TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưu Manh Lão Sư
Chương 626: Chuyên gia tán gái

Nhưng mà hắn càng làm càng rối, cái nút kia vẫn không thể cài vào được, hiện tại Trần Thiên Minh mới biết được nguyên lai nữ nhân mặc quần áo cùng với không mặc áo ngực không cùng một dạng, phải chú trọng phương pháp.
"Thầy, để em làm cho!"




Tiểu Hồng đỏ mặt mỉm cười, sau đó vươn tay cài áo ngực lại.
Trần Thiên Minh ngây người, bản thân tốn thời gian dài như vậy cũng không làm xong, nàng chỉ cần làm một cái nhẹ nhàng liền được. Ôi, xem ra đúng là có lỗi với bản thân mà.
Hắn dừng một chút nói:


" Tiểu Hồng, hiện tại đã là thời gian vào học, em đi học nhanh đi."
Tiểu Hồng vội vàng nhảy dựng lên:
" Ôi chao, nghĩ không ra tới giờ học rồi, thầy, lần sau em tới tìm anh, em đi học trước."
Nói xong, Tiểu Hồng mở cửa chạy đi ra ngoài. xong
"Ai! Nha đầu này."
Trần Thiên Minh tự nhủ nói.
"Linh linh linh."


Điện thoại di động của Trần Thiên Minh vang lên, hắn nhìn vào là Trương Ngạn Thanh gọi tới.
"Ngạn thanh, có chuyện gì sao?"
"Lão Đại, không tốt."
Trương Ngạn Thanh thống khổ kêu lên.
Trần Thiên Minh thất kinh, vội vàng đứng lên nói:


" Ngạn Thanh, có chuyện gì từ từ nói, là Ma Vương quay lại, hay là tên thái giám Diệp Đại Vĩ Diệp kia đã trở về?"
"Không phải, lão đại, em thất tình rồi!"
Giọng nói của Trương Ngạn Thanh hình như có chút thống khổ.
"Ta kháo! Ta còn tưởng là chiến tranh vũ trụ!"


Trần Thiên Minh tức giận nói. Không phải chỉ là thất tình thôi sao, là chuyện của Trương Ngạn Thanh quan hệ gì tới hắn?
"Lão Đại, Hiểu Lệ hiện tại không để ý tới em, nếu anh không cứu em, em thật không muốn sống."


Trương Ngạn Thanh khoa trương nói. Hắn biết Trần Thiên Minh biết tán gái như thế nào, mặc dù không có giấy chứng nhận gì, nhưng người ta cũng có mấy mỹ nữ, còn sống chung với nhau mà không có gây lộn.
Trần Thiên Minh nói:
" Ta biết rồi, như vậy sao, giữa trưa ta trở về, ngươi nói cho ta biết là chuyện gì xảy ra?"


Giữa trưa, Trần Thiên Minh cùng Hà Đào cùng nhau về nhà. Vừa đến đại sảnh lầu hai liền phát hiện Trương Ngạn Thanh đang ngồi trên ghế salon, Trương Ngạn Thanh thấy Trần Thiên Minh trở về, thật giống như chuột thấy gạo vậy, chạy lại nói:
" Lão đại, anh phải cứu em a!"
Hà Đào bên cạnh kỳ quái nói:


" Ngạn Thanh, cậu làm sao vậy?"
Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói:
" Không chuyện gì, nghe hắn nói là bị thất tình, hắn muốn anh dạy cho hắn phương pháp lừa gạt nữ hài tử."
Hà Đào mắng Trần Thiên Minh:


" Đúng, anh là tình thánh lợi hại, em không nói chuyện cùng các ngươi nữa, em đi lên trên xem có cơm ăn chưa?"
Bởi vì hiện tại nhiều người, Trần Thiên Minh dứt khoát thêu ba người phụ trách quét dọn vệ sinh, nấu cơm và vân vân.
Trương Ngạn Thanh thấy Hà Đào đi, nhỏ giọng nói:


" Lão Đại, anh nhanh chỉ em cách làm cho Hiểu Lệ không tức giận nữa đi."
Trần Thiên Minh nói:
" Trước tiên ngươi phải nói tại sao các ngươi cãi nhau cho ta biết, ta mới có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi!"
"Là như thế này, ngày hôm qua buổi tối em cùng Hiểu Lệ đi xem phim, nàng liền hỏi em một vấn đề kỳ quái."


