muốn cuộc sống bình thản, nhìn ba đứa nữ nhi lớn lên.


- Hay là đổi một yêu cầu khác đi?
Dạ Côn vẫn là nhịn xuống.
- Đổi? Bản tôn tới đây vốn là để chinh phục phiến đại lục này, ngươi muốn đứng ở phía đối diện bản tôn sao? !
Diệp Hoa lạnh giọng chất vấn.
Nhưng mà lúc này ngữ khí Côn ca lại bình thản hơn rất nhiều:


- Có phải toàn bộ người phản kháng ngài đều phải chết hay không?
- Đó là đương nhiên, mà ngươi làm con rể của bản tôn, nhất định phải giết toàn bộ đám phản loạn này.
Dạ Côn đột nhiên cười khẽ.


Diệp Diễm thấy Dạ Côn cười một tiếng như thế, chân tâm muốn giơ ngón tay cái lên, tỷ phu kiêm muội phu này thật ngưu bức a.
Thế mà ở trước mặt phụ thân lộ ra nụ cười khinh miệt như thế, lợi hại. . .


Liệt Cốt, Diệp Tử Tử, Tuyệt Thiên khá hiểu Dạ Côn, Dạ Côn làm sao có thể đi giết người vô tội, tính cách của Dạ Côn hoàn toàn đối lập với tính cách của lão tôn thượng, một người không hé miệng, như vậy mãi mãi cũng không sẽ cùng hiểu.
- Ngươi cười ở trước mặt bản tôn?


Diệp Hoa âm u nói ra, hơi hơi híp mắt, đã rất lâu không ai dám lộ ra nụ cười như thế ở trước mặt bản tôn.
Diệp Ly thấy phụ thân như thế, liền biết phụ thân đã bắt đầu tức giận.
Lúc này Đông Hoàng Bạch Chỉ cười nói:


- Diệp Hoa, phải cho Dạ Côn một chút thời gian để tiêu hóa, ngươi đột nhiên nói như thế, người ta sẽ rất mất tự nhiên.
Mặc dù Dạ Côn không biết Đông Hoàng Bạch Chỉ, nhưng cảm giác cũng là mẹ vợ, lúc này Dạ Côn hướng phía Đông Hoàng Bạch Chỉ chắp tay nói ra:


- Mẹ vợ, cảm ơn ngài. . . nhưng con cũng không cần thời gian để tiêu hóa, con tuyệt đối sẽ không đi làm những chuyện này.
Nghe thấy Dạ Côn nói như thế, Đông Hoàng Bạch Chỉ đều sửng sốt một chút, cùng Thanh Nhã ở bên cạnh liếc nhau một cái.


Đọc truyện chữ Full