Long Liệt hai tay thả ở sau lưng, cười nói:
- Bởi vì các ngươi đều phải chết, cho nên ta liền đến.
- Nữ nhân vừa rồi là ai?
- Nàng chỉ là một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng thôi.
Long Liệt lắc đầu, người không biết liền sẽ cuồng vọng.
- Hôm nay ngươi tới, sợ không phải ngẫu nhiên đi, là ai phái ngươi tới?
Dạ Côn lại hỏi ra một vấn đề khiến mọi người tò mò, xem tình huống này liền biết người đến có chuẩn bị.
Long Liệt khẽ cười một tiếng, mang theo một chút cuồng ngạo:
- Ai có thể ra lệnh cho ta chứ?
- Xem ra ngươi sẽ không nói.
- Ngươi sắp bị ta đánh chết, cho nên ngươi hãy quan tâm vấn đề này đi.
- Hôm nay ngươi đánh chết ta, hoặc là ta đánh ngươi chết bầm.
Dạ Côn nắm thật chặt nắm đấm, chỉ sợ Long Liệt mới là cửu tử nhất sinh trong miệng lão đạo kia.
- Nói rất đúng, như vậy bắt đầu đi.
Long Liệt nhún vai, tựa hồ vừa rồi chỉ đang làm nóng người.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, hôm nay chỉ có thể thể hiện ra toàn bộ lực lượng của mình.
Chỉ thấy Côn ca xiết chặt hai quả đấm, khí tức lại lần nữa tăng lên, cát đá trên mặt đất đều chậm rãi bay lên.
- Tiểu tử này còn giữ một chút thực lực.
Diệp Hoa thấy thế thấp giọng nói ra.
Ngụy Thường cảm thán một tiếng:
- Đúng vậy, Dạ Côn vừa rồi còn che giấu thực lực.
- Tiểu tử này rất mạnh, ta đã sớm nói.
Diệp Tử Tử nhẫn nhịn nghẹn miệng.
Diệp Hoa cười khẽ một tiếng, vốn là muốn tự mình đi dò xét một thoáng thực lực của Dạ Côn, tên Long Liệt kia tới thật là đúng lúc, vừa vặn để y tới kiểm tra thực lực đứa nhỏ Dạ Côn này một chút.
Lực lượng Thiên Tôn trong cơ thể Dạ Côn điên cuồng vận chuyển, nguyên bản bầu trời đen kịt oanh lôi quán triệt, từng sợi lôi điện cứng cáp mang theo kèn lệnh tử vong đánh xuống, rơi trên mặt đất hình thành từng cái hố lớn nhỏ.
Nhưng mà một cỗ long uy cũng từ trên người Dạ Côn từ từ phát ra, khôi giáp trước ngực Dạ Côn bỗng nhiên mở rộng ánh mắt, con mắt kia mang theo lệ khí thật sâu, phảng phất muốn xé rách đại địa.
Đám người Diệp Hoa cũng cảm giác được long uy, cỗ long uy này so với Liệt Cốt cũng không kém nhiều, chứng minh con rồng này cùng cấp bậc với Liệt Cốt.
Dạ Tần nhìn đại ca, chợt phát hiện. . . kỳ thật mình cùng đại ca so ra, vẫn có chút chênh lệch, vẫn cần phải cố gắng.
Nếu như vừa rồi tỷ thí với đại ca, đại ca liền dùng ra một chiêu như vậy, chỉ sợ khó mà chống đỡ.
Dần dần, khí tức Dạ Côn cuối cùng ổn định ở một cái cấp độ, cát vàng bồng bềnh trên không rốt cục hạ xuống, nhưng oanh lôi vẫn còn đang rung động, giống như tận thế.
Côn ca rốt cục lộ ra át chủ bài, ít nhất Dạ Côn cho rằng, hiện tại mình đang ở trạng thái đỉnh phong.
- Rất không tệ, đánh như thế mới không khiến ta thất vọng.
Long Liệt vừa rồi cũng không có đánh lén, cho Dạ Côn thời gian, xem bộ dạng của y như thế, hẳn rất có lòng tin.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, gầm thét một tiếng:
- Tới đi!
- Như ngươi mong muốn!
Long Liệt nghiêm sắc mặt, cả người bộc phát ra tốc độ khủng khiếp, dưới tốc độ của y, không gian phảng phất sắp không chịu nổi nổ tung.
Lúc này Dạ Côn cảm giác mình đã mạnh hơn gấp bội, nhưng trong lòng đồng thời cũng kinh ngạc tốc độ của đối phương.
Không có bất kỳ động tác loè loẹt gì, Dạ Côn trực tiếp huy quyền oanh lên, cùng Long Liệt cứng đối cứng.
Lúc hai cái nắm đấm đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang trầm, tiếng vang trầm trực kích tâm linh. . .
Nếu như là người bình thường, chỉ sợ nghe thấy tiếng vang này liền sẽ mất mạng.