Trương Ngạn Thanh sốt ruột nói.
"Vấn đề gì?"
Trần Thiên Minh hỏi.
"Nàng hỏi em, nàng xinh đẹp hay Dương Quế Nguyệt xinh đẹp."
Trương Ngạn Thanh nói.
Trần Thiên Minh nói:
" Vậy ngươi trả lời như thế nào?"
Trương Ngạn Thanh thở dài một hơi nói:


" Ài! Em đương nhiên nói nàng đẹp, nhưng nàng lại nói ta không thành thật, rõ ràng Dương Quế Nguyệt xinh đẹp lại nói nàng đẹp. Sau đó em vội vàng nói sai rồi, là Dương Quế Nguyệt xinh đẹp."
"Vậy tại sao nàng lại tức giận?"
Trần Thiên Minh có chút kỳ quái.


"Nàng nói em lại càng không thành thật, sau khi làm bạn trai nàng, còn chú ý đến nữ nhân khác. Trời ạh, lão đại, anh nói em có oan không hả?"
Trương Ngạn Thanh kêu to.


Trần Thiên Minh không nói gì, nghĩ không ra Hiểu Lệ lại là một nhân vật lợi hại như vậy, nàng chính là không có việc gì tìm chuyện gây sự, cố ý muốn chỉnh Trương Ngạn Thanh. Phụ nữ chính là kỳ quái, muốn tạo cho nam nhân cùng minh không ít lo lắng, làm cho nam nhân khẩn trương không ngừng xoay quanh nàng, chứng minh bản thân quý giá như thế nào.


"Ta kháo, nàng rõ ràng là trêu chọc ngươi, ngươi trả lời Dương Quế Nguyệt xinh đẹp, nàng liền nói là ngươi không thành thật chú ý đến nữ nhân khác, ngươi nói nàng xinh đẹp nàng cũng nói ngươi không thành thật."
Trần Thiên Minh tức giận mà mắng.


"Ai! Lão đại, em cũng vậy. Em hiện tại phải làm sao bây giờ?"
Trương Ngạn Thanh vẻ mặt đau khổ
Trần Thiên Minh nói:
" Nàng hiện tại là muốn ngươi đi xin lỗi nàng, ngươi mua một chút đồ đi lừa nàng, đượng nhiên, thứ gì đó càng quý nàng càng thích."


"Nhưng mà hôm nay em đã đi xin lỗi Hiểu Lệ rồi, nàng chẳng những không để ý tới em, còn ném hoa em tặng ra ngoài."
Trương Ngạn Thanh càng nói càng thương tâm.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, nói:
" Ngạn Thanh, nếu như vậy, chúng ta hãy dùng phương pháp khổ nhục kế xin nàng tha thứ."


Trương Ngạn Thanh có chút mờ mịt:
" Lão đại, chúng ta dùng khổ nhục kế gì, anh muốn dùng phương pháp bắt cóc sao? Nếu như vậy, em đánh chết cũng không cùng Hiểu Lệ lên giường."
Trần Thiên Minh gõ đầu Trương Ngạn Thanh mắng:


" Mẹ kiếp, ngươi không cần phải ɖâʍ đãng như vậy có được hay không? Chúng ta dùng chính là khổ nhục kế, chứ không phải bắt Hiểu Lệ tới đây cho ngươi bá vương ngạnh thượng cung."
"Vậy khổ nhục kế gì?"
Trương Ngạn Thanh hỏi.


"Ngươi đi mua một bình thuốc đỏ, còn có băng, một bó hoa tươi về đây."
Trần Thiên Minh nói.
"Làm gì?"
Trương Ngạn Thanh cảm thấy khó hiểu.
Trần Thiên Minh nói:


" Chúng ta làm giả, ngươi đi tìm Hiểu lệ xin lỗi, lúc đi trên đường, không cần thận đạp lên trái dưa hấu bị ngã, trong quá trình ngã xuống, ngươi không có ném hoa đi, mà ôm chặt lấy, nhưng mà ngươi lại bị chảy máu."


"Úc, em rõ rồi, ý tứ của lão đại chính là băng tay em lại, sau đó đổ thuốc đỏ lên làm giả máu."
Trương Ngạn Thanh tỉnh ngộ.


"Được rồi, xem ra ngươi còn không ngốc. Như vậy, lúc ngươi đến đó tay trái băng lại làm bộ bị thương, lúc nhìn thấy Hiểu Lệ, nhất định phải giả bộ rất đau, nhưng lại không quan tâm, chỉ cần nàng vui vẻ ngươi liền vui, hiểu không?"
Trần Thiên Minh giống như chuyên gia vậy.
"Em đã hiểu."


Trương Ngạn Thanh gật đầu nói.


"Mặt khác, nếu như Hiểu Lệ nói ngươi tại sao ngốc như vậy, ngươi nói chỉ cần nàg cao hứng ngươi cho dù chết cũng không sao. Ngươi còn phải nói, một chút thương tích này không sao cả, bời vì nàng không tha thứ cho người, trong lòng ngươi hiện tại đã đầy vết thương. Lúc nói, nhất định phải có chút ngữ khí trữ tình, ngàn vạn lần không nên quá cứng nhắc."


Trần Thiên Minh nói.
"Lão Đại, anh có thể hay không làm mẫu một lần cho em xem một chút."
Trương Ngạn Thanh nghiêm mặt noi.
Trần Thiên Minh trừng mắt liếc nhìn Trương Ngạn Thanh một cái nói:


" Ta đã nói như vậy ngươi lẽ nào còn không hiểu? Lúc ngươi nói với Hiểu Lệ, giống như lúc nãy ngươi vừa gọi điện thoại cho ta ngữ khí giống như muốn nhảy lầu tự tử vậy."
Trương Ngạn Thanh ấp a ấp úng nói:
" Lão Đại, em sợ nhìn thấy Hiểu Lệ tim đập nhanh, không nói được."


Trần Thiên Minh hiện tại có chút hận rèn sắt không thành thép, hắn tức giận mắng:
" Ngươi nghĩ tới việc A Quốc vay ngươi một vạn không trả, trong lòng của ngươi liền cảm thấy đau lòng."
"Được, hiện tại em đi chuẩn bị."
Trương Ngạn Thanh cao hứng nói.
"Chờ một chút."
Trần Thiên Minh gọi Trương Ngạn Thanh lại.


"Còn muốn nói cái gì sao?"
Trương Ngạn Thanh xoay người.
Trần Thiên Minh nói:
" Ngươi nhất định phải làm cho bó hoa loạn một chút, tốt nhất là môt hai cành bị gãy, như vậy mới biểu hiện như ngươi bị té vậy."
Lão Đại, anh thật là cao.
" Trương Ngạn Thanh iơ ngón tay cái lên."


Đó là điều đương nhiên, Ngạn Thanh, ta nói với ngươi, ta tại thành thị M, nếu như nói kua gái thứ hai, không ai dám nói thứ nhất, ngươi biết không? Di, Ngạn Thanh đi đâu đó?" Trần Thiên Minh nhìn lại, phát hiện Trương Ngạn Thanh không biết đã đi từ lúc nào.


Xế chiều không có lớp, Trần Thiên Minh ở nhà nằm ở trên giường xem tiểu thuyết, vốn Dạ Độc Túy viết( Lưu Manh Lão sư) rất không tệ, làm cho hắn cảm thấy huyết mạch sôi trào, nếu như không phải mấy mỹ nữ trong nhà đều đi ra ngoài làm, hắn thật muốn kéo một hai người lên giướng vận động.
"Linh linh linh."


Điện thoại di động Trần Thiên Minh vang lên.
Trần Thiên Minh cầm lên nhìn lại, là Trương Ngạn Thanh gọi tới, không biết hắn có thành công không?
"Lão đại.
" Giọng nói của Trương Ngạn Thanh vô cùng cao hứng, vừa nghe là biết đã thành công."


Ngạn Thanh, không phải ta thổi phồng, phương pháp tán gái của ta bách phát bách trúng, ta là hội trưởng danh dự hiệp hội tán gái. Như thế nào? Hiểu Lệ nhìn thấy màn biểu diễn đặc sắc của ngươi có phải đã tha thứ cho ngươi rồi hay không?
" Trần Thiên Minh vẻ mặt cao hứng."


Lão Đại, không phải, màn trình diễn của em bị Hiểu Lệ nhìn thấu.
" Trương Ngạn Thanh có chút đáng tiếc nói."
Không phải chứ, phương pháp hay như vậy mà bị nàng nhìn thấu, nhất định là do hành động của ngươi không được. Ai!
" Trần Thiên Minh đáng tiếc thở dài một hơi.Trương Ngạn Thanh nói:"


Không phải, Hiểu Lệ nói em đổ thuốc đỏ lên không phải máu, nàng là cảnh sát, liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là thuốc đỏ.
""
Úc, ta quên không cho ngươi vẫy máu chó lên.


" Trần Thiên Minh thật không ngờ Hiểu Lệ chuyên nghiệp như vậy, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra đó là thuốc đỏ không phải máu.Trương Ngạn Thanh tiếp tục nói:"
Lão Đại, Hiểu Lệ nói hiện tại hiện không phải mùa dưa hấu, làm gì có chỗ nào có dưa hấu?
"Trần Thiên Minh bi thảm kêu một tiếng:"


Trời ạ, ta thiếu chút nữa quên mất, hiện tại không có bán dưa, chuối thì có không ít, sớm biết thế nói ngươi dẫm phải vỏ chuối là tốt nhất.
""
Cho nên nói, ta bị Hiểu Lệ nhìn thấu.
" Trương Ngạn Thanh thở dài một hơi."


Không có việc gì, Ngạn Thanh ngươi trở về, lần sau ta cho ngươi chỉ cho người một phương pháp thập toàn hoàn mỹ hơn, nhất định không để cho Hiểu Lệ nhìn thấu.


" Trần Thiên Minh an ủi Trương Ngạn Thanh, đối với huynh đệ của mình, hắn luôn giúp đỡ mà không tiếc cả mạng sống, lên núi đao xuống biển lửa cũng không do dự.Trương Ngạn Thanh vừa cười vừa nói:"
Không cần, Hiểu Lệ đã tha thứ cho em rồi, nàng nói nàng biết tâm ý của em, mà em diễn trò cũng rất khổ cực.
""


Ài! Lòng dạ của nữ nhân đúng là mò kim đáy biển, nghĩ không ra nàng biết Ngạn Thanh lừa gạt nàgn, nàng lại trở lại bên Ngạn Thanh.
" Trần Thiên Minh thầm nghĩ."
Bất quá...
" Trương Ngạn Thanh dừng một chút, không có nói xong."
Bất quá gì?
" Trần Thiên Minh hỏi.Trương Ngạn Thanh nhỏ giọng nói:"


Hiểu Lệ nói anh là là một nam nhân không tốt, sau này ngoại trừ nhiệm vụ ra, em không nên ở cùng một chỗ với anh.
"Nghe được Trương Ngạn Thanh nói như vậy, Trần Thiên Minh phát hỏa:"
Ngươi có phải hay không trọng sắc khinh bạn mà đáp ứng yêu cầu của nàng?
""


Lão Đại, em cũng không có cách nào khác, em hiện tại còn không có kua được nàng vào tay, đương nhiên Hiểu Lệ bảo em đi hướng đông em không dám đi hướng tây, em sẽ cùng anh mỗi ngày uống rượu.
" Trương Ngạn Thanh cười khổ."
Anh đại nhân đại lượng, sẽ không mắng em.


"Trần Thiên Minh vẻ mặt tức giận, nghĩ không ra Trương Ngạn Thanh Thiên là một người trọng sắc khinh bạn, vì Hiểu Lệ, mà dĩ nhiên không muốn quen mình. Mẹ kiếp, đúng là một tên không đáng tin:"
Hừ, ta vốn định lúc các ngươi kết hôn tặng cho các ngươi 100 vạn làm lễ vật, hiện tại xem ra không cần.
""


Cái gì?
" Trương Ngạn Thanh kêu to lên:"
Lão đại, anh thực sự có ý này sao?
""
Trước kia có, hiện tại đã không có.
" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói, xem ra cái tên trọng sắc khinh bạn này rất thích tiền. "
Ngươi cùng với Hiểu Lệ hãy sống tốt!
""


Lão đại, em vừa rối chỉ là nói giỡn với anh thôi, anh không nên tưởng thiệt, huynh đệ như tay chân, em làm sao có thể không quen anh? Một lát nữa em nói lại với Hiểu Lệ một chút. Này, lão đại, anh không được tắt máy." Ngạn Thanh phát hiện Trần Thiên Minh đã tắt điện thoại di động.


Đọc truyện chữ Full