Lúc này, toàn bộ không gian phảng phất đều an tĩnh lại, một điểm ánh sáng tại giữa hai người tản ra, bên trong ánh sáng kia ẩn chứa uy lực khủng bố, lúc ánh sáng tản ra, tất cả mọi người triển khai phòng hộ, chỗ ánh sáng đến toàn bộ bị quét sạch, vô luận là cây cối, hay là mỏm núi, đều bị chém ngang.
Lúc ánh sáng dần dần tan biến, sắc mặt mọi người dần lộ ra nét mừng, Dạ Côn cũng không có chuyện gì.
Tương phản, cánh tay phải Long Liệt đã không thấy, thậm chí liền vai phải đều bị tước mất, xem ra nắm đấm quyết đấu, Dạ Côn đã chiếm tiện nghi.
Bất quá Long Liệt không có chút quan tâm tới cánh tay của mình, nhìn Dạ Côn từ tốn nói:
- Đây mới là loại chiến đấu ta tha thiết ước mơ, đối thủ chân chính thật sự khó tìm.
Lời này vừa mới dứt âm, đầu vai phải Long Liệt tựa hồ đang nhúc nhích.
Phù một tiếng.
Bả vai đứt gãy thế mà mọc ra một cánh tay mới, thậm chí trên cánh tay mặt còn có thể trông thấy rất nhiều dịch nhờn.
Trước đó Dạ Côn đã nhìn thấy năng lực tái sinh của người này mạnh bao nhiêu, không ngờ hiện tại vẫn còn có thể tái sinh, thế này làm sao đánh?
- Mùi vị mới này thật là dễ ngửi.
Long Liệt nhìn tay phải của mình, lập tức liếc mắt nhìn nhìn về phía Dạ Côn, lần nữa lao vụt ra.
Vẻ mặt Dạ Côn xiết chặt, toàn lực nghênh tiếp.
Từng đợt khí tức nóng nảy tản ra trên không trung, đại địa phảng phất đều sắp không chịu nổi, dồn dập nứt ra đổ sụp.
Lúc này thân ảnh của hai người đã vô cùng khó nhìn thấy, Nhan Mộ Nhi cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng vang trầm, nhưng không nhìn thấy bóng người.
Nhưng mà Thượng Hiên cùng Liên Hàn vẫn có thể thấy được.
- Tên gọi Long Liệt này quá quỷ dị.
Liên Hàn trầm giọng nói ra.
Thượng Hiên một mặt nghiêm cẩn:
- Đúng vậy, Dạ Côn mỗi một lần đều đánh trọng thương thân thể y, thế nhưng lại có thể lập tức mọc ra lại, khí tức không giảm xuống chút nào, loại người này ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Y từ đâu tới? Thật giống như y nói, y là Thần sao?
Liên Hàn nghi ngờ hỏi.
- Thần có đánh nhau giống như y sao? Chân Thần sẽ có phong độ riêng của mình
- Cũng đúng, đấu pháp của Long Liệt không kém cạnh Dạ Côn.
Liên Hàn than nhẹ một tiếng, hai người trên cơ bản đều không có chiêu số gì, chỉ là dùng nắm đấm mang đến áp lực cho đối phương, cơ bản không giống với những trận chiến bình thường.
Nhưng mà Thượng Hiên lý giải lại khác biệt, lúc này nhẹ nói ra:
- Khi thực lực đạt đến một loại cảnh giới, chiêu thức còn không có bằng một quyền trực tiếp.
- Phụ thân, người nói phu quân có thể thắng không?
Hai tay Nhan Mộ Nhi nắm thật chặt tại cùng một chỗ, chợt phát hiện. . . gặp phải loại địch nhân cường đại như thế, mình chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn, căn bản không giúp đỡ được cái gì.
Thượng Hiên vỗ vỗ bả vai nữ nhi, khẽ cười nói:
- Nếu là phu quân con, vậy con khẳng định phải tin tưởng hắn.
Nhan Mộ Nhi đương nhiên là nguyện ý tin tưởng, nhưng kẻ địch như thế, rõ ràng là đang đả kích lòng tin của mình, căn bản đánh không chết a. . .
Chỉ nghe bầu trời truyền đến một tiếng vang thật lớn, hai bóng người rốt cục tách ra.
Lúc này Long Liệt thoạt nhìn không khác gì lúc trước.
Nhưng mà Dạ Côn lại khác, ngân giáp trên người xuất hiện rất nhiều quyền ấn, mặc dù không có vết rách, nhưng rõ ràng thoạt nhìn nhận lấy trọng thương, có thể lưu lại quyền ấn ở trên áo giáp, rõ ràng uy lực khủng bố tới cỡ nào.
Mặc dù Dạ Côn đánh vỡ thân thể Long Liệt vô số lần, nhưng mà người ta có thể tái sinh a, mà đối phương đánh vào người mình, liền khó chịu muốn chết.
Loại phương thức chiến đấu này khiến Dạ Côn rất bị động